Tống Khuyết cùng Thiên Hương Hai vì chuyện xếp phòng mà suýt nữa lại ra tay đánh nhau, nhưng cuối cùng thấy Tống đại quan nhân thái độ kiên quyết sau, tiểu ớt cay cũng phải mềm xuống lùi lại một bước. Tại đối phương đưa ra hứa hẹn sẽ cùng nàng ra ngoài giúp đỡ làm những việc cần thiết sau, nha đầu này liền chấp nhận ở lại đám sủng vật gian phòng.
Bên này mấy vị đại lão hiệp thương đã ra kết quả, nhưng bên kia đám sủng vật còn chưa hài lòng đâu. Đáng tiếc bọn nó thấp cổ bé họng, không ai quan tâm lắng nghe mấy tiểu gia hoả này cảm thụ.
Thấy Thiên Hương nghênh ngang đi về phía gian phòng của mình, Manh Manh công chúa phẫn nộ nhảy ra chặn trước cổng, đứng thẳng người lên nhe răng giơ vuốt thị uy.
“Chít chi …!!”
Nguyễn Thiên Hương lúc này mới chú ý đến trước mặt mình một đống nhung mao đồ vật. Tuy không có Tiểu Bích, Tiểu Ngọc đáng yêu nhưng cũng khá dễ nhìn, cùng bọn nó ở chung phòng vậy cũng không phải tệ lắm. Nghĩ đến đây nàng tâm tình khá hơn rất nhiều, hứng thú dào dạt hướng Hoả hồ vẫy tay:
“Tiểu gia hoả, đến đây với tỷ tỷ!”
“Chít chi chi …” - Tỷ cái đầu ngươi, cút khỏi phòng của bổn cung.
Tuy không hiểu thú ngữ nhưng từ hình thể động tác, Nguyễn Thiên Hương cũng hiểu con hồ ly này thái độ ác liệt. Cái này để yêu nữ rất không hài lòng, cặp mắt nàng nheo lại đầy nguy hiểm lành lạnh lườm qua:
“Hừ!”
Cũng không biết con mụ này dùng biện pháp gì, trong Lĩnh Vực phạm vi Tống Khuyết chỉ cảm nhận thấy từ người nàng một sóng dao động loé lên rồi phát tán về phía Manh Manh. Không qua bao lâu, tiện hồ kia liền như bị kiến cắn khắp người vậy rú lên thảm thiết rồi lăn lộn dưới đất điên cuồng lấy chân gãi cào.
“Thiên Hương!” - Tống gia không vui trầm giọng quát.
Tiểu ớt cay bây giờ tử tế hơn rất nhiều, cũng không cùng hắn cự cãi mà chỉ khoang tay đắc ý giải thích:
“Yên tâm, sẽ không gây nguy hại đến tánh mạng. Đây chỉ là một loại bình thường độc tố khiến đối thủ toàn thân ngứa ngáy thôi. Tất nhiên, như tiểu gia hoả kia nếu không kịp thời giải độc, nó sẽ cứ thế không chịu nổi mà cấu xé bản thân, đến cuối cùng toàn bộ lớp da lông đều bị lột đi thì mới coi như thôi.”
Nghe nữ nhân độc ác xấu xí này dùng giọng điệu bình thản nói ra một phen lời nói, đang thảm thiết giãy giụa Manh Manh công chúa cả người đều thấy hàn khí ứa ra.
Ông trời ba ba ban cho nó lớn nhất gia sản cũng chỉ có cái này tiên diễm bộ lông, bây giờ mất đi một sợi nó cũng đã cảm thấy đau lòng không được, còn định để nó tự thân cào xé đem cả da cả lông lột xuống?
Trên đời làm sao có người tàn nhẫn đến thế?
Tiện hồ bất chấp ngứa ngáy, liều mạng co chân chạy đến ôm đùi chủ nhân chít chít cầu cứu.
Đáng tiếc nó chủ nhân cũng không phải loại thiện lành gì. Ngẫm thấy con hàng này dạo này trong nhà tác uy tác phúc đã quen, Tống gia cảm thấy cho nó vài bài học cũng là cần thiết, vì thế lúc này liền điềm nhiên như không có việc gì đem nó nhấc lên nhét vào lòng Thiên Hương:
“Ân, nếu chỉ là thế thì tốt rồi. Đừng có đem nó làm chết, ta sẽ rất đau lòng.”
“Khặc khặc khặc, ta có thể đảm bảo, tuyệt đối sẽ không chết, mọi người chớ quá lo lắng.”
Manh Manh còn cố cầu cứu đưa móng vuốt ra níu kéo, làm sao nó vô lương chủ nhân lúc này đã xoay người, kéo theo Dương Mật, Dương Tử, Thải Hồng ba người vào phòng, theo cánh cửa dần dần khéo lại, hoả hồ triệt để tuyệt vọng, như cả thế giới này đều đang quay lưng lại với nó vậy.
“Chít chi …” - Tiểu Hắc, hộ giá!
Ngoài sân cự hộ vùi đầu xuống đất đưa 2 chân bịt tai giả chết.
“Chi chi chi …” - Sói ca, cứu ta!
Husky cũng không khác gì, đang sợ gần chết trốn dưới gầm bàn run rẩy liều mạng lắc đầu. Yêu nữ quá hung mãnh, nó cũng sợ bị lột da nha.
Khóc cạn hết nước mắt vẫn không nhờ vả được ai cứu Manh Manh công chúa cuối cùng đành khuất phục, lần nữa hoá thân thành ngoan bảo bảo sử hết nhà mình gia truyền tuyệt học bán manh làm nũng mới coi như nhận được Thiên Hương Thánh nữ sự khoan hồng.
Trải qua giáo huấn, mấy tiểu gia hoả liền triệt để thành thật, ngoan ngoãn theo nha đầu này vào phòng dọn dẹp nhà cửa, không oán không hối ngay cả một chút xíu bất mãn cũng không dám để lộ ra ngoài.
…..
Bên kia gian phòng, đợi không nghe thấy bên này tiếng gào thét nữa, Tống Khuyết liền biết Thiên Hương đã đem mấy con sủng vật thu thập cho dễ bảo.
Lúc này hắn mới để Dương Mật, Dương Tử sang giúp đỡ, căn dặn Thải Hồng mật thiết chú ý đề phòng sau hắn liền đi ra ngoài sân, kêu gọi Nhiếp, Dương mấy người hỏi chuyện.
Truyện đêm qua hắn tự thân trải qua, tình hình như thế nào tự nhiên biết rõ nhưng lúc này vẫn không ngại nghe lão Dương kể lại một lần.
“......, thiếu gia, tuy là may mắn có Thải Hồng cô nương cùng Bộ huynh giúp đỡ, nhưng trong trang hộ vệ đêm qua cũng bị hi sinh 3 người, 5 người bị thương, cũng may không quá nặng, ta đã cho lang trung đến vì bọn họ liệu lý vết thương.”
Sinh tử bác đấu, thương vong là sẽ không thể tránh khỏi. So với bên kia Đỗ Như Hối, mình chút này mất mát có thể coi như quá nhẹ rồi.
Nhưng dù sao đó cũng là 3 mạng người, Tống Khuyết thở dài phân phó Nhiếp Phong vì bọn họ thân nhân hết lòng quan tâm giúp đỡ sau. Hắn cũng không tiếc lời khen ngợi Dương Kế Nghiệp mấy người công tích vĩ đại.
Cuối cùng, Tống lão gia mới lần nữa quay lại hiện nay câu chuyện nhức đầu:
“Chuyện hôm nay các ngươi nhớ kỹ không được tiết lộ ra ngoài nửa từ. Tiểu nha đầu kia gọi Nguyễn Thiên Hương, chính là cái kia Thiên Độc Tông chạy trốn Thánh nữ. Hiện nay ta cùng nàng có chút việc cần hợp tác như vậy, trong một năm rưỡi này nàng sẽ ở lại Mai Trang.”
Nữ nhân này thân phận lớn như vậy, mấy vị gia tướng nghe xong cũng phải hết hồn.
Nhất là Dương Kế Nghiệp, bên kia Thiên Độc Tông điên cuồng như nào tìm kiếm vị này Thánh nữ hắn còn nhìn thấy một hai, bây giờ nếu để tin tức lộ ra, có lẽ đích thân Nguyễn Tông chủ, một vị Cửu giai Minh Huyệt Cảnh đại cao thủ sẽ đến đem bọn họ chỗ này người hết thảy đập chết.
Bốn người nghiêm nghị chắp tay:
“Thiếu gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận!”
Tống Khuyết hài lòng gật đầu rồi ép thật thấp lời nói, nhỏ giọng cho bọn họ tóm tắt lại chuyện trước đó xảy ra.
“.... chính là như thế, yêu nữ này hỉ nộ vô thường, không thể tin, vì thế mọi người phải giúp ta thay nhau đề phòng giám sát.”
Trải qua như thế vừa nói, bọn Nhiếp Phong cũng hiểu vị kia Thiên Hương cô nương cùng nhà mình thiếu gia cũng không phải một đường, vì thế rất nhanh liền lĩnh hội Tống gia truyền đạt ý chỉ.
Giữ vững bí mật, tăng mạnh giám sát đề phòng, gấp bội cẩn thận người trở mặt.
Nữ nhân kia khi nãy chỉ lộ một tay nhưng thế là cũng đủ để bọn họ biết về đối phương uy lực, tự nhiên không ai dám có một chút lơ là coi thường.
......
Đợi Hùng Bá tiễn đưa Thanh Trúc vào thành về cũng là lúc Nguyễn Thiên Hương dọn dẹp trang trí xong mình tân phòng. Nhìn trời đã chiều tối, Tống lão gia mới bắt đầu kêu người dọn dẹp thức ăn mang lên.
Nguyễn Thánh nữ lúc này đã đổi lại một thân mới rộng rãi quần áo, lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Còn may, có lẽ thân là nữ nhân, tiểu nha đầu này còn một chút ý thức chăm sóc của mình nhan sắc mặn mòi như vậy. Vì thế nên da mặt của nàng không đến nỗi khô cằn nhăn nheo như những nơi còn lại, nhìn qua vẫn căng bóng sạch sẽ, chỉ là hơi hiện vàng vọt bỏng beo thôi.
Có trang phục che đi phần dưới của nàng giống như xác ướp thân thể, ít ra bây giờ nhìn tiểu ớt cay này còn không quá cay mắt. Vẫn xấu nhưng xấu trong phạm vi chấp nhận được, không đến mức đại ảnh hưởng đến mọi người tâm tình muốn ăn.
Tống lão gia rất hòa ái xếp cô nàng ngồi bên cạnh mình, tránh đi bản thân tầm mắt, nhường lại diễm phúc cho ngồi đối diện Nhiếp, Hùng mấy người. Đợi tất cả đã vào chỗ sau tiện nhân này mới hắng giọng giơ chén:
“Nguyễn cô nương, không đánh nhau thì không quen biết. Tuy chúng ta quá trình gặp mặt không quá vui vẻ nhưng đó hết thảy đều là đi qua, hi vọng sau này chúng ta sẽ trở thành những người bằng hữu chân thành, thân thiết.
Mọi người cùng chào đón chúng ta Mai Trang tân thành viên, Nguyễn Thiên Hương cô nương, cạn!”
“Cạn!” – Những người khác rất nể mặt sôi nổi giơ chén uống cạn.
Tiểu ớt cay nhăn mũi bất mãn đính chính:
“Gọi ta là Thiên Hương đi, bản cô nương tên chính là như thế. Chỉ là Nguyễn La Thăng cẩu tặc kia cứ nhất quyết đòi nhận ta làm nghĩa nữ rồi lấy theo họ hắn mà thôi.”
Nói rồi sau đó cũng sảng khoái nâng ly uống hết, vô cùng hào sảng.
Rượu vào trong bụng, cảm giác cay nóng bừng bừng truyền đến để tiểu nha đầu này sáng mắt lên. Vô cùng ngạc nhiên hỏi thăm:
“Rượu ngon, đây là rượu gì?”
“Hì hì, Thiên Hương tỷ tỷ, đó chính là nhà ta thiếu gia ủ chế rượu ngon, gọi Liệt Hỏa Tửu. Tại toàn bộ Đại Viêm cũng là cực có danh tiếng, ngoài kia bán ít nhất cũng là 50 lượng bạc 1 bình đây, nhưng dù có tiền cũng không phải người nào cũng có thể mua được.” – Dương Mật tự hào thay nhà mình chủ nhân quảng cáo.
Lần trước Tống Khuyết đem rượu biếu lên Nguyễn Tuấn Huy cha con thì cũng là lúc nha đầu này chạy trốn, sau đó mấy tháng nàng phiêu bạt giang hồ nay đây mai đó, làm gì có cơ hội thưởng thức loại hàng cao cấp thế này, nên bây giờ Thiên Hương không biết cũng là điều dễ hiểu.
Không có quá lớn khái niệm về tiền, nhưng nghe Dương Mật giọng nói vậy cũng hiểu thứ này rất quý hiếm là được, tiểu ớt cay hiếu kỳ quay sang người bên cạnh trợn mắt to lên đánh giá:
“Tống tặc, không ngờ tiểu tử ngươi lại có thể làm ra được bực này thứ tốt. Chậc chậc, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.”
Nhìn con chó này còn như bà cụ non thế lão khí hoành thu lắc đầu cảm thán, Tống gia giận không thể át, lập tức ngược lại chễ giễu:
“Đó là nhóc con ngươi cô lậu quả văn có được không, bản thiếu Tửu Thánh danh tiếng truyền khắp Đại Viêm nam bắc ai mà không biết, ai mà không hiểu. Liệt Hỏa Tửu chỉ là ta bình thường nhất chế phẩm mà thôi, còn có loại càng tốt hơn Long Huyết Tửu. Nhưng tiểu nha đầu ngươi từ trong kia nơi thâm sơn cùng cốc khu vực chạy ra, tin tức bế tắc cũng là có thể hiểu được. Haizzz...”
Tống đại quan nhân còn rất đại độ lắc đầu thở dài một tiếng, xem như không thèm chấp nhặt với loại thiểu năng, thái độ này cũng để Thiên Hương rất là nóng mắt.
Vốn với tính cách của nàng lúc này sớm đã lật bàn, nhưng nể mặt cái gì gì đó Long Huyết Tửu, mụ điên này liền nhịn xuống, chỉ là dè bỉu một câu thôi:
“Hừ, khẩu thị tâm phi, biết là nơi thâm sơn cùng cốc mà không rõ tiểu tặc nào vẫn tìm mọi cách liếm mặt đi vào để làm gì. Bản cô nương không thèm cãi vã với ngươi, mau mau lấy ra cái kia Long Huyết Tửu để ta nếm thử có phải hay không giống như lời ngươi thần kỳ như vậy.”
“Hừ, muốn uống? 1 ngàn lượng bạc 1 bình, đưa đây!” – Tống Khuyết không điểu nàng, lập tức xòe tay ra đòi tiền.
Tiểu ớt cay nhất thời trợn tròn mắt, trên thân nàng ngoại trừ mấy món đồ vật vậy vô dư thừa, ngay cả một cắc cũng không có lấy đâu ra ngàn lượng. Nhưng nghèo không thể hèn, nha đầu này còn rất mạnh miệng:
“Hừ, bản cô nương là thiếu tiền sao? Chỉ là trước đó tất cả tiền đều bị tiểu tặc ngươi thiêu rụi rồi thôi. Cứ mang rượu ra, sau này ta liền giúp ngươi giết người trừ nợ là được chứ gì, bằng ta danh tiếng bây giờ thấp nhất cũng là 1 vạn khởi bước. Tiểu tử ngươi chính là chiếm đại tiện nghi.”
“Bản thiếu muốn giết người còn cần nhờ đến ngươi? Có thể giết được ta không biết tự ra tay sao, người ta giết không được đoán chừng ngươi cũng là bó tay toàn tập.” – Tống Khuyết khinh thường bĩu môi.
Cuối cùng dụ dỗ lừa lọc, thành công để nha đầu này ghi nợ một đống lớn đồ đạc sau, Tống lão gia mới hài lòng cho người đi lấy đến mấy bình trân tửu để nàng mở rộng tầm mắt.