"Làm người mà làm được đến như ngươi thì quả thật là độc nhất trên đời nha! Ha ha, đúng là lần đầu tiên nghe nói có người cặn bả đến mức cả thành không ai dám mang cái tên Diệp Sở nha!" Bàng Thiệu cười ha ha, từ khi biết Diệp Sở là người ở Nghiêu thành thì Bàng Thiệu bắt đầu điều tra tin tức của Diệp Sở. Đúng là không đào thì không biết, đào lên thì giật cả mình, Diệp Sở thanh danh ở cái Nghiêu thành này thối đến cái trình độ kinh thế hãi tục như vậy. Bàng Thiệu ở kinh thành đế quốc thanh danh đã thúi đến như vậy nhưng cùng so với Diệp Sở thì phát hiện rằng mình kém xa hắn rất nhiều.
Đồi mặt với cái nhìn khinh bỉ của Bàng Thiệu, Diệp Sở chẳng hề để ý, vỗ vỗ bả vai Bàng Thiệu nói: "Làm chuyện ác là là một con đường rất dài, ngươi còn yếu lắm, cần từ từ tu luyện! Giống như những chuyện ác của ngươi ta đã sớm cơi chán rồi, lúc này ta chính là theo đuổi cảnh giới cao hơn nhiều lắm."
"Cảnh giới cao hơn như thế nào? " Bàng Thiệu cảm thấy Diệp Sở quả thật đã siêu thoát khỏi hàng ngũ bại hoại rồi, một tên có thể đem nó trở thành nghề nghiệp của mình thì chút xíu chuyện ác của mình đã thấm vào đâu?
"Bí mật gia truyền! Không thể truyền ra ngoài!" Diệp Sở lắc đầu đáp.
"Gia truyền cái rắm à? " Bàng Thiệu không nhìn được hét lên: "Ta rốt cuộc muốn biết cảnh giới của tên ác ôn ngươi có thể cao bao nhiêu đây!"
"Ta là một người có nguyên tắc, nói không truyền là sẽ không truyền! Uy hiếp hay dụ dỗ không hề có tác dụng với ta, cho nên ngươi nên bỏ đi cái tâm tư này đi. Nhưng ngươi nếu là cho một trăm tám chục kim tệ thì ta nói cho ngươi biết cũng không sao!" Diệp Sở ‘kiên định’ đáp, phảng phất không có bất cứ cái gì có thể lay động được.
Kim tệ đối với Bàng Thiệu có là cái gì? Bàng Thiệu không nói hai lời liền ném qua! Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng vui mừng của Diệp Sở sau khi lấy được kim tệ thì Bàng Thiệu cực kỳ khinh thường nghĩ thầm, nguyên tắc cái rắm!
"Nể mặt kim tệ, đại ca đây sẽ truyền cho thằng em ngươi một bài học. Cái gì mới chính thức là làm ác!" Diệp Sở đút kim tệ vào ngực, mấy đồng này có thể giúp hắn kiên trì một thời gian nữa. Người không có chút tiền thì hắn phải đi tìm thôi.
"Cái loại lấn nam phách nữ như ngươi với mấy thủ đoạn uy hiếp mua chuộc, là cảnh giới thấp nhất." Diệp Sở nói: "Cảnh giới tối cao của làm ác chính là muốn xâm hại thân thể nàng ta xong nàng còn phải cảm tạ ân đức, trao trọn con tim cho ngươi nữa. Nói thô tục chính là đem bán nàng đi mà nàng còn đếm tiền cho ngươi đấy!"
"Ngươi cho rằng nữ nhân là kẻ ngu à?" Bàng Thiệu mắng hỏi, nghĩ thầm đó quả thật là tà ác quá, nhưng muốn làm được thì đúng là khó.
"Cho nên mới nói ngươi vẫn dâm chân ở cấp thấp thôi. Chơi cũng là hàng tàn hoa bại liễu, nữ nhân tốt chân chính ngươi vẫn không đụng được một em. " Diệp Sở bĩu môi đáp: "Thử nghĩ xem những danh kỹ ở Hoàng thành chả một ai để ý tới ngươi thì ngươi biết ngươi đáng thương đến mức nào rồi đó, mà ngươi còn dương dương đắc chí nữa chứ!"
Bàng Thiệu nhớ tới những nữ nhân mà mình đã qua tay quả thật không có ai là cực phẩm cả. Lại nghĩ đến Diệp Sở lúc ở Hoàng thành thì những danh kỹ kia ai cũng đeo lấy hắn cả, theo đó ánh mắt Bàng Thiệu liền sáng rực, nhìn chằm chằm Diệp Sở.
"Ngươi cảm thấy chinh phục được tim cùng với thân thể của nữ nhân so với chỉ chinh phục thể xác như thế nào, khó hơn à? Còn về chuyện muốn chinh phục ra sao thì đó hoàn toàn là thiên phú mỗi cá nhân thôi! Bất quá ta cảm thấy ngươi cũng có thiên phú lắm. Mặc dù bây giờ chỉ dừng lại ở cái đẳng cấp trẻ em nhưng muốn luyện sớm muộn ngươi cũng luyện thành thôi. Ngươi nên mượn con quỷ nhỏ Thánh nữ kia làm đối tượng nha, ngươi nếu có thể chinh phục nàng thì ngươi đã đại thành rồi." Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu nói.
"Cút!" Bàng Thiệu toan một cước đạp chết Diệp Sở, đó chính là đào hố cho hắn nhảy xuống mà, chinh phục Thánh nữ điện hạ? Hắn còn chưa chán sống!
"Thôi được rồi! Thấy khó khăn chỉ biết lùi bướcthiì ngươi vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại cái giai đoạn người gặp người chửi đó thôi. Chính là cảnh giới ba bốn năm trước của ta. Không, phải là đẳng cấp khoảng bốn năm năm trước." Diệp Sở nhún nhún vai đáp: "Sợ ta nói ra thì đả kích ngươi rồi, mà ngươi lần này tới Nghiêu thành làm cái gì? Đừng nói với ta là tìm nữ nhân, ta không tin cái tên như ngươi đến cái vương quốc vắng vẻ này chỉ để tìm nữ nhân đâu!"
Nói đến đây mặt Bàng Thiệu liền nghiêm trọng đáp: "Mộ Đại tướng quân bị trộm rồi!"
Một câu nói liền khiến tim Diệp Sở giật thót, sắc mặt liền biến thành thận trọng rồi hỏi: "Xảy ra lúc nào?"
Đế quốc tồn tại đã không biết bao nhiêu năm, người được phong là Đại tướng quân đếm không xuể. Nhưng có thể được gọi là mộ Đại tướng quân cũng chỉ có vị Đại tướng quân truyền kỳ kia ở mấy trăm năm trước của đế quốc, thực lực đạt đến trình độ kinh thiên địa khiếp quỷ thần mà thôi. Nhưng chẳng qua sau đó lại chết đi bất đắc kỳ tử. Đế quốc đã cho xây mộ Đại tướng quân như là một hoàng lăng, những di vật lúc Đại tướng quân còn sinh tiền cũng đều để cả vào trong, Đại tướng quân khi còn sống là nhân vật bất thế ra sao thì đã rõ, bảo vật tùy táng không biết bao nhiêu mà kể. Hơn nữa theo lời đồn đãi rằng thực lực Đại tướng quân sở dĩ có một không hai là bởi vì chiếm được một bảo vật.
Tin tức kia truyền ra đưa đến vô số người muốn xông vào mộ Đại tướng quân. Diệp Sở và Bàng Thiệu ban đầu đã làm như vậy nhưng chỉ có thể thất bại mà về. Chỉ một chút nữa là nhóm người bọn họ đều chết cả ở trong đó khiến Diệp Sở đến tận bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi.
Mộ Đại tướng quân bẫy rập đầy đất, hung hiểm vạn phần. Bấy nhiêu đó thôi cũng bình thường, nhưng quan trọng nhất là trong đó tràn ngập sát khí, mỗi một bước của người tu hành trong đó là một khó khăn.
Người tu hành tu luyện chính là nuôi dưỡng nguyên linh tự thân, nuốt lấy tinh hoa nhật nguyệt, đoạt thiên địa tạo hóa, đấy cũng là ứng với ba cảnh giới. Mặc kệ là cảnh giới nào trong ba cảnh giới kia cũng đều là hấp thu linh khí. Linh khí chỉ là một cách gọi, có thể là nhật nguyệt tinh hoa, cũng có thể là dược vật tinh nguyên, cũng có thể là thiên địa nguyên khí. Nhưng là bất kể loại nào cũng đều là có lợi đối với người tu hành, được con người hấp thu vào thân thể đều được gọi là linh khí.
Nhưng trên đời có linh khí thì cũng có cái hoàn toàn ngược lại, đó chính là sát khí! Thiên địa vạn vật có thể sinh ra linh khí thích hợp thân thể con người thì tự nhiên cũng có sát khí cuồng bạo có thể tiêu diệt sinh cơ. Sát khí chính là cơn ác mộng của người tu hành, bị sát khí nhập thể, nhẹ thì bị thương, nặng thì tử vong.
Thế nhưng sát khí kinh khủng ở mộ Đại tướng quân đã sinh ra linh thức, gần như là yêu quái. Dù Diệp Sở thể chất đặc thù nhưng lúc vào đó cũng thiếu chút nữa là bỏ mạng! Một cái tuyệt thế hung địa như vậy ngay cả vị Thái thượng hoàng kinh khủng kia còn nói rằng mộ Đại tướng quân hắn không dám xông thì Diệp Sở không cách nào tưởng tượng có ai có thể xông vào trộm mộ nữa.
Diệp Sở thở ra một hơi dài, nhìn Bàng Thiệu hỏi: "Chuyện đó với Nghiêu thành có quan hệ gì?"
"Lần này đi vào mộ Đại tướng quân có không ít kẻ, nhưng kẻ thứ nhất đi vào bây giờ đang ở Nghiêu thành." Bàng Thiệu trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mắn chính là chính gã là người đang cannh giữ trước mộ Đại tướng quân lúc ấy cho nên đã thấy người nọ, đuổi theo cả quãng đường mới biết hắn núp ở Nghiêu thành.
"Hắn dã lấy đi thứ gì? " Diệp Sở ánh mắt sáng lên hỏi.
"Cái này thì ta không biết, nhưng ta có thể xác định chính là hắn đã bị sát khí nhập thể rồi! Sợ sống không được bao lâu nữa cho nên muốn đuổi theo xem thế nào! " Bàng Thiệu lặng lẽ cười đáp: "Ngươi có muốn đi cùng với ta hay không? Vừa lúc ngươi có thủ đoạn đặc thù. Đến lúc đó nếu hắn muốn chạy ta cũng không sợ rồi!"
Diệp Sở nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: "Đi xem một chút đi! Sát khí trong mộ Đại tướng quân không phải chuyện đùa, nếu bản thân hắn thực lực đủ mạnh thì nếu sát khí đã chiếm cứ linh thức khiến hắn phát điên thì… ta cũng không chắc là sẽ đối phó được đâu!"
Bàng Thiệu biết là như thế nên không nhịn được bèn hỏi Diệp Sở: "Thực lực của ngươi đã đến mức nào rồi? Một năm không gặp thì hẳn là đã đến cấp hai thượng phẩm rồi nhỉ, đã đột phá lên cấp ba chưa?"
"Làm gì mà dễ như vậy chứ! " Diệp Sở lắc lắc đầu đáp: "Ngươi cũng là người tu hành thì cũng biết đấy, tu hành đúng là khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng."
Bàng Thiệu sắc mặt đại biến, vội vàng nhảy ra xa Diệp Sở một chút, cười ha ha đáp: "Ta chỉ là hỏi mà thôi, không có ý gì khác đâu! Ha ha, chỉ là hỏi một chút mà thôi!"
Bàng Thiệu đã biết tỏng thủ đoạn của con hĩm này, nếu quyết tâm muốn nghiệm chứng thì sợ là hôm nay mình sẽ không xuống nổi giường rồi. Trước đây tên này lần nào cũng gạt mình điểm đến là dừng nhưng lần nào mình cũng nằm bẹp dí ở trên giường cả. Điểm đến là dừng của hắn chính là chừng nào gục mới thôi.