Bị đối phương như thế lạnh lùng từ chối yêu cầu, Độc Bà Bà ánh mắt dần dần trở nên rét lạnh.
Hai người cứ thế trầm mặc nhìn nhau. Qua hồi lâu, thật sự không có chút nào nắm chắc bắt được đối phương sau, vị này xấu xí nữ nhân mới lùi lại một bước dịu dọng dụ dỗ:
“Tống công tử, nếu ta bảo đảm Thiên Độc Tông cùng Nguyễn La Thăng sẽ không tìm ngươi phiền toái thì sao?”
“Ồ, ta còn hi vọng ngươi bảo đảm hàng năm đốt cho ta mấy lần vàng mã thì chân thật hơn một chút.” – Tống Khuyết hai mắt trợn trắng khinh thường.
Nha đầu này nếu bản lĩnh lớn thế đã không phải tìm cách như con chuột trốn vào trong tông như vậy. Tin được nàng lời bảo đảm có lẽ ngày mai cỏ trên mộ hắn cũng đã xanh.
Biết không thể đơn giản thuyết phục được người kia, Độc Bà Bà trầm ngâm một hồi rồi quyết định thành thật.
“Ta chính là Nguyễn Thiên Hương.”
“Ừ, rồi sao?” – Chờ mãi không thấy tiếp theo, Tống lão gia nghi hoặc hỏi lại.
Há liệu lúc này cái kia nữ thần kinh lại bắt đầu nổi điên, trợn mắt gầm gừ:
“Ngươi lại không biết cô nãi nãi đại danh.”
Đậu má! Ngươi rất nổi tiếng sao? Đóng phim nào rồi? Xác ướp trở về à? – Tống đại quan nhân mộng bức, đầu đầy chấm hỏi.
Thấy con mụ điên này là thật phẫn nộ, hắn cố gắng vắt hết não ra suy nghĩ mới bất chớt nhớ được một cái tên, lập tức kinh ngạc thốt ra:
“Ngươi là Thiên Độc Tông mất tích Thánh nữ Nguyễn Thiên Hương?”
“Hừ hừ, đúng là bản tiên nữ!” – Nguyễn Thiên Hương đắc ý hất cằm.
Tống Khuyết cả kinh thiếu điều lòi mắt ra.
Đây chính là người mà vị kia hảo huynh đệ của mình Thiếu Tông chủ Nguyễn Tuấn Huy ngày nhớ đêm mong muốn bắt về làm vợ.
Cái này... thà làm một khúc cây gắn gáo dừa lên đầu, bên dưới đục cái lỗ khéo còn còn có xúc cảm hơn. Bực này khẩu vị để tiểu đơn thuần như hắn triệt để cúng bái.
Thật thần nhân vậy!
Tống lão gia lập tức não bổ ra cảnh tượng đôi tình nhân này giận hờn vu vơ, có thể là soái ca Nguyễn Thiếu Tông chủ ra ngoài chiêu phong dẫn điệp bị cái này Thánh nữ phát hiện nên tức giận bỏ đi, bây giờ mấy tháng xa nhà lại thấy nhớ nhung tình lang nhưng ngượng ngùng mở miệng mới phải tìm cách âm thầm quay về thế này. Nghĩ thế hắn liền ôn tồn khuyên nhủ:
“Thiên Hương Thánh nữ. Nếu ngươi nhớ nhà muốn trở về, ta có thể bắn tiếng để Nguyễn Tuấn Huy huynh đệ đến đón ngươi, không cần phải khó khăn như thế. Ta nghe nói... ực.... hắn đối với ngươi chính là ngày nhớ đêm mong, cơm ăn không ngon giấc ngủ không yên vì lo lắng cho ngươi. Nếu nghe tin ngươi ở đây hắn tuyệt đối sẽ vui mừng vô cùng.”
Ai ngờ tất cả chỉ là hắn nghĩ nhiều, nghe đến cái tên cha con Tông chủ kia, Nguyễn Thiên Hương liền tức giận trừng mắt nhìn hắn:
“Ngươi im miệng, ai cần hắn quan tâm rồi! Sẽ có một ngày lão nương ném bọn chúng vào Vạn Xà Quật để đám bảo bối ngày ngày róc xương cắn thịt, vạn kiếp không được siêu sinh.”
Nhìn hàng này lệ khí sôi trào, hai mắt gần như bốc lửa, Tống Khuyết cũng biết mình hiểu nhầm. Xem ra đôi bên thù hận rất sau nha, hắn hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi cùng bọn họ thù sâu như vậy, đã chạy được khỏi tay đối phương rồi sao còn cố công cố sức quay về làm gì. Ngươi lại không sợ ta bán đứng, đem ngươi giao cho Nguyễn Tông chủ sao?”
“Làm gì, hừ hừ, đương nhiên là quay về đòi lại của ta vị trí Tông chủ.”
Nguyễn Thiên Hương ngạo kiều hất cằm, nhân tiện bễ nghễ khinh thường liếc qua:
“Còn lo tiểu tử ngươi bán đứng, cho ngươi mấy lá gan ngươi cũng không dám. Tại Thiên Độc Tông có hơn một nửa số Trưởng lão là ủng hộ ta, ngay cả Cự Mộc Thành Thành chủ Đinh Tấn Dũng cũng là ta bên này một phía.
Nếu bọn họ nghe tin ngươi giở trò, mà chắc chắn Nguyễn La Thăng tiện nhân kia sẽ loan ra, khi đó ngươi cũng chờ đợi bọn họ không chết không thôi đuổi giết đi.”
Cái này lại là cái gì cùng cái gì? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết?
Cuốn vào cái này thị phi tranh đấu thấy thế nào mình con tôm nhỏ này cũng là đối tượng cho người khác trút giận. Phần này diễm phúc là Tống bảo bảo hắn không dám nhận, tiện nhân này lập tức đầu hàng:
“Nguyễn cô nương, việc các ngươi Tông nội bộ tranh đấu tại hạ không tiện lẫn vào. Ngài vẫn là đổi một cái điều kiện khác đi, việc này ta không giúp được.”
Hắn trong đầu cũng đoạn tuyệt cái ý niệm đem nha đầu rắc rối này giết. Đối phương đến đây ám sát mình không biết có bao nhiêu người nắm rõ tin tức đây, chẳng may đám phần tử khủng bố kia nghe được phong thanh vậy thì bi kịch.
Đáng tiếc Nguyễn Thiên Hương chính là nhận chuẩn thằng này không thay đổi, bắt đầu giở trò ăn vạ không đi:
“Không được, hiện nay ngoài các ngươi ra cũng không còn ai có thể thông thương qua đó, việc này chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta. Không cần đưa vào Thiên Độc Tông cũng được, chỉ cần ngươi giúp ta đến địa phận sơn môn, chúng ta ân oán coi như xóa bỏ.”
“Không được, trước đó ngươi chạy ra được bằng đường nào thì bây giờ lối cũ quay lại đi, chuyện này ta sẽ không dây vào.” – Tống Khuyết kiên quyết từ chối.
Cái này thái độ cứng rắn, không chút xoay sở đường sống để Nguyễn Thiên Hương cũng tức giận đến nghiến răng.
Trước đó là các vị Trưởng lão phí sức chín trâu nhị hổ mới có thể đem nàng trốn ra. Lần đó ngoài khiến Nguyễn La Thăng triệt để phẫn nộ trách phạt nặng nề đồng thời cũng để cho kẻ này đề cao lòng cảnh giác. Tại đối phương đã biết chắc mình sẽ phải quay lại trong Tông điều kiện tiên quyết, nàng muốn âm thầm trốn về đã là khó hơn lên trời.
Có lẽ chưa cần đến Cự Mộc Thành, chỉ cần bản thân vừa xuất hiện ở Hồng Giang lưu vực, nhân ra cũng đã biết rồi. Dù sao Thiên Độc Tông rất nhiều truy tung biện pháp nàng cũng biết, thật khó mà phòng bị nha.
Ngày nay chi kế, chỉ còn cách bám víu vào hắc tiểu tử trước mặt, nghĩ đến đây vị này Thánh nữ mặt liền lỳ ra:
“Không, cô nãi nãi chính là chỉ có như thế một điều kiện.”
Gặp con mụ này càn quấy như vậy, Tống Khuyết thầm hận.
Đây chính là tìm chuyện, rõ ràng là đối phương đến ám sát mình có được không, còn bày đặt ân oán xóa bỏ. Hắn mới không tùy ý người khác bài bố đâu:
“Vậy thì không có nói chuyện, muốn chiến liền chiến đi. Cùng lắm lão tử trốn đi một chuyến, đợi ta tu luyện mấy năm trở về, đố các ngươi Thiên Độc Tông cũng có thể làm gì được ta.”
Nói đồng thời trên tay Ô Long Đao nắm chặt, chiến khí trong lòng sôi trào, sẵn sàng bất cứ giá nào.
Tục ngữ nói lăng sợ hoành, hoành sợ liều mạng. Vốn cũng có máu liều Nguyễn Thiên Hương gặp đối phương càng điên cuồng thì cũng hơi do dự. Cắn răng một hồi yêu nữ này mới lần nữa xuống nước.
“Vậy ngươi nói xem, phải thế nào mới bằng lòng giúp ta trở về Thiên Độc Tông. Không cần từ chối, ngươi một từ chối hôm nay chúng ta thật sự không chết không thôi.”
Gặp phải con đỉa thế này Tống Khuyết cũng là đen đủi đến tận nhà, muốn hất ra cũng hất không xong. Suy đi tính lại đến cuối cùng hắn vẫn là phải thỏa hiệp:
“Đợi ta tu luyện đến Cửu giai, ta sẽ giúp ngươi.”
“Tống tặc, cô nãi nãi tính nhẫn nại có hạn, nếu ngươi không có chút nào thành ý như vậy coi như chúng ta không cần nói.” – Nghe cái này hoang đường điều kiện, Nguyễn Thiên Hương liền giận sôi máu quát lớn.
Cũng biết mình cái điều kiện này đối phương là không cách nào chờ nổi Tống gia cũng không giận, chỉ bĩu môi:
“Vậy thì 5 năm, 5 năm sau đủ sức tự vệ rồi ta sẽ đưa ngươi lẩn vào Thiên Độc Tông.”
“Không được, lão nương không có 5 năm để chờ.”
....
Hai bên cứ như bán đồ ăn ngoài chợ tại chỗ chém giá, cuối cùng lấy hạn định 1 năm rưỡi là mốc thời gian cả hai đều có thể chịu được.
Đạt thành thỏa thuận, Nguyễn Thiên Hương còn bắt hắn hướng thiên thề độc mới hài lòng gật đầu mỉm cười vui vẻ.
Tống Khuyết vậy trong lòng xem thường, lời thề nếu có thể tin vậy heo mẹ cũng có thể leo cây. Hắn lần này cũng chỉ là muốn kéo dài thời gian tìm đối sách thôi, nếu có cách chế ngự được mụ điên kia, thằng này sẽ không ngại ngùng lập tức trở mặt.
Nhưng lúc này Tống gia còn là làm ra một bộ thành thật tiểu lang quân, trọng chữ tín hơn trọng sinh mệnh lớn tiếng đe dọa nàng:
“Ngươi cũng nên nhớ ngươi đã thề độc không được gây hại đến người xung quanh của ta, hơn nữa việc thành công còn phải nhất định trợ giúp ta phát triển thế lực.”
Đã đạt thành mục đích Thiên Hương Thánh nữ hiện giờ còn rất dễ nói chuyện đấy, nghe Tống Khuyết nói vậy liền vỗ mình phẳng lỳ bộ bực bôm bốp bảo đảm:
“Chớ lo chớ lo, sau này ngươi Nguyệt Khuyết Các tỷ toàn bao.”
Bao con em ngươi! – Tống đại quan nhân lòng cười ha hả, ngoài miệng còn là gật đầu xưng tụng đối phương đại khí, không quên thuận miệng hỏi thăm:
“Cái này, Thiên Hương tiểu thư. Ngươi thực sự có nắm chắc đợi ngươi trở về cái kia Tông chủ vị sẽ là của ngươi.”
Cái này cũng là hắn thắc mắc nãy giờ. Nhân gia Nguyễn La Thăng tuổi đang tráng niên, hắn đang làm Tông chủ êm đẹp, một con nhóc ranh thế này dựa vào cái gì mà nhận được hơn nửa số Trưởng lão ủng hộ.
Đối với vấn đề này Nguyễn Thiên Hương cũng không có gì giấu giếm, tự tin mười phần chuyện đương nhiên khẳng định:
“Vị trí Tông chủ vốn là của ta, ngươi liền biết như thế là được. Một ngày ta đột phá Nhất lưu vậy ta chính là Thiên Độc Tông Tông chủ, hắn Nguyễn La Thăng trừ khi liều lĩnh làm phản nếu không cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận thoái vị.
Tiện nhân này trước đó vì sợ cô nãi nãi đột phá mới dùng đủ mọi cách cản trở quấy rồi. Bây giờ chỉ cần ta trở về trong Tông, nhận được truyền thừa vậy sẽ không trở ngại chút nào ngồi lên trên đó vị trí.”
“Lúc đó ngươi ngày hôm nay công lao bản Tông chủ sẽ ghi nhớ, các ngươi Nguyệt Khuyết Các sẽ là đối tác duy nhất của Thiên Độc Tông chúng ta, được tự do vào trong Thập Vạn Đại Sơn buôn bán, hài lòng đi?”
Hài lòng, vô cùng hài lòng!
Cái này bánh vẽ ăn quá con mẹ nó ngon!
Nếu không phải ngại trên người con điên này độc tố, hắn đã đơn giản một cái tát phiến qua.
Vì quyền lực anh em cha con còn giết nhau được, lão Nguyễn vậy còn có lý do gì e ngại không giết cái nha đầu một lòng lật đổ chính mình này? Kể cả làm phản lại có làm sao?
Đối phương ngây thơ để Tống đại quan nhân phải câm nín. Còn là vào đời chưa sâu nha, vẫn tin cái kia phiêu miểu lời thế cùng hứa hẹn là ngu rồi.
Xem ra vẫn là tìm cách đem nàng giao cho Tuấn Huy huynh đệ đổi lấy ích lợi mới là tuyệt vời. – Thằng này đầu đã bắt đầu tính toán trở mặt bán người.