Bên ngoài vây kín một đội Linh Thần Vệ, bên trong 3 lão nam nhân đang kê án đối mặt mà ngồi. Nhưng cách xắp xếp vị trí này cũng cực có giảng cứu.
Đỗ Như Hối một mình một chỗ trên chủ vị, ở dưới cách xa tầm 3 trượng mới là Chu Đình Ngọc, Vân Lai Phúc hai người ngồi đối diện hai bên. Cái này để có lòng muốn chơi xấu Tống gia cũng cảm thấy hơi bối rối.
Ngồi xa như thế mà làm gì, định nói oang oang cho cả làng nghe thấy mới hài lòng à? – Mỗ tiện nhân trong lòng oán niệm.
Nhưng không thể nói nhiều sợ gây nên đối phương cảnh giác, thằng này đành nhẫn nhịn giữ im chờ thời.
“Hai vị tìm bản tọa là có việc gì muốn nói?”
Tất cả đã an tọa, trà nước cũng dâng lên, Đỗ ca mới nghi hoặc quay xuống 2 người đặt câu hỏi.
Lão Vân cũng là đưa mắt nhìn qua Chu gia, đến bây giờ vị này Nhị gia cũng chưa hiểu mục đích chuyến này gọi mình từ Dương Nam đến đây là để làm gì đâu.
Tống Ảnh đế vậy không chút hoang mang, nâng chén nhấp một ngụm nước cho ngọt giọng sau đó mới mắt đầu chém gió:
“Bang chủ, Vân huynh, hôm nay gấp mời hai vị gặp mặt là thực sự có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Trong đầu cấp tốc suy nghĩ, đợi 2 con hàng kia đều ngưng trọng đưa mắt nhìn qua sau, Tống đại quan nhân mới coi như sắp xếp được ngôn từ:
“Bang chủ, chúng ta Linh Giang bang tình cảnh bây giờ càng ngày càng không tốt, cứ thế này Chu mỗ thấy không được, chúng ta nhất định phải thật sớm tìm ra đối sách.”
“Không biết Chu Phó Bang chủ là đã nghĩ ra được cái gì cao kiến?” – Đỗ, Vân hai người hứng thú hỏi thăm.
“Tạm thời chưa có gì cao kiến!” – Tống Khuyết thập phần quang côn lắc đầu ráo hoảnh.
“Nhưng mà không thể cứ ngồi chờ chết thế này, Linh Giang bến tàu nghiệp vụ héo rút, ta nghĩ Vân gia thương hội ngày tháng gần đây làm ăn cũng sẽ không khá khẩm là bao đi. Tuy cứ như thế chúng ta vẫn sẽ gắng gượng được, nhưng làm vậy chẳng khác nào nước ấm nấu ếch, chúng ta là những con ếch đang chờ chết dần chết mòn. Bang chủ, việc này đã không thể chậm trễ nữa rồi.”
Tuy thằng này nói đều là một đống vô nghĩa, nhưng ít ra cũng có tí nhiệt huyết cùng tinh thần xây dựng như vậy, thế nên Đỗ Như Hối dù không mấy vui nhưng vẫn nén lòng cho hắn trấn an:
“Chuyện này ta vẫn luôn đang suy nghĩ đối sách, có lẽ không quá lâu nữa là sẽ tìm được chuyển cơ. Nhưng trước tiên thứ cho bản tọa không thể cùng mọi người nói ra, nhị vị xin cố gắng nhẫn nhịn chịu qua lúc này một hồi. Tương lai Linh Giang Bang là vẫn thập phần khả quan.”
“Ha ha, có Bang chủ lời này, ta cũng thấy yên tâm hơn rồi.” – Dù trong lòng nguyền rủa lão Đỗ nói chuyện cứ úp úp mở mở, Tống khuyết mặt ngoài còn phải giả ra một bộ hớn hở hài lòng.
Tiếp đó, trong phòng bầu không khí trải qua Đỗ ca một phen lời như thế trở nên nhẹ nhàng rất nhiều. 3 người tiếp tục ngươi một ý ta một ý đồng lòng lên ý tưởng muốn chung tay đưa bang phái vượt qua kiếp nạn lần này.
Nói một hồi, thấy câu chuyện cũng không có gì dinh dưỡng hơn, Đỗ Như Hối bắt đầu mở miệng đuổi người.
“Vậy cứ như vừa nói làm đi, hai vị không biết còn gì cần nói nữa không?”
“Bang chủ, tại hạ vẫn còn 1 tin tình báo khá quan trọng, là về Tống Khuyết tiểu tử kia.” – Thấy người chuẩn bị đi, Tống gia cuống cuồng vội mở miệng thả ra đại tin tức.
Quả nhiên cái này lập tức kéo lại Đỗ, Vân hai người sự chú ý. Cũng không ai nghi ngờ lão Chu dưới tay Lục Nghĩ thu thập đến tin tức khả năng, hai thằng này đều khẽ nhổm người dậy vểnh tai lắng nghe.
“Chu huynh mau nói, là chuyện gì?”
Tống Ảnh đế diễn ra một bộ lo lắng dè chừng xung quanh, xong mới như có chuyện thật nhỏ giọng:
“Bang chủ, chuyện này khá quan trọng, ta sợ tai vách mạch rừng, nói quá lớn chẳng may...”
Theo như thằng này chỉ tay ra ngoài cổng, Đỗ Như Hối hơi khẽ nhíu mày.
Vốn nghĩ nói mình thủ hạ có thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng lời đến họng hắn lại nghẹn không thốt nên lời. Cuối cùng đành trầm mặc gật đầu:
“Hai vị đến gần đây một chút!” - Nói rồi cũng đứng dậy tiến lên hai ba bước.
Chu, Vân hai người học răm rắp làm theo. Tống lão ma còn cố ý hay vô tình đến gần Vân Nhị gia thêm một chút.
.....
Tụ Nghĩa Sảnh,
Đợi thấy kia 2 người đã đến gần mình chỉ cách khoảng 1 trượng sau, Đỗ Như Hối liền dừng lại.
Âm thầm đánh giá giữa 3 người khoảng cách, Tống Khuyết lúc này cùng đủ thấy hài lòng, không chần chờ thêm nữa liền gật đầu cười sáng lạn:
“Là thế này Bang chủ, ta nhận được tin Tống Khuyết hắn vậy mà...”
Có tình kéo dài giọng điệu gây nên Đỗ, Vân 2 người chú ý sau, Tống tiện nhân không chút hàm hồ từ trong không gian ẩn nấp lấy ra 2 cái dao găm hai tay chia 2 đường đâm thẳng vào mấy vị này yếu hại.
“Hự!”.... “Ầm!!”
Vân nhị gia bi kịch rồi, khoảng cách quá gần, thêm nữa hắn hầu như đứng sóng vai cùng Tống Khuyết, không chút nào phòng bị lão đầu này liền dính trọn một đao vào bụng, sâu đến lút cán.
Còn bên kia Đỗ Như Hối thì không được thuận lợi như vậy. Lão Đỗ giai đoạn này chính là thời thời khắc khắc đề phòng xung quanh mọi người, dù là người thân đến gần thằng này cũng không dám buông lỏng nữa là đứng cạnh hai vị Nhất lưu cao thủ như bây giờ.
Vì thế hầu như khi Chu Đình Ngọc có điều dị động, Đỗ ca đã trước tiên kịp phản ứng tung người lùi lại, đồng thời trên tay cũng không chút do dự đập ra một chưởng.
“Ầm!!”
Lão Chu cỗ này thân thể làm sao sánh được như bản thể đã trải qua thiên chuy bách luyện. Chỉ chiếm được thể xác không chiếm được nó tu vi Tống Khuyết liền đơn giản bị Đỗ Như Hối một chưởng đánh hộc máu bay ngược ra ngoài.
“Bang chủ, có chuyện gì!”
Hầu như ngay lập tức, đứng canh phòng bên ngoài Linh Thần Vệ nghe trong phòng động tĩnh liền vội vàng phá cửa xông vào.
Đập vào mắt bọn họ chính là một đạo thân ảnh đang hớt hơ hớt hải liều mạng chạy trốn, miệng còn điên cuồng gào lớn:
“Đỗ tặc, ngươi cái này đồ gian trá vô sỉ tiểu nhân, lão tử thà chết chứ nhất định không để ngươi như nguyện nuốt lấy Lục Nhĩ.”
Đỗ Như Hối hai mắt trợn trừng nhìn trước mặt phát sinh hết thảy. Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá nguy hiểm, đến nỗi hắn còn chưa hiểu cái gì, chỉ theo bản năng đập ra một chưởng rồi cứ đứng như trời trồng thế ngơ ngác nhìn Chu Đình Ngọc thằng điên kia lao ra cửa.
Cái lề gì thốn!!!
Đây là chuyện gì sảy ra?
Bỗng nhiên.
Một đạo thân ảnh xẹt qua trong suy nghĩ để Đỗ ca khẽ run rẩy, không kìm hãm được mà thấy tê buốt từ chân đến đầu.
Tống Khuyết!
Không cần bằng chứng, không cần gì cả, Đỗ Như Hối chính là như thế chắc chắn khẳng định.
Cùng mình có thù, lại đủ năng lực bố cục chuyện như thế vậy chỉ có thể là tiện nhân này. Hắn Tống tặc mới có trò bỉ ổi như thế, trăm dùng không chán, dùng ra lần nào cũng là trí mạng.
Nhưng thằng chó này bây giờ vậy mà đã khống chế được cả một vị Nhất lưu cao thủ, vậy quá đáng sợ rồi.
Lão tử lần này phải vạch trần âm mưu quỷ kế của ngươi cho thiên hạ người đều biết mà đề phòng.
Lão Đỗ phẫn nộ tột đỉnh, nhìn con chó kia đang đấu đá lung tung vọt ra ngoài, hắn liền dữ tợn gầm lên:
“Bắt lại cho ta!”
.....
Bên này,
Không thể ám sát được Đỗ ca, tiểu Tống trong lòng cũng khá là hụt hẫng.
Nhưng hai bên thực lực chênh lệch lớn như vậy, Đỗ Như Hối lại cảnh giác quá cao, hắn có cố nữa cũng chỉ hoài phí công.
Cũng may cái này trước đó Tống gia cùng Trầm Sinh đã có dự đoán trước, vì thế đã làm ra phương án dự phòng.
“Lương Xuân! Mau cứu ta!”
Nhịn đau vặn tay ra sau tự cho phần lưng bụng mình cắm lên một đao, Chu Đình Ngọc đau đến mặt co rúm ró vừa chạy vừa gào lớn.
Ở bên ngoài cửa túc trực Lương Xuân mấy người thân vệ nghe tiếng lão đại mình kêu đến thất thanh vậy thì quá sợ hãi bật người dậy. Không thèm đếm xỉa một đám Linh Giang Bang hộ vệ, bọn họ đơn giản đánh bay những người này rồi hấp tấp xông lên.
Đợi thấy Chu gia hình dạng chật vật sau, Lương Xuân kinh hãi vội vàng đưa tay đem hắn đỡ lấy.
“Lão đại, chuyện gì xảy ra!”
“Chạy mau! Đỗ Như Hối hắn ép buộc không được nên dùng độc kế định giết ta cùng Vân Phó Bang chủ để cướp đoạt Vân Hải Các và Lục Nhĩ. Vân Thiên Tường đã chết rồi, chúng ta mau mau chạy!”
Mỗ tiện nhân vận đủ công lực gào lớn cho nửa thành nghe thấy rồi cuống cuồng dắt đám này trung thành hộ vệ quay đầu chạy trốn, nhưng làm sao vừa đi được mấy bước, thằng này thân hình lại càng thêm lảo đảo, như người say rượu vậy thiếu điều cắm đầu xuống đất.
Đối với ai đó lung tung gào tên mình, Tống gia không rảnh mà để ý. Lúc này trong bộ dáng Chu Đình Ngọc hắn chính là liên tục ho khan, nôn ra mấy búng máu to đen nhánh.
“Khục khục...”... “Nôn...”
“Không ổn rồi! Đỗ tặc nhân lúc chúng ta không phòng bị đã đâm cho ta cùng Vân Thiên Tường mỗi người một đao. Trên đao có tẩm độc, độc tố quá mạnh, ta không gánh nổi nữa rồi.
A Xuân, mau dẫn các huynh đệ chạy! Chạy càng xa càng tốt, đến Thanh Hà tìm a Sinh rồi cùng nương tựa vào Tống Khuyết, không cần nghĩ trả thù cho ta. Chạy đi!”
“Những kia Vân gia người nữa, không muốn bị diệt khẩu vậy lập tức chạy đi!”
Tống Ảnh đế diễn kỹ lần nữa đại bộc phát. Đã bị dồn đến bước đường cùng hắn quyết tâm liều mình tính mạng vì các huynh đệ tìm lấy sinh tồn không gian.
Thật mạnh đẩy Lương Xuân bay ra ngoài đại môn, đón nhận đằng sau Đỗ Như Hối đang phẫn nộ xông lên, Chu lão đại nghĩa vô phản cổ rút ra bên hông nhuyễn kiếm rồi hai mắt tràn đầy tử chí, cắn răng đứng ra cản đường.
Biết chỉ là trứng chọi đá, châu chấu đá xe nhưng làm đại ca khó lắm phải đâu chuyện đùa, đây chính là một phần trách nhiệm mà hắn phải làm.
Lúc này đám Lục Nhĩ cùng Vân gia người mới thấy sau lưng Chu Đình Ngọc đang cắm thật sâu một thanh tiểu đao, tại đó máu đen liên tiếp trào ra. Có thể khiến một vị Chân khí cảnh cao thủ cũng phải thúc thủ vô sách vậy có thể hiểu trên đao là bôi cỡ nào kiến huyết phong hầu độc dược.
Phong tiêu tiêu hề, dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn....
Trong không khí bỗng chốc thẫm đẫm vẻ bi tráng, hào hùng.
“Các huynh đệ, chạy mau! Ca đi trước một bước, kiếp sau chúng ta lại là huynh đệ!”
Học trong phim mấy câu cẩu huyết kịch. Dù độc đã nhập ngũ tạng, thất khiếu bắt đầu ứa máu đen rồi Chu đại hiệp còn dốc sức gào lớn một câu cuối cùng rồi mới yên lòng lao đầu về phía lão Đỗ.