Trộm được phù sinh nửa ngày nhàn, tâm tình nửa phật bán thần tiên.
Vốn tưởng sẽ là tới tấp cuồng phong bạo vũ, ai ngờ tiếp đó tháng ngày lại là một mảnh êm dịu tường hoà.
Theo dự kiến Linh Giang Bang hung mãnh đột kích cũng không thấy, để Tống gia cũng không khỏi đối với lão Đỗ dưỡng khí công phu nể trọng hơn mấy phần.
Tất nhiên, hắn cũng sẽ không ngu si như thế chỉ biết bị động chờ trận, mấy ngày nay thằng này vẫn không gián đoạn cùng Tiểu Yến Tử sang bên địch doanh đi thăm dò tin tức, tìm kiếm cơ hội âm người.
Làm sao Đỗ Như Hối đề phòng rất sâm nghiêm, bất cứ người hay vật dám đến gần nơi hắn ở đều sẽ lập tức hứng chịu xung quanh đám thủ vệ công kích để Tống Khuyết cũng khá vướng tay.
Khó khăn lắm tìm cách mò tới gần thì đám kia gia hoả cũng là đè thật thấp âm thanh thì thầm nói chuyện, hắn cũng không thể nghe ra được cái gì hữu dụng tin tức.
Cuối cùng bận rộn mấy ngày vậy cũng chỉ quen mặt được Chu Ngọc Đình cùng Trầm Sinh mấy người cùng biết được bọn họ nơi ở. Ngược lại lão Đỗ tốn công làm ra cái gì ám hiệu Tống gia cũng biết nhưng đối với hắn không tạo nên bao nhiêu chướng ngại nên hắn cũng không thèm để ý.
Toi công mất 2 tuần, gặp Linh Giang Bang không có dấu hiệu chó cùng rứt dậu Tống Khuyết tạm thời mặc kệ bọn hắn. Quan trọng là mình làm đủ công tác chuẩn bị, không lơ lỏng cảnh giác liền được.
Ngày ngày cho máy bay do thám Tia Chớp điều tra cảnh giới Đỗ ca động tĩnh, Tống đại quan nhân còn là tiếp tục nhàn nhã ở nhà văn ôn võ luyện, phong phú tự thân.
Lúc này, tiện nhân này còn là đang ngồi trong mai vườn, trước mặt đặt một cái gương đồng, tay cầm chiếc lược làm dáng chải vuốt trên đầu mới mọc còn chưa được 5 li bộ tóc.
Hắn mọc lông rồi!
Nhớ đến mấy ngày trước khi nhìn thấy trên người, trên mặt mình lần nữa dài ra lông tóc, Tống bảo bảo lệ rơi đầy mặt.
Quá không dễ dàng, đây cũng coi như dấu hiệu của hắn đã trưởng thành, chuẩn bị có thể làm việc người lớn được chứ.
Tu luyện hoàn chỉnh bản Thiên Chuy Công đã có gần một tháng thời gian, uy lực thế nào tạm chưa nói nhưng ít nhất ngoại hình của Tống Khuyết đã có những thay đổi đáng kể.
Người thằng này hiện đã gầy xuống một chút, tuy chưa quá rõ ràng nhưng các đường nét trên cơ thể đã nhu hòa hơn xưa, và đặc biệt là đã mọc lông, việc quan trọng cần thiết nhắc lại thêm một lần.
Trên đầu không còn bóng loáng đến soi gương, lông mày lông mi cũng dần dần xuất hiện, không còn là bộ dáng bặm trợn cô hồn như xưa. Bây giờ Tống gia xét về độ đẹp trai có lẽ cũng đã có thể cùng kiếp trước Tượng Vương Drogba liều mạng, đã rất khả quan rồi.
Còn về Lưu Ly Vô Cấu Thể môn này đồng tử công, sau bao năm miệt mài cố gắng, Tống Khuyết cuối cùng đã đem nó tu luyện đến Nội luyện viên mãn, bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể bắt tay vào nếm thử cô đọng chân khí đột phá Thất giai.
Vốn như ban đầu kế hoạch, có lẽ hắn đã gấp không chờ nổi lập tức đột phá. Nhưng tham đọc Huyết Ma Kinh sau, thằng này liền dằn lại cái ý tưởng mê người đó.
Đã đem đồng tử thân giữ được 17 năm, giờ giữ thêm 1 năm nữa cũng không ngại. Tống Khuyết đây là quyết tâm đem mình căn cơ đánh bóng đến hoàn mỹ, đợi đem Huyết Ma Kinh quyển thượng luyện đến viên mãn, cơ thể khí huyết như hải triều, khi đó sẽ là lúc hắn chính thức đột phá Nhất giai ngày.
Dù sao cũng chưa tìm được gấu, súng có lên đạn cũng là phí công. – Tiện nhân nào đó đậu đen rau muống.
......
Đang lúc Tống gia loay hoay nghịch mình mấy sợi tóc, bên ngoài lão Nhiếp đã lo lắng chạy tới:
“Thiếu gia, bên kia Vân Hi tiểu thư xảy ra chút chuyện.”
Chẳng lẽ đám người kia giở trò, xuống tay với Nguyệt Khuyết Các nhân vật quan trọng? Nghĩ đến đây Tống Khuyết sắc mặt lạnh xuống:
“Chuyện gì?”
Cũng may, không phải như hắn nghĩ, Nhiếp Phong vội vàng cho nhà mình chủ nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Thiếu gia, là nhà nàng có chuyện. Nghe nói là Vân tiểu thư phụ thân đột ngột qua đời, bên dưới người báo lại nàng đang vội vàng chuẩn bị đồ đạc chạy về Dương Nam đây.”
Vân Thiên Tường lão đầu kia chết?
Tống Khuyết cảm thấy việc này vô cùng hoang đường, lần trước gặp hắn còn dò xét thấy kẻ này khí huyết dồi dào, sống thêm 3, 40 năm nữa vẫn là dư dả đây. Thân là Nhất lưu cao thủ, Vân gia Gia chủ, không thiếu các loại dan dược bổ vật bồi dưỡng, chết là chết thế nào?
“Hắn Vân Thiên Tường cùng ai động thủ rồi?”
“Thiếu gia! Ta còn không nắm bắt được rõ ràng, nhưng hình như không phải như vậy, tin báo lại là Vân gia Gia chủ đột nhiên qua đời, chưa từng nói cùng ai động thủ.” – Đối với thiếu gia nghi hoặc, Nhiếp Phong đồng dạng cũng thấy nghi ngờ, lúc này biết gì nói đấy trả lời.
Không tìm được đáp án, Tống Khuyết đành vội vàng chạy vào huyện thành một chuyến.
Hắn thấy việc này nghi vấn trùng trùng, Vân Hi cô nàng kia cứ như thế hấp tấp chạy về sợ rằng chuyện sẽ không lành, cần trước ngăn lại nàng đã.
......
Thanh Hà thành, Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ.
Đợi Tống gia chạy đến nơi này, Vân Hi cô nàng kia là đã chuẩn bị sẵn sàng xe ngựa, đang nóng lòng muốn chạy về trong nhà đây. Nếu không phải có Thẩm Tử Minh đám người giữ chân, có lẽ nàng đã sớm lên đường rồi.
Nhưng lúc này, tâm tình cực kém Vân mỹ nữ đã không giữ nổi bình tĩnh, đang tức giận quát lùi lão Thẩm, nhìn giá thế này nếu hắn đến muộn một lúc khéo đã phải nổ ra chiến tranh.
“Vân Hi, bình tĩnh một chút!”
“Các chủ! Ngươi tới rồi!” - Nhìn thấy Tống đại quan nhân đến đến, Thẩm, Thiết mấy liền thở nhẹ vui mừng thở nhẹ một hơi.
“Tống Khuyết, ngươi cũng định cản ta trở về nhà?”
Nhìn cô nàng này khó gặp hiện ra yếu đuối một mặt, hai mắt lúc này đỏ hoe còn phải cố kiềm chế mới không chảy ra nước mắt, Tống Khuyết thương tiếc lắc đầu:
“Tự nhiên không phải, nghĩa tử là nghĩa tận, ta làm sao lại ngăn cản ngươi giữ tròn đạo hiếu. Chỉ là Vân Hi ngươi trước tiên cần bình tĩnh một chút.”
Có hắn mấy lời này, Vân Hi như tìm được đồng cảm, lúc này cảm xúc táo bạo trong lòng mới vơi đi ít nhiều.
Khoát tay đuổi đi Thẩm Tử Minh đám người, Tống Khuyết tiếp tục khuyên nhủ:
“Vân Hi, ngươi phụ thân ta cũng đã gặp, nhìn hắn cũng không hề có dấu hiệu gì của suy yếu bệnh tật, làm sao có thể dễ dàng như thế qua đời. Ta đoán việc này nhất định có trá, rất có thể là một hồi âm mưu nhằm vào ngươi, ta.”
“Tống Khuyết, bây giờ ta phải làm sao nha?” – Không còn người ngoài, Vân mỹ mi cảm xúc bây giờ hoàn toàn phát tiết, nước mắt chảy dài nức nở quay sang hỏi hắn.
“Thanh Trúc, đỡ tiểu thư ngươi vào nhà ngồi nghỉ.”
Chưa vội trả lời nàng, kêu Thanh Trúc dẫn nàng vào nhà, Tống Khuyết liền quay sang ra lệnh cho Hùng, Nhiếp mấy người để ý xe ngựa sau đó mới đi vào trong phòng ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh từ từ an ủi:
“Bây giờ còn cần xác định một việc là phụ thân ngươi có thực sự qua đời không, nếu như là thật vậy cũng phải hỏi cho rõ ngọn ngành vì sao mà mất. Vu gia tại Dương Nam tin tức linh thông, để ta trước tiên viết thư nhờ Vu Ngọc Đức giúp điều tra, đợi biết rõ những thứ này rồi mới tính tiếp được.”
“Tống Khuyết, ý ngươi nói là phụ thân ta có thể không chết?” – Vân Hi như người chết đuối vớ được cọc, kích động bắt lấy tay hắn lớn tiếng hỏi.
Cái này chỉ là hắn suy đoán mà thôi, cũng không thể loại trừ lão Vân đây là muốn lừa con gái trở về nên dùng ra cách cẩu huyết như thế. Nhưng đối với Vân Hi, có lẽ đây đã là trong mong muốn kết quả tốt nhất, vì thế Tống lão gia còn là gật đầu chắc chắn:
“Rất có thể là như thế, muốn biết như thế nào còn cần chờ người đi điều tra báo về mới biết được, vì thế hiện tại Vân Hi ngươi cần nhất chính là bình tĩnh, chờ đợi. Không thể lúc này để mất lý trí, làm việc manh động.”
“Đúng vậy tiểu thư, chẳng may đây chỉ là cái bẫy, đợi ngài trở về lão gia sẽ lập tức bắt lấy ngài giao cho Đỗ Như Hối thì sao. Dù sao hắn Vân gia cũng đã cùng Đỗ tặc kết làm đồng minh, có thể bọn họ định dùng kế này để mưu hại ngài cùng Tống công tử nha.” – Thanh Trúc đối với Vân gia không có gì tình cảm đáng nói, lúc này tự nhiên đứng về phía Tống đại quan nhân bắt đầu khuyên nhủ mình tiểu thư.
Có hai người bên tai an ủi, Vân Hi nỗi lòng cũng bình tĩnh rất nhiều. Lúc này nàng không còn nằng nặc đòi chạy về nhà nữa, nhưng vẫn chưa quá yên tâm hỏi:
“Tống Khuyết, nếu... nếu như, phụ thân ta thực sự qua đời, vậy ta phải làm sao?”
Dù mạnh mẽ đến đâu, làm nữ nhân, đôi lúc Vân Hi cũng cần một chỗ để dựa vào. Nhìn cái này bá đạo tổng tài hôm nay là như thế yếu đuối mỏng manh, Tống đại quan nhân trìu mến đưa tay nắm lấy bàn tay nàng cam đoan:
“Không cần lo lắng, nếu thực sự việc đó xảy ra, đích thân Tống mỗ sẽ đưa ngươi về chịu tang một chuyến, đảm bảo cái gì si mị võng lượng cũng không thể thương tổn đến ngươi mảy may.”
Cảm nhận đối phương bàn tay to dày ấm áp, Vân Hi tâm linh như có chỗ để dựa vào, lúc này mới nín khóc thành cười, một tay lau nước mắt, một tay cầm chặt tay hắn cảm kích:
“Tống Khuyết, cám ơn ngươi!”
“Không cần cảm ơn, ngươi xứng đáng được như thế.”
Thật vất vả trấn an được Vân mỹ mi, để cô nàng này tâm tình bình phục xuống sau Tống đại quan nhân mới bắt đầu kêu gọi Thanh Trúc, Hùng Bá mấy người dọn dẹp đồ đạc, đưa nàng đến Mai Trang ở tạm mấy ngày.
Vốn kế hoạch hai hôm nữa, Vân Hi sẽ lần nữa cùng Vu Đại Thanh vận hàng đi Cự Mộc Thành lần nữa, nhưng xảy ra chuyện này, kế hoạch tự nhiên không thể thực hiện.
Tống Khuyết quyết định để Dương Kế Nghiệp bảo hộ Phạm Nhất Vượng đi thay nàng một chuyến, cô bé này vẫn là mang về Mai Trang trông nom cho yên tâm.
Sau này còn dựa vào nàng kiếm tiền nuôi gia, nhất định không thể qua loa mất cảnh giác nha.