Nghĩ liền làm, đây luôn là Tống Khuyết nhất quán tôn chỉ. Sớm tại mấy tháng trước hắn đã có kế hoạch di chuyển đến trong huyện thành rồi. Chỉ là vướng ăn tết, bây giờ mới thực hiện thôi.
Mình cũng đã đến thế giới này được 4 năm, Tống đại lão gia bất chợt cảm khái, đã lâu hắn không còn suy nghĩ về cuộc sống kiếp trước nữa.
Hôm nay hẳn là sắp rời đi cố thổ, trở nên đa sầu đa cảm.
Lắc đầu vứt những suy nghĩ đó ra sau đầu, Tống Khuyết quay về trong nhà hô.
“A Hùng, lại đây”.
Lập tức, ở một bên đang chăm chỉ luyện võ Hùng Bá nhanh nhẹn chạy tới. Hắn đứng trước mặt Tống Khuyết cứ như một tòa thiết tháp vậy che hết ánh mặt trời.
Một thân cao 1,93m. nặng hơn 200 cân. Làn da ngăm đen, đầu trọc bóng lưỡng, hơn nữa thường xuyên đi săn sinh ra một thân hung hãn sát ý. Này Hùng Bá ra đường tạo ra lực chấn nhiếp là phi thường mạnh, đảm bảo cũng không có mấy kẻ không dài ánh mắt, dám đến gần gây sự.
Lúc này, nằm trên đùi Tống Khuyết híp mắt hưởng thụ Manh Manh công chúa lười biếng hé mắt ra, nhe răng hướng hắn kêu, chân trước chỉ chỏ.
“A Hùng, ngươi che hết ánh nắng của nó”
Hùng Bá xoa đầu, cười ngốc ngốc đứng lùi ra một bên. Lúc này ánh mặt trời mới chiếu xuống, nó mới hài lòng gục đầu xuống.
“Thiếu gia, có chuyện gì?”
Nhìn cười ngốc ngốc tên to xác, Tống Khuyết rất muốn khuyên hắn vài câu. Nhưng sợ nói nhiều tên ngốc này cũng không lý giải hết đành thở dài.
Hùng Bá nha Hùng Bá, ngươi mẹ nó tốt nhất đừng cười, ít nhất ra đường gặp người lạ đừng cười. Bình thường một thân hung hãn khí thế ngầu lòi, làm sao cười lên một cái ai cũng thấy ngu.
Phá tướng nha, không hợp với nhân thiết.
Sau này nhất định phải để ý không cho hắn cười nơi công cộng.
Tống Khuyết im lặng tính toán.
“Ngươi đi mời lão Chung cùng Lý thẩm toàn gia tối nay đến đây ăn cơm, ta có chuyện muốn nói”.
“Dạ, thiếu gia”.
Bổn Hùng dõng dạc hô rồi chạy bay như một cơn gió.
Nhìn nhanh nhẹn tên to con, Tống Khuyết lắc đầu, quay vào trong nhà hô lớn:
“Ngộ Không, mau ra đây”.
“Chít chít...”
Thân cao đã đến ngang hông người con khỉ nhỏ ăn mặc một thân quần áo cộc tay từ trong nhà nhanh nhẹn chạy ra, miệng chít chi những âm tiết mà chỉ có Tống Khuyết cùng đám sủng vật nghe hiểu.
“Ngộ Không, hôm nay mở tiệc. Chút nữa cùng Hùng Bá đi bắt mấy con cá, đợi Tia Chớp mang con mồi về rồi xử lý, chuẩn bị mấy món ngon, tối nay có khách”.
“Chít chít...”
Đã hiểu chủ nhân, còn gì dặn dò – Ngộ Không said. Khỉ nhỏ ở một bên gật đầu như giã tỏi ra dấu.
“Lấy thêm cho ta một ly nước cam”.
“Chi..chi....”... “gâu.. gâu”..
Bên cạnh Manh Manh cùng Husky cũng vội vàng bổ sung.
“Ân, cũng lấy cho Manh Manh mấy quả trứng gà, cùng một đĩa thịt bò cho Husky. Đi thôi”.
Đứng một bên Ngộ Không vội thẳng người, chào theo kiểu quân lễ rồi xoay người nhảy nhót chạy vào nhà.
Nhìn con khỉ nhỏ bóng dáng Tống lão gia gấp bội vui mừng. Quả thật mấy năm nay nuôi con khỉ nhỏ này là quyết định sáng suốt nhất.
Vật nhỏ này thông minh lanh lợi, được năng lượng Tesseract bồi bổ bây giờ càng thêm khỏe mạnh và hiểu chuyện. Hắn Tống Khuyết phát hiện nó có thể học tập và hiểu đại đa số các hành động của con người sau tâm tình đại hỷ. Không chút do dự chuyển giao cho nó một loạt công nghệ cao về vệ sinh môi trường, xử lý thực phẩm, giặt giũ quần áo...
Nếu bây giờ đang ở thời hiện đại, 1 cuộc điện thoại đánh ra 100% Tống đại quan nhân bị chú cảnh sát gọi lên tâm sự vì việc ngược đãi động vật. Nhưng hiện đang ở cách xa không biết bao nhiêu năm ánh sáng Đại Viêm thì...
Who care?
Tống lão gia rất sung sướng hóa thân thành chủ nô, hết ăn lại nằm hưởng thụ con khỉ con thiếp thân phục vụ. Chỉ thi thoảng cần nấu món gì đặc sắc hắn mới nhúng tay vào bếp một chút.
Đám sủng thú khác cũng là nhìn chủ nhân mà răm rắp học theo. Đối với hiền lành, nhu thuận Ngộ Không chính là hất cằm sai khiến, nó cũng vui vẻ thi hành. Có thể nói trong cái nhà này bây giờ nhất không thể thiếu là Ngộ Không, còn 2 đứa dở hơi nằm bên cạnh Tống Khuyết chỉ coi là kẻ ăn không ngồi rồi.
Đúng vậy, từ khi Tia Chớp trưởng thành, nó đã đảm nhận vai trò kiếm thức ăn chính cho cả nhà. Husky đại ngu đần chỉ có thể nói là có cũng được mà không cũng không sao.
Với sải cánh dài đến 4m, Tia Chớp bây giờ có thể ra ngoài săn được cả dê, sói, hươu... các đại động vật đem trở về. Tống đại lão gia số lần đi săn đã ít giờ càng ít. Chỉ thi thoảng đi cho đỡ buồn thôi.
Lười biếng cầm lấy cốc nước cam do Ngộ Không mang ra đưa lên miệng uống một ngụm lớn, Tống Khuyết hài lòng thích ý dựa lưng vào ghế nhắm mắt hưởng thụ. Xòe to rộng bàn tay lên đầu Ngộ Không xoa xoa vài cái khen thưởng, khỉ nhỏ nhu thuận ngả đầu vào lòng bàn tay hắn để hắn có thể dễ dàng hơn vuốt ve.
Thật thông minh, săn sóc khỉ nhỏ nha. Càng ngày Tống đại lão gia đối với Ngộ Không là càng hài lòng.
Chỉ không biết trên đời này có hay không Tề Thiên Đại Thánh, không biết đại sư huynh thấy mình đem Ngộ Không làm ô sin sai sử có hay không 1 gậy đập chết mình.
Tống Khuyết chẹp miệng nghĩ, phất phất tay đuổi Ngộ Không đi rồi nhắm mắt tiếp tục phơi nắng.
...........
Buổi tối, Tống gia tiếng cười giòn giã.
Bên hồ một bàn 6 người cùng mấy con sủng vật nhiệt tình hưởng dụng ẩm thực, không thiếu nói những thú sự đầu năm, không hí vui vẻ vô cùng.
Buổi trưa Tia Chớp có mang về một con hươu nặng hơn 50 cân, Tống – MasterChef hứng thú dạt dào xắn tay lên thể hiện. Một mâm xào lăn, thịt nướng tảng, lòng dồi, canh xương, cá hấp cùng với các loại gia vị thơm nức mũi lập tức khiến đám người nước dãi chảy ròng, không bận tâm hình tượng ăn ngấu nghiến.
Chỉ có Tia Chớp đại soái ca hờ hững đậu trên ngọn cây, khinh thường nhìn đám nông cạn dưới chân. Nó ngược lại không ăn đồ chín, chỉ ăn thịt sống tự săn, cũng chưa bao giờ khiến Tống Khuyết phải chăm sóc, quả thật là tấm gương chiến sỹ thi đua tiêu biểu.
Đợi ăn được lưng dạ, mọi người mới bắt đầu chậm rãi tốc độ, hàn huyên câu chuyện.
Rót cho lão Chung cùng Lý Tín mỗi người một ly, Tống Khuyết uống cạn một hơi rồi mới chậm rãi nói:
“Chung bá, a Tín, qua mấy ngày nữa ta sẽ rời đi nơi này. Chuyến này không có mấy năm chắc cũng sẽ không quay lại”.
Tiếng huyên náo, lạch cạch im bặt mà dừng. Ngay cả Lý thẩm cùng Nhị Nha cũng đưa mắt chăm chú nhìn sang bên này.
“Haizz, ta biết ngày này rồi cũng sẽ đến. Trước tết a Hồng tiểu tử kia cũng đã nhắc đến với ta việc này, chỉ là bây giờ nghe chính miệng ngươi nói ra vẫn không nỡ”.
Chung Khôi thở dài cảm khái, sau đó phấn chấn nói:
“Nhưng ta cũng sớm biết, nơi này là không lưu được a Khuyết ngươi. Hùng ưng lớn cũng sẽ phải rời tổ. Chén rượu này bác chúc ngươi lên đường thượng lộ bình an, gặp dữ hóa lành”.
Nói rồi nâng ly uống cạn. Tống Khuyết trong lòng cũng có chút không nỡ nhưng cũng chỉ thoáng tức qua. Lập tức cười cười rót đầy 2 ly cùng lão Chung chạm cốc.
“Chung bá, ta đi rồi Lý gia nơi này ngươi chiếu cố giúp ta”.
“Yên tâm, để ta lo, tiểu tử ngươi cứ yên tâm lên đường”.
Lúc này Lý Tín mới như trong mộng mới tỉnh, hoảng hốt hô:
“Đại ca, ngươi phải đi. Còn ta nha, cho ta đi theo với”.
Dù trong lòng không nỡ, Tống Khuyết vẫn còn khuyên tiểu tử này:
“A Tín, ta đi lần này có lẽ sẽ có nguy hiểm, ngươi còn nhỏ, chờ thêm mấy năm đợi thế cục ổn định ta sẽ đón ngươi đi. Nơi này tòa nhà về sau ngươi cùng Lý thẩm, Nhị Nha chuyển đến ở, sau này ngươi sẽ phải gánh vác cái gia đình này. Có gì khó khăn tìm đến Chung bá, hắn sẽ giúp ngươi”.
“Không, đại ca, cho ta đi với ngươi. Ta không còn nhỏ nữa rồi, ta cũng đã là võ giả, cũng sẽ giúp đỡ được đại ca”.
Đã mấy năm không còn chảy nước mắt kể từ khi lão Lý ra đi, bây giờ Lý Tín lại dỏ mắt chực khóc nhè nghẹn ngào hô.
“Được rồi a Tín, nơi này còn mẹ ngươi, còn Nhị Nha cần ngươi chăm sóc. Ta lại không phải không quay về, tối đa 2 năm ta sẽ quay lại đón ngươi. Khóc cái gì mà khóc”.
“A Tín, đợi ta đi cùng thiếu gia. Đến lúc đánh thắng khắp toàn huyện lại quay lại đón ngươi” – Hùng Bá lúc này cũng xoa xoa cái đầu trọc, tìm từ an ủi đồng bọn.
Còn chưa trấn an được Lý Tín, ở một bên Nhị Nha lại òa lên khóc. Nước mắt nước mũi chạy ra bám lấy Tống Khuyết.
“A Ngưu ca, ta không cho ngươi đi đâu. Cho ta đi cùng cơ.. hu hu...”.
Tống lão gia không sợ mãnh thú, không sợ hung nhân chỉ độc e ngại dỗ người khóc. Gặp cảnh này đầu to như cái đấu, quay sang dùng ánh mắt cầu cứu Lý thẩm cùng lão Chung.
“Nhị Nha, Cẩu Đản. 2 người các ngươi đừng làm khó ngươi Tống đại ca. A Khuyết hắn phải làm đại sự, các ngươi đi theo chỉ là thêm rắc rối. Ngoan ở nhà cùng mẹ, đợi hắn làm ra một phen sự nghiệp rồi sẽ quay về đón các ngươi”.
“Đúng đấy, a Tín. Tiểu tử ngươi cũng là có bản sự, nhưng cần rèn luyện nhiều hơn. Thời gian này theo ta học xử lý công việc trong thôn, mấy năm nữa đến giúp a Khuyết hắn không phải vừa vặn”.
Đối mặt 2 người khuyên Lý Tín vẫn là trầm mặc cúi đầu không nói một lời, còn Nhị Nha nha đầu kia khóc càng lớn hơn, một bộ chết sống không thay đổi như thế.
Nhìn Lý thẩm một phen dỗ dành, dọa nẹt mà nha đầu kia vẫn không ngừng khóc Tống Khuyết nhức đầu vô cùng. Thấy Lý thẩm định giơ tay lên đánh hắn đau lòng cản lại.
“Thôi được rồi, vậy tất cả cùng đi cũng được”.
“Thật sao? Đại ca”
Quả nhiên, nghe Tống Khuyết đồng ý, 2 tiểu gia hỏa lập tức ngừng gào, kích động nhìn sang. Lý Tín mắt sáng rực nhìn hắn hỏi. Nhị Nha kia đứa khóc nhè cũng là 2 mắt hấp háy nhìn hắn trả lời.
“Đi cùng ta cũng có thể, 2 người các ngươi thuyết phục mẹ mình đi”.
2 tiểu lập tức hô to vạn tuế rồi chạy ra kỉ kỉ cha cha vây quanh Lý thẩm lôi kéo không ngừng.
“Thẩm, đã 2 nhóc con này muốn đi, vậy ngươi xem cũng đi cùng bọn ta chứ. Vào trong thành cũng tốt mở mang kiến thức”.
Lý thẩm ngay từ đầu nghe Tống Khuyết phải đi trong lòng cũng hơi bàng hoàng. Nói thật mấy năm nay cả Lý gia đã quen sống dưới sự bao bọc của Tống Khuyết. Bây giờ để mẹ con nàng tự lo, tuy biết Lý Tín tiểu tử này cũng học được mấy thành bản lĩnh nhưng nàng trong lòng cũng là không chắc chắn, hoang mang vô cùng.
Nàng cũng chỉ là một phụ nhân, từ xưa đến giờ không có chủ kiến gì, giờ nghe 2 đứa nhỏ cầu xin, hơn nữa Tống Khuyết nói như thế, rất nhanh thuyết phục chính mình. Cũng là gật đầu đồng ý.
Nhìn 2 nhỏ nhảy cẫng hoan hô, Tống Khuyết cùng lão Chung cũng lắc đầu. Tuy nhiên trải qua một lần như thế, không khí lại nhiệt liệt đứng dậy. Mấy người lại vui vẻ ăn uống chè chén.