Bị Tống lão gia nói bóng nói gió dè bỉu mình tướng mạo sau Thiên Hương tức thì giận không thể át.
Nhưng cũng may trải qua vài lần giao lưu tâm sự như vậy, 2 bên coi như đã sờ rõ ngọn ngành của nhau, cũng tự biết kiềm chế đôi chút vì thế nàng mới không đương trường bão nổi.
Tống Khuyết cũng không thực sự dám chọc nộ con mụ điên này, thấy nó có dấu hiệu hắc hóa liền chạy nhanh nói:
“Chuyện chúng ta trước đó đã thống nhất, ngươi đừng cố tìm cách thay đổi rồi. Dù sao hôm nay không tắm ngày mai về tắm cũng không chết, tiểu nha đầu ngươi vẫn quyết tâm phải tắm vậy tùy tiện ngươi. Chỉ cần tránh chỗ đầu nguồn ta lấy nước ra liền được, không cần lo lắng bản thiếu sẽ giở trò rình trộm. Nếu ngươi thích ta cũng có thể hướng thiên thề độc, như thế hài lòng đi?”
Tiểu tặc này nói đến đường hoàng, nàng vừa rồi vùi người xuống núi độc trùng khiến cho toàn thân khắp nơi đều là bẩn, đối phương ngay cả đứng gần cũng phải cau mũi nhăn mặt chẳng lẽ bản thân mình lại không cảm thấy khó chịu. Hơn nữa bằng tính cách phản nghịch của nàng, bây giờ càng là không tắm không chịu được.
Nhưng đầm nước này bé xíu chỉ khoảng chục mét vuông, những chỗ khác cũng chỉ là một khe suối nông còn chưa đến đầu gối vậy còn có sự lựa chọn nào sao.
Trợn mắt nhìn người nào đó không có tác dụng sau, tiểu ớt cay đành hậm hực đi đến mấy cái cây bên cạnh đó lung tung chặt chém phát tiết mối hận trong lòng.
Vốn Tống Khuyết cứ tưởng con mụ này đã đoạn tuyệt ý tưởng trong lòng, há liệu hóa ra hàng này đi lấy mấy cành cây coi như vật che chắn cắm xung quanh đầm nước làm thành một cái tường rào đơn sơ. Nhất là bên phía hắn dựng lều này càng là cành lá cắm chật như nêm cối.
Đợi làm xong hết thảy sau, yêu nữ này vòng quanh đánh giá một hồi mới hài lòng gật gù quay ra đắc ý:
“Tiểu tặc, ngươi nếu dám nhìn lén bản cô nương sẽ móc mắt ngươi ra!”
Tống gia cũng không hiểu con hàng này tự tin lấy từ đâu ra, đơn giản chính là một loại tự luyến cuồng. Bằng nó tướng mạo, tuyệt đối xứng với ma chê quỷ hờn mấy chữ, nếu không phải e ngại đối phương độc tố, hắn có lẽ đã ban cho 1 cái tát giúp nàng sớm chút đầu thai.
Vì thế đối với tiểu ớt cay đe dọa, Tống đại quan nhân chỉ coi là một đứa thần kinh nói nhảm, hắn cũng lười chấp nhặt:
“Thánh nữ ngài cứ yên tâm! Ta lại không phải người có mắt thẩm mỹ đặc biệt như Nguyễn Thiếu Tông chủ, chỉ cầu ngài không cần lắc tư xuất hiện trước mặt ta là tại hạ đã phải cám ơn trời đất, cái gì nhìn trộm đó càng là vạn lần không dám.”
“Hừ!” – Thiên Hương ngực phập phồng khó thở, trợn mắt nhìn hắn một hồi mới hận hận nói ra:
“Đó là vì ngươi ánh mắt mù, không biết nhìn cái đẹp. Tại Bách tộc người mến mộ ta đếm không xuể, ngàn vạn nam tử từ khắp các tộc người ngày ngày chạy đến chân núi Bạch Mộc Lương Tử cũng chỉ vì mong ước muốn nhìn thấy bản cô nương một mặt mà không thể như nguyện đây.”
“Ha hả...”
“Các ngươi Dương Nam người có cái gì Thiên hạ thập mỹ Triệu Minh Nguyệt đi, nàng đững trước mặt ta ngay cả tư cách xách dép cũng không xứng.”
“Ha hả..”
Bất kể nha đầu điên này nói cái gì, Tống lão gia cũng chỉ dùng hai từ như thế đáp lời. Trên tay hắn công việc còn không thèm ngừng, chỉ thi thoảng dùng ánh mắt quan ái thiểu năng trí tuệ thế ngước lên nhìn nàng một cái rồi thương hại lắc đầu.
Độc xông lên não, giai đoạn cuối rồi, không thể cứu!
Hắn cái này một phen thái độ tự nhiên khiến Thiên Hương Thánh nữ đại đại bất mãn, nhưng đánh không lại nhân gia nàng còn biết làm sao. Tiểu nha đầu chỉ có thể hừ lớn một tiếng phát tiết rồi hậm hực trốn vào trong đầm nước, muốn dùng mát lạnh dòng nước xoa dịu trong lòng tràn ngập lửa giận của mình.
Tống đại quan nhân tự nhiên không quản nàng, thấy con hàng này đã khuất mắt hắn càng thêm yên tâm từ không gian lấy ra một đống chai chai lọ lọ gia vị, đồng thời đến bên kia dòng suối đầu nguồn hứng lấy một chậu lớn nước sạch sau liền thảnh thơi ngồi chờ Husky bọn nó mang con mồi về.
Rừng khuya hoang vắng, một tiếng hát trong trẻo, cao vút đột ngột vang lên, hòa với không gian tiếng côn trùng đang kêu rả rích, như bỗng nhiên tạo thành một bản giao hưởng sống trong đêm, cực kỳ mỹ diệu.
Thiên Hương trải qua đoạn thời gian đầu căng thẳng đề phòng sau, thấy ngoài kia tiểu tặc quả nhiên không có bất cứ cái gì hành động mờ ám thì liền bắt đầu thả lỏng tâm tình.
Thoải mái ngâm mình trong dòng nước trong vắt mát lạnh, cô nàng này không nhịn được bắt đầu vui sướng hát ca. Để bên cạnh đang bận rộn chuẩn bị nướng thịt Tống Khuyết đôi tay cũng phải bất giác dừng lại, nghiêng tai chuyên chú lắng nghe cái này tuyệt vời âm thanh.
Tuy sau lưng hắn tiểu nha đầu dùng tiếng dân tộc, hắn nghe không hiểu trong đó ý nghĩa, nhưng từ những âm phù sôi động, uyển chuyển này, Tống đại thi nhân còn cảm nhận được sự vui mừng, hân hoan để tay chân hắn không nhịn được rất muốn đong đưa nhún nhảy theo tiếng ca.
Đây tuyệt đối là một sự hưởng thụ! - Tống Khuyết như thế cảm thán.
Tiện đà hắn cũng vì yêu nữ kia đáng tiếc, nếu Thiên Hương mặc quần áo che kín mặt mũi. Chỉ bằng cô nàng này đôi mắt cùng giọng ca, chắc hẳn đủ để không biết bao nhiêu người ảo tưởng chết mê chết mệt.
Có lẽ đám kia Bách Tộc thanh niên cũng là như thế trúng đòn, mới có chuyện như lời tiểu nha đầu này nói ngày ngày tụ tập dưới chân cái gì núi Bạch Mộc Lương Tử chỉ để mong được thấy nàng một mặt nha.
Thật sự đáng thương!
Trách trời thương dân vì mấy người mặc niệm một lát sau Tống thiền sư mới lần nữa chú tâm vào trước mặt mình công việc.
Vừa nghe nhạc vừa nướng thịt, tai nghe mỹ diệu âm thanh, mũi ngửi thơm ngào ngạt mùi thịt nướng, song trọng hưởng thụ thật sự sung sướng vô cùng.
Manh Manh, Husky, Tiểu Hắc 3 con sủng vật cũng tất cả nằm rạp trước đó không xa, mắt hau háu nhìn về trên đống lửa đang nổ lốp đốp đống kia mê người vàng óng.
Một lát sau, dường như đã căn giờ trước như vậy. Đợi bên này thịt vừa chín tới, tiểu ớt cay cũng kịp thời hoàn thành việc tắm rửa của mình tung tăng chạy qua bên này.
Có lẽ vừa rồi ngâm nước một hồi để nha đầu này cũng khoan khoái không ít, lúc này Thiên Hương dường như cũng đã quên đi trước đó không vui, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi hứng thú bừng bừng khen:
“Tống tặc, trù nghệ của ngươi cũng không tồi sao. Nhìn qua còn rất bắt mắt!”
Nể mặt vừa rồi nàng mất công hiến hát, Tống đại gia cũng không chấp nhặt cùng yêu nữ này. Chỉ là nhàn nhạt lườm qua một mắt rồi ném cho nàng một bình rượu, một con dao ý bảo tùy tiện.
Bản thân hắn cũng nhanh chóng chia phần cho Manh Manh 3 đứa, xong xuôi hết thảy mới thảnh thơi ngồi hưởng thụ thành quả lao động của mình.
Có đồ ăn ngon chặn họng tạm thời ngăn chặn được tiểu ớt cay độc miệng, ít nhất bữa này 2 người còn trôi qua đến không tệ, cũng không có cái gì chuyện khó chịu phát sinh.
Ăn được một hồi, cảm giác đã ngang bụng, Tống Khuyết mới bắt đầu thả chậm tốc độ, thuận tiện quay sang Thiên Hương hỏi chuyện:
“Tiểu nha đầu, ngươi cùng Nguyễn Tông chủ là chuyện gì xảy ra, vì sao lại có vẻ thù hận lớn như vậy?”
Đang sung sướng ăn uống tiểu ớt cay nghe thằng này hỏi liền hơi ngừng lại:
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Hắc, Bản thiếu hiện giờ chứa chấp ngươi, hiển nhiên cũng là đã đắc tội cùng với Nguyễn Tông chủ. Ta mốn biết chuyện giữa các ngươi thì có gì kỳ lạ sao?”
Tống gia lý do cũng là chính đáng mười phần, Thiên Hương nhất thời cũng không phản bác được. Nhưng mỗi lần nhắc đến Nguyễn La Thăng đôi cha con kia, nha đầu này tâm tình lập tức không thoải mái, vì thế nàng chỉ khó chịu hầm hừ:
“Ngươi chỉ cần biết đó là đại thù không chết không thôi liền được.”
Đậu xanh rau má!
“Đã là không chết không thôi ngươi còn hi vọng trở về nhân gia sẽ ngoan ngoãn nhường lại chức Tông chủ cho ngươi? Đầu óc ngươi sẽ không có bệnh đi?” – Tống Khuyết buồn bực quát lớn.
“Đầu óc ngươi mới có bệnh!” – Tiểu ớt cay lại lần nữa xù lông.
Nhưng vấn đề này liên quan đến mình toàn gia an nguy, không thể qua loa đại khái. Tống Khuyết ánh mắt ngưng trọng nhìn nàng trầm giọng:
“Rốt cuộc các ngươi là có chuyện gì, cái này ta cần phải biết.”
“Vậy ngươi nói cho ta vì sao ngươi cùng Thải Hồng nha đầu kia lại có thể chống đỡ được ta Hắc Dạ Vĩnh Hằng, ta sẽ cho ngươi giải đáp.” – Thiên Hương lập tức cò kè mặc cả.
Tống đại quan nhân trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng:
“Ngươi trước nói chuyện của ngươi, sau đó ta sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi.”
Bán tín bán nghi nhìn mặt thằng này, cân nhắc một hồi Thiên Hương mới giơ giơ nắm đấm đe dọa:
“Hừ, nếu ngươi dám lừa gạt bổn cô nương thì đừng trách!”
Nói rồi bắt đầu êm giọng kể lại:
“Tất cả cũng bắt đầu từ thân thể ta đặc thù thể chất, nó gọi là Tiên Thiên Độc thể.”
“Tiên Thiên Độc thể?”
Tống Khuyết đối với cái tên này lạ lẫm vô cùng.
Thằng này bây giờ đã không phải ngày xưa từ rừng hoang núi thẳm đi ra dễ nhũi, những ngày này ở nhà đọc sách học hỏi tự nhiên cũng không phải toi công.
Đặc thù thể chất hắn từng nghe qua, giống như hiện nay nổi tiếng nhất Thiên kiêu Đạo Si Lâm Khả Đạo. Kẻ này tu vi tiến triển thần tốc như vậy, mọi người đều chắc chắn hắn có thể đột phá Tông sư, nguyên nhân cũng là vì trên người vị này nhân huynh có cái đặc thù thể chất, gọi Tiên Thiên Đạo thể.
Cái gọi Đạo thể, chính là trời sinh thân thể trăm mạch thông thấu, vạn huyệt tề minh. Nắm giữ cái này thể chất, không những ngộ tính siêu phàm trác tuyệt, tốc độ tu luyện càng là phải nói nghịch thiên. Tại Tông sư phía dưới hầu như sẽ không có cái gọi là bình cảnh đáng nói, chỉ cần tích lũy đủ rồi vậy liền sẽ đột phá. Cứ như ăn cơm uống nước rồi nuốt vào bụng một cái vậy thôi.
Ngoài thế gian được công nhận mạnh nhất Tiên Thiên Đạo thể ra, trên đời còn rất nhiều loại cường đại thể chất. Hầu như mỗi vị tuyệt thế Thiên kiêu đều là nắm trong mình một loại thể chất đặc thù nào đó.
Ví như Phật Tử Huyền Ngộ Vô Lượng Phật thể, Thái Nhất thế gia Thái Nhất Diệu Minh Thái Dương Thần thể. Thiên Nhai Hải Các Liễu Di Giai cùng Âm La Tông Tiểu Ma nữ Nguyệt Thiền Thái Âm Thánh thể.....
Hoặc như trong nhà hắn ngốc Hùng Hình Thiên Chiến Thể, những cái này đặc thù thể chất tuy hiếm gặp nhưng ít nhất Tống Khuyết còn từng nghe tên.
Còn như Thiên Hương cái gọi Tiên Thiên Độc Thể? Vậy đây chính là hắn bình sinh lần đầu nghe thấy.