Đối mặt với tiểu ớt cay câu hỏi, Tống đại quan nhân liền thành khẩn trả lời:
“Thực không dám giấu giếm, có thể may mắn chống cự được của Thánh nữ đại nhân ngươi Hắc Dạ Vĩnh Hằng cũng toàn bộ là nhờ chúng ta trên người thể chất đặc biệt. Ta là Hoang Cổ Thánh Thể, còn Thải Hồng nha đầu kia chính là Thiên Yêu Bất Diệt Thể, ngươi hẳn cũng đã nghe nói đi?”
Ta phải biết sao???
Thiên Hương ngoài mộng bức vẫn là mộng bức.
Hoang Cổ Thánh Thể, Thiên Yêu Bất Diệt Thể, đó là cái gì cùng cái gì?
Dù là đã từng duyệt hết cả vạn quyển sách trong tàng thư các của Thiên Độc Tông nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghe đến hai cái tên quái dị này.
Vốn định lập tức phát tác nhưng nhìn hắc tiểu tử kia bộ dáng nghiêm trang thành thật, tiểu nha đầu lại do dự.
Chẳng lẽ ta Bách Tộc người cùng ngoại giới tách rời quá lâu, tin tức đã nghiêm trọng không theo kịp bên ngoài bước tiến?
Nhưng mà trong tông hàng tháng vẫn đều đặn đặt mua Giang Hồ Ký Sự cùng thu thập tin tức tình báo trở về nha. Nghĩ đến đây, tiểu ớt cay ánh mắt dần dần lạnh xuống:
“Tống tặc, ngươi dám lừa ta?”
“Ta còn cần phải lừa ngươi!”
Tống Ảnh đế giống như nhận lấy cái gì thiên đại ủy khuất vậy trợn mắt khó tin quát lớn.
“Hoang Cổ Thánh Thể vạn tà bất xâm, nhục thân vô địch chẳng lẽ ngươi còn chưa từng nghe qua? Ngươi nha đầu này không biết chuyện lại còn dám nghi ngờ ta, nhìn đây!”
Phẫn nộ nói rồi đồng thời xòe bàn tay ra, tức thì trên tay hắn đôm đốp lóe lên từng đạo lôi điện sáng chói. Tuy chỉ thoáng cái tức qua, nhưng trong đêm tối thế này vậy vô cùng lóa mắt.
“Thấy được sao? Ta thân thể chính là chí dương chí thuần, trời sinh liền khắc chế các loại yêu tà độc tố.”
Tống Khuyết hậm hực bỏ lại một câu rồi quay đầu đi. Bị người nghi ngờ khiến tâm linh mỏng manh của hắn vô cùng đau đớn, dặn lòng quyết tâm không cùng nha đầu kia nói chuyện nữa.
Đem mình thân thể bí mật tiết lộ ra một phần cũng không phải hắn nóng đầu liên liền quyết định. Vốn trước đây thằng này còn nghĩ mình là trường hợp đặc biệt duy nhất trên đời mới phải giấu giấu giếm giếm như mèo giấu cứt như vậy.
Nhưng từ khi nhìn thấy Thiên Hương sử dụng Hắc Dạ Vĩnh Hằng, hơn nữa nghe phong thanh các loại thần thể khác thần kỳ thuộc tính sau, hắn liền quyết định công khai một chút ra như vậy. Có thế sau mới dễ bề giải thích vì sao tu vi mình lại tiến bộ thần tốc thế này.
Dù sao ca cũng là người mang đặc thù thể chất, tu luyện nhanh một chút lại làm sao rồi.
Có như thế một lý do, mọi người sẽ cảm thấy trong lòng cân bằng hơn một chút. Ít nhất không đến nỗi điên cuồng truy tra hắn tu luyện bí mật.
.....
Thiên Hương bên này,
Cuộc đời này nàng hận nhất người phản bội cùng thất tín, thấy tiểu tử kia vậy mà định dùng cớ lừa dối qua loa mình, tiểu nha đầu trong lòng vô cùng tức giận.
Nhưng còn chưa kịp có gì hành động, Tống lão gia một bàn tay đã để cô nàng này ngẩn người.
Vậy mà thật sự!
Đối phương thật là một loại đặc biệt thể chất mà nàng còn chưa từng nghe qua gặp qua. Trong người cất chứa lôi điện là cái gì thể chất, nghĩ mãi không tìm được đáp án tiểu nha đầu liền bắt đầu tin rất có thể đây là cái kia theo miệng hắn nói Hoang Cổ Thánh Thể.
Hóa ra mình thật sự là cô lậu quả văn, ếch ngồi đáy giếng còn hiểu lầm nhân gia.
Cái này để Thiên Hương cũng cảm thấy đặc biệt ngại ngùng. Hơn nữa nhìn thấy bên kia Tống tiện nhân còn thật sự tức giận hờn dỗi quay người đi, tiểu nha đầu khá xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó một hồi mới bĩu môi.
“Này... thật có lỗi!”
Đang quyết tâm chơi xấu đến cùng, muốn cãi chày cãi cối chết không nhận nợ Tống Khuyết bỗng nhiên nghe thấy sau lưng tiếng xin lỗi thì cũng hết hồn.
Hắn cũng không ngờ yêu nữa này lại chủ động nhận sai như thế nha.
Niệm tình nàng lần đầu phạm lỗi, lại thái độ ăn năn thành khẩn, Tống gia rất đại độ khoát tay gật đầu:
“Được rồi, tha lỗi cho người.”
Lòng cũng không chút nào ăn năn xấu hổ, hắn cùng Thải Hồng cũng thật sự là đặc thù thể chất nha, chỉ là còn chưa biết đặt tên là loại gì thôi. Muốn gọi Hoang Cổ Thánh Thể hay Thiên Yêu Bất Diệt Thể thì cũng không có sai, vì thế thằng này vẫn cảm thấy mình chiếm lý, nói được đến dõng dạc được hoàng.
Thiên Hương gặp hắn bộ dáng như thế lòng lại càng sinh nghi, nhưng mắt thấy là thật, trước mặt bằng chứng như núi nàng cũng không thể phản bác được gì. Cuối cùng 2 người lòng đều có tâm sự, cũng không rảnh tiếp tục nói chuyện nữa mà nhanh chóng cắm đầu tiêu diệt nốt bữa ăn.
.....
Gần nửa con hươu nướng chui vào dạ dạy, cảm thấy đã lấp đầy mình bụng nhỏ sau Thiên Hương mới thỏa mãn dừng lại:
“Thật no, Tống tiểu tử ngươi ngón này thịt nướng thực sự không tồi. Ngươi có hứng thú hay không đi theo tỷ, sau này đợi tỷ lên làm Thiên Độc Tông Tông chủ rồi phong cho ngươi cái chức Phó Tông chủ chơi chơi. Hàng ngày ngươi cùng a Mật chỉ cần cho ta nấu mấy bữa cơm như thế, công việc quá nhẹ nhàng rồi.”
“Ha hả...”
Gặp nữ thần kinh này tư duy lại bắt đầu bay bổng, Tống gia cũng không thèm để bụng đem lời nàng nói nghe vào trong lòng, chỉ gật gù đầu cười ha hả mấy tiếng:
“Đa tạ Thánh nữ đại nhân ngài nâng đỡ, nhưng sợ là tại hạ còn vô phúc tiêu thụ rồi. Đến là tiểu nha đầu ngươi, ăn nhiều như vậy cũng không thấy dài ra lạng thịt nào, quái thay!”
“Hừ hừ, này không phải đúng ý các ngươi. Đám đàn ông các ngươi không phải đều thích dáng người gầy một chút sao?”
Đậu xanh rau má!
Nhìn con hàng này còn đắc ý nói ra như vậy một phen lời, Tống Khuyết thiếu điều nôn mửa. Cái này còn gọi là gầy một chút hả, ngươi vốn chính là một con Khô lâu binh khoác lên thêm một lớp da người có được hay không?
Thật không biết con mụ này lấy từ đâu ra tự tin để có thể tự luyến đến được như thế.
Bực này phong thái vậy cũng chỉ có bậc mãnh nhân như Nguyễn Tuấn Huy huynh đệ mới có thể gặm được. Thằng này còn định cùng nàng đến một khóa song tu, tuy mục đích không thuần nhưng phần quyết tâm vì tu vi có thể hi sinh tất cả này để người nhìn vào cũng phải bội phục không thôi.
Cái này cùng vị nào đó đại lão huy đao tự cung luyện thần công cũng không khác bao nhiêu. Không có đại nghị lực, đại trí tuệ là không cách nào bước qua được ban đầu một bước.
Dù sao đổi lại là mình, Tống đại quan nhân hắn là vạn vạn lần không dám.
Thằng này triệt để quỳ bái!
Gặp tiện nhân này nhìn về phía mình rồi lắc đầu thở ngắn than dài, hiển nhiên sẽ không nghĩ được điều gì tốt đẹp. Thiên Hương Thánh nữ ánh mắt dần dần trở nên bất thiện.
Đối với ngoại hình mấy thứ cực kỳ mẫn cảm tiểu ớt cay thành công bị con chó này chọc tức, lúc này lạnh giọng quát:
“Tống tặc, ngươi ánh mắt kia là có ý gì?”
“Ý gì? Không có, tuyệt đối không có! Ta chỉ là đang nhìn cảnh đêm, đúng vậy, là cảnh đêm, thật sự rất đẹp.” – Tống tiện nhân giật mình lập tức thề thốt phủ nhận.
Ngươi có thể hay không diễn chân thật một chút? – Gặp hắn bộ dáng này Thiên Hương liền tức đến cắn răng nghiến lợi:
“Khốn nạn, đừng tưởng ta không đoán ra trong đầu ngươi những cái kia dơ bẩn ý nghĩ.”
“Nào có, Thánh nữ ngươi hiểu lầm ta, tại hạ há lại là loại người như thế.” – Dù sao tiện nhân nào đó là chết không thừa nhận mình nghĩ xấu.
Thấy nàng còn không tin, hắn tiếp tục giải thích:
“Ta vừa rồi chỉ là suy nghĩ Thánh nữ ngài dáng người thật tốt, trong Thập Vạn Đại Sơn đám kia nam tử ngày ngày đứng dưới chân núi muốn ngắm nhìn ngài phong thái cũng là điều dễ hiểu.”
“Hừ, không cần khẩu thị tâm phi! Đầu ngươi nghĩ thế nào bản cô nương lòng dạ biết rõ. Toàn bộ Bách tộc nam tử đều lấy việc được nhìn thấy ta một mặt làm vinh, các ngươi đám Viêm nhân này bình chọn ra cái gì giang hồ thập mỹ tại trước mặt bản Thánh nữ ngay cả xách dép tư cách cũng không xứng. Tiểu tử ngươi mắt chó coi thường người rồi sẽ có ngày ta để cho ngươi trắng mắt ra.” – Tiểu ớt cay còn không buông tha hận hận mở miệng.
Gặp con hàng này nói năng hùng hồn tự tin như vậy, Tống Khuyết cũng thấy đặc biệt chột dạ. Nhất là nhớ đến không thiếu lần nghe tin bên kia Bách tộc người cũng thực sự đối với bọn họ Thánh nữ yêu mến sau, thằng này lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Tiền kiếp hắn nghe qua không ít các tộc người phong tục kỳ dị, có người thích cổ dài, có người thích môi trề, cũng có thích xăm hình kín mặt.
Có lẽ nào bên trong Thập Vạn Đại Sơn huynh đệ chính là có sở thích lái máy bay hạng nặng như này.
Nếu thật như vậy thì mình đây là thật sự hiểu nhầm Thiên Hương cô nương. Mỗi nơi một quan điểm thẩm mỹ riêng biệt, mình không nên dùng bản thân ý nghĩ áp đặt lên mọi người. Như thế chính là đang giết chết bản sắc văn hóa riêng biệt các vùng miền.
Nghĩ đến chỗ sâu xa, Tống lão gia cảm thấy đặc biệt áy náy. Muốn gọi vị kia Miêu tộc đại mỹ nhân lại xin lỗi một câu nhưng làm sao nhân gia đã giận dỗi bỏ đi, cuối cùng hắn phải thở dài đành thôi.
Nhưng mà không đúng!
Đang âm thầm tự trách Tống Khuyết thấy yêu nữ kia thế mà nghênh ngang đi về phía mình lều trại, hắn tức thì trợn tròn mắt.
“Này, đó là của ta....”
“Hừ!”
Đáng tiếc tiểu ớt cay mới không thèm phản ứng hắn, hừ lớn một tiếng biểu đạt sự bất mãn xong nha đầu này liền đóng kín cửa lều, không có chút nào ý tưởng muốn nghe thằng này trình bày.
Để lại ngồi bên ngoài dãi gió dầm sương Tống đại quan nhân tức đến nghiến răng kèn kẹt. Nhưng ngại vì có vẻ mình đuối lý trước, hắn đành nhẫn nhịn cái này cơn tức.
Lúc này Tống Khuyết đành kiếm thêm chút củi khô ném vào lửa rồi nhảy xuống đầm nước tráng qua người một chút cho hạ hỏa. Đợi lúc sau cảm thấy khoan khoái hơn rồi hắn mới hài lòng trở về, gọi Tiểu Hắc đến ngoan ngoãn nằm xuống thành một chiếc ghế dài sau đó yên tâm thoải mái dựa vào nhắm mắt nghỉ ngơi.