"Nơi này là Nghiêu thành, không phải là Sa quốc của các người!" Tô Chính Bình nhìn chằm chằm bọn Sa quốc mà gằn giọng: "Đồng ý các người đến đây tỉ võ đã là ân tứ bằng trời rồi, đừng tưởng rằng Nghiêu quốc có thể khi dễ!"
Tiếng Tô Chính Bình mặc dù không lớn nhưng khiến bọn người Sa quốc mặt mày vô cùng khó coi. Gã thủ lĩnh Sa quốc nhìn chằm chằm Diệp Sở một lúc lâu sau mới đứng lên, bực tức đáp: "Chúng ta đi!"
Bọn Tu hành giả Sa quốc như Sa Thạch mang theo vẻ mặt âm trầm bước theo sau gã thủ lĩnh Sa quốc rời đi.
Trong sân chỉ còn lại hai người Bàng Thiệu và Diệp Sở. Nhìn Diệp Sở phủi phủi bụi bẩn bám trên người, toàn thể nhân dân Nghiêu thành đều trầm mặc, trong lòng lại đắng vì kết quả ngày hôm nay.
Cho đến nay kẻ bị bọn họ mắng mỏ, coi như là rác rưởi là Diệp Sở kia. Vào thời điểm mấu chốt nhất lại trợ giúp Nghiêu thành đoạt được thắng lợi, hơn nữa còn dùng tư thái kinh diễm như vậy.
Một số người còn len lén nhìn về phía Trần Bác Văn, người đã từng là đệ nhất thanh niên Nghiêu thành. Trước đó không lâu, gã còn chẳng thèm ngó tới Diệp Sở, thậm chí muốn ra tay dạy dỗ Diệp Sở nữa. Chẳng qua là không biết lúc này hắn nghĩ gì nhỉ?!
Trần Bác Văn thấy ai cũng nhìn mình, sắc mặt liền biến thành khó ở, cảm thấy mặt mình nóng hầm hập. Gã chưa bao giờ lâm vào tình trạng xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xống như vậy cả.
Diệp Lực vẫn nhìn Diệp Sở đầy phức tạp, với thực lực mà Diệp Sở vừa mới bộc phát kia thì đã vượt xa đứa con trai vẫn được xem là niềm kiêu hãnh của gia tộc. Mà người vẫn được gia tộc xem là kẻ bại hoại, lại ở trước mặt ông ta thể hiện ra bộ mặt như thế. Quả thật là một bạt tai giáng thẳng vào thể diện của ông ta!
Diệp Lực vẫn không rõ trong lòng mình đang có cảm giác như thế nào nhưng bất kể là như thế nào đi nữa thì Diệp Sở cũng sẽ không biết. Diệp Sở đi đến bên cạnh Lương Thiện mồm vẫn còn đang há hốc thốt: "Ở đây làm gì nữa? Đi thôi!"
"H..hả? Được!" Lương Thiện sực tỉnh giật mình đáp, đoạn hưng phấn nhảy đến bên cạnh Diệp Sở, đi theo hắn.
"Diệp Sở!" Mắt nhìn thấy Diệp Sở vẫn làm như không có chuyện gì cả, Diệp Thiên rốt cục không nhịn được mở miệng hô.
"Hử? " Diệp Sở ngoái đầu nhìn Diệp Thiên, đoạn im lặng một hồi đáp: "Sát khí trên người ngươi đã được trừ bỏ rồi, dưỡng thương mấy ngày là thôi. Sau này đừng có chơi ngu như vậy nữa, không phải lúc nào cũng có người giúp ngươi đâu! Lần này coi như ta trả ơn cho mấy người!"
Một câu kia khiến cho chúng nhân không kìm được mà quay sang nhìn vào Diệp Lực, thầm nghĩ phủ Uy Viễn hầu biết Diệp Sở có thực lực như vậy có thể nào đuổi hắn ra khỏi nhà như trước nữa hay không?
"Ngươi chắc cũng nên hiểu nỗi khổ tâm của gia gia, ngươi cũng biết là ngài đã sủng ái ngươi như thế nào mà. Trước kia ta đã rất ghen tị, nhưng bây giờ mới biết gia gia quả thật là sáng như đèn trời!" Diệp Thiên nhìn Diệp Sở nói.
"Ta biết!" Diệp Sở biết rõ, nếu nói ở phủ Uy Viễn hầu người nào sủng ái hắn nhất thì chính là Uy Viễn hầu. Lúc bình gây ra phiền toái đều là Uy Viễn hầu dọn dẹp dùm hắn cả. Nếu không phải Diệp Sở chọc đến một đại họa không cách nào thu xếp được như vậy, thì Uy Viễn hầu cũng không để cho hắn tự sanh tự diệt.
Diệp Sở vỗ vỗ vai Diệp Thiên: "Mặc dù không thể gọi ngươi là đại ca nữa nhưng ta vẫn muốn nhờ ngươi một chuyện, chăm sóc ông cụ cho tốt nhé!"
Nói đoạn, Diệp Sở dẫn theo Lương Thiện và Bàng Thiệu đi khỏi tràng đấu.
Một câu đó khiến đám người Tô Chính Bình đưa mắt nhìn Diệp Sở, bao gồm cả Bàng Thiệu đôi mắt cũng sáng quắc nhìn chằm chằm hắn. Ai cũng muốn biết ba năm qua Diệp Sở đã đạt tới cảnh giới gì.
"Vô địch dưới Tiên thiên! Hóa ý cảnh đỉnh phong!" Diệp Sở vẫn không ngoái đầu, không lớn không nhỏ truyền đến tai Diệp Thiên.
"Chà…"
Không ít kẻ hít vào một hơi, thầm nghĩ khó trách Diệp Sở có thể ngăn một kích của Tiên thiên cảnh, bất quá hắn cũng thật là lớn giọng rồi. Coi như là Hóa ý cảnh đỉnh phong cũng không thể nào là vô địch dưới Tiên thiên được mà! Hắn có tự tin cho rằng những Hóa ý cảnh đỉnh phong khác cũng không phải là đối thủ của hắn sao?
Chỉ có Diệp Thiên là tu hành giả đạt tới Hóa ý cảnh mới lâm vào trầm mặc. Một đường tu luyện, gã biết rõ muốn thành công thì sẽ khó khăn đến thế nào. Nhưng Diệp Sở đi sau lại về trước, đã vượt bọn họ rất xa rồi.
"Tô Dung, ngươi chạy đi đâu vậy?" Trương Tố Nhi thấy Tô Dung đuổi theo ba người Diệp Sở, liền vội vàng hô. Ba người kia tên nào cũng có danh thối nổi tiếng, đặc biệt là Bàng Thiệu vẫn chưa từ bỏ ý định với nàng, bây giờ nàng lại chạy theo nữa không phải là dâng tới tận cửa sao?
"Đi theo ta! Ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì chúng ta đâu!" Tô Dung quay sang Trương Tố Nhi đáp.
Mấy nữ nhân mặc dù không biết Tô Dung lấy đâu ra tự tin nhưng nghe nàng nói như vậy cũng là chạy theo Tô Dung.
"Diệp Sở! Chờ một chút!" Tô Dung đuổi theo Diệp Sở, hô lớn.
Diệp Sở đứng lại, xoay người nhìn về phía Tô Dung, ánh mắt rà qua rà lại trên dáng người động nhân của Tô Dung, gương mặt tuyệt trần lóe lên ánh sáng nhàn nhạt hòa cùng với cái cổ đỏ ửng do chạy gấp. Ánh mắt Diệp Sở không kìm được khẽ dừng lại trên bộ ngực cao vút của nàng.
"Có chuyện gì?" Khó miệng Diệp Sở vẫn nở nụ cười cố hữu, lười nhác lẫn bình đạm, lại có chút chán chường, luôn khiến người khác cảm thấy tà mị.
"Ngươi có nên đem đồ vật trả kia lại hay không?" Đôi mắt đệp của Tô Dung ngập tràn màu sắc, đôi mắt hạnh ngó chừng Diệp Sở hỏi.
"Xin lỗi nha! Ta không biết ngươi nói gì cả!" Diệp Sở lấy tay thúc thúc Bàng Thiệu, đôi mắt Bàng Thiệu lúc này đang chỉa vào người đám nữ nhân kế bên, cả biết trong đầu đang nghĩ cái gì nữa.
"Hắc hắc! Diệp Sở, hôm nay ngươi không ngăn cản ta vờn hoa nghịch bướm chứ?" Bàng Thiệu cười khẽ hỏi.
Bàng Thiệu nói một câu khiến đám con gái như Trương Tố Nhi sắc mặt liền trắng bệch, ánh mắt mang vẻ chán ghét nhìn Bàng Thiệu.
"Ngươi tùy ý đi!" Diệp Sở cũng lười quản Bàng Thiệu, nhún nhún vai đáp.
Bàng Thiệu vừa muốn nói cái gì đó nhưng thấy đám nữ nhân kia nhìn mình chán ghét như vậy, hứng thú trong lòng hắn liền tụt xuống bằng không, nói: "À mà thôi…! Tối nay ta đi uống rượu cùng với Lương Thiện vậy!"
Tô Dung lại không để ý đến Bàng Thiệu, đôi mắt đẹp chỉ ngó chừng Diệp Sở hỏi: "Ngươi biết ta nói cái gì mà? Đem đồ vật đêm đó ngươi lấy giao ra đây!"
"Chả biết ngươi nói cái gì cả!" Diệp Sở nhún nhún vai đáp: "Không có việc gì thì ta đi trước!"
Nhìn Diệp Sở thật sự muốn xoay người rời đi, Tô Dung nhìn bóng lưng hắn hô: "Ngươi không sợ ta báo cho cung đình sao?"
Diệp Sở nhún nhún vai đáp: "Ngươi muốn nói thì nói! Chẳng qua là hai người đó thương thế đã tốt hơn chưa? Nếu vẫn chưa tốt thì Nghiêu thành muốn tìm ra một người kiếm phiền toái cho ta cũng khó nha. Ha ha..."
Diệp Sở cười ha hả khiến cho Tô Dung tức giận thở hồng hộc. Nhưng không muốn nhận cũng không được, hai vị quốc sư hộ quốc đã bị thương nặng vào chiều đó rồi, khẳng định là không thể ra tay đối phó với Diệp Sở nữa. Mà với thực lực Diệp Sở bộc lộ ra hôm nay thì Nghiêu thành có mấy người dám đi tìm Diệp Sở gây phiền toái chứ?
"Tốt lắm! Trời đã tối rồi, ai cũng về đi ngủ đi! Con gái của Chu Công đang rất là tịch mịch, đang cần chúng ta an ủi đó!" Diệp Sở quay sang Tô Dung khoát tay, mang theo Bàng Thiệu rời đi. Đồ vật đã lọt vào tay của bản đại ca thì lý nào lại trả lại chứ? Đừng có nên xem thường người ta như vậy nha!
Bàng Thiệu quay sang Trương Tố Nhi cười dâm một cái khiến nàng trợn trừng trợn trắng nhìn hắn, nhưng Bàng Thiệu vẫn không xi nhê, ngược lại chạy đến bên cạnh Diệp Sở nói: "Diệp Sở! Hôm nay ta cho ngươi mặt mũi, không tìm nữ nhân Nghiêu thành bồi đi ngủ đó! Sao đây? Ngươi có nên đoạt vài phụ nhân Sa quốc cho ta không?"
"Ngươi không tìm các nàng thì liên quan gì ta?" Diệp Sở liếc xép Bàng Thiệu, khinh bỉ đáp: "Nếu ngươi không sợ tên thủ lĩnh Tiên thiên cảnh Sa quốc thì tối nay có thể xông pha một phen mà. Dù sao mấy tên Tu hành giả khác cũng bị thương nặng cả rồi."
Diệp Sở chỉ nói một câu khiến Bàng Thiệu mới vừa mới vừa hứng lên đã lạnh teo trym. Nếu mình dám trêu chọc Tiên thiên cảnh thì còn nói với Diệp Sở sao? Đã sớm đoạt mấy ả dáng người bốc lửa ấy vào tay rồi.