Sau khi dự xong khánh công yến, Vu Đại Thanh liền vội vội vàng vàng kéo thuyền chạy đi rồi.
Để lại cho Tứ Hải Thương Hội 3 đại thuyền hàng, còn lại mấy chiếc lão Vu đều hết thảy mang đi, kéo về tận Giang Nam Cự Kình Thương Hội Tổng bộ để bổ sung vào bọ họ Vu gia đã gần thấy đáy kho hàng.
Lão đầu này vốn còn muốn tất cả chở đi cơ, nhưng Vân Hi cùng Tống Khuyết kiên quyết phản đối nên mới không thể không cắt lại 3 thuyền hàng như thế.
Dù hàng hóa mang đi, Cự Kình Thương Hội cũng sẽ theo đúng giá bán ra trả đủ tiền, bọn hắn cũng sẽ không có thua thiệt gì nhưng mục đích của Tống – Vân hai người là xây dựng, phát triển lên Tứ Hải, bây giờ không có chút hàng hóa cung ứng vậy làm ăn cái gì, bọn họ cũng cần mở rộng mạng lưới quan hệ nha.
Chính vì thế lão Vu chỉ có thể tiếc nuối kéo theo 7 thuyền hàng trở về thôi.
Lúc này, ngồi trong Vân Hi biệt viện, tai nghe cô nàng này vui sướng kể về chuyến đi này trải nghiệm lớn nhỏ việc thú vị, Tống tặc mắt còn không thành thật hữu ý hay vô tình cứ liếc qua nàng đôi chân dài thẳng tắp.
Cặp kia như bạch ngọc đùi đẹp, khi nãy chỉ là kinh hồng vừa liếc nhưng quả thật quá bắt mắt rồi.
Đáng tiếc! Vừa rồi Vân mỹ mi đã vào trong phòng thay lại trang phục thường ngày váy dài, để Tống gia bây giờ chỉ có thể nhìn nàng ẩn hiện dáng người mà mơ màng.
“Hừ!”
Gặp tiện nhân này nghe chuyện không chút nào chú tâm, Vân Hi bất mãn:
“Làm sao Tống Các chủ? Nếu ngươi không có hứng thú nghe vậy thôi đi, bản cô nương cũng cần nghỉ ngơi một chút.”
“Tất nhiên có hứng thú, ta vẫn đang chăm chú lắng nghe đây.” – Tống Khuyết vội vàng nghiêm trang gật đầu như mổ thóc.
Nhưng Vân Hi còn là không tin tưởng chút nào:
“Hừ, vậy nãy giờ ngươi ánh mắt là nhìn đi đâu?”
Việc xấu bị phát hiện, Tống tiện nhân ngượng ngùng cộc lốc xoa đầu cười:
“Hắc hắc, chỉ là ta đang suy nghĩ Vân Hi ngươi khi nãy mặc người Miêu trang phục rất đẹp rồi.”
“Thật sao? Vậy bình thường ta ăn mặc là không đẹp?”
“Tự nhiên không phải, Vân đại mỹ nữ ngươi tự nhiên mặc gì đều đẹp, chỉ là vừa nãy trang phục có chút lạ mắt nên ta ấn tượng nhiều thêm một chút thôi.” – Tống đại quan nhân chột dạ lắc đầu như trống bỏi.
Nhưng huệ chất lan tâm Vân Hi làm sao có thể bị tiểu tặc này dễ dàng lừa dối như thế. Người nào đó chỉ cảm thấy dường như xung quanh nhiệt độ không khí hàng xuống mấy độ như vậy, trước mặt Vân mỹ mi còn là lập tức hóa thân thành bá đạo nữ tổng tài hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt lạnh tà tà liếc xéo xuống:
“Có phải hay không mặc cái gì cũng đẹp nhưng càng ngắn lại càng đẹp?”
Cảm nhận cô nàng này nữ vương khí tràng, Tống tiểu thụ liền túng, thiếu điều đương trường quỳ gối dâng lên roi da sáp nến.
Không dám thêm dây dưa động vào đang có dấu hiệu táo bạo Vân Hi, hắn lập tức tìm cớ đánh lạc hướng nàng chú ý:
“Vân Hi hiểu lầm ta, Tống mỗ há là người nông cạn như thế. Ngươi không biết đi, để thưởng công cho ngươi cái này đại công thần, mấy ngày nay ta chính là vắt óc suy nghĩ, cuối cùng mới làm ra mấy thứ đồ vật đặc biệt đem tặng cho ngươi.”
“Ngươi lại có lòng tốt như thế?”
Gặp nàng vẫn không tin, Tống Ảnh Đế dùng ra bình sinh diễn xuất, trên mặt lập tức hiện ra vẻ đau thương thất vọng, não nề than khẽ:
“Vân Hi vẫn là nghĩ lầm về ta, cái này thật sự để Tống mỗ đau đớn nội tâm.”
“Hừ, bớt đóng kịch.”
Đáng tiếc trước mặt mỹ nữ đối với thằng này đã là miễn dịch, nhìn một cái đã xuyên phá hắn nông nổi diễn xuất, lúc này xòe tay ra:
“Đưa ra đây, bản tiểu thư cũng muốn xem xem ngươi lại có thể đưa ra được thứ tốt gì.”
“Hì hì, nhất định sẽ để đại tiểu thư ngài hài lòng.” – Chân chó Tống tặc lập tức cười hớn hở rồi tranh công từ trong người lấy ra 4 hộp giấy bé bằng một phần tư viên gạch dâng lên.
“Đây là cái gì?”
Đem lớp giấy bọc mở ra, bên trong là một bánh đồ vật không biết làm từ vật liệu gì tỏa hương thơm ngát, Vân Hi tò mò cầm lên quan sát hỏi.
“Thứ này gọi xà phòng, là ta minh tư khổ tưởng suy nghĩ nhiều ngày đêm mới vì Vân mỹ nữ ngươi làm ra thứ tốt.”
“Xà phòng? Nó để làm gì?”
Gặp cô nàng này có dấu hiệu đưa xà phòng lên mũi ngửi còn định cắn một cái, Tống gia vội vàng đưa tay ngăn lại.
“Chớ, không ăn được. Nó dùng để tắm rửa.”
“Tắm rửa?”
Vân Hi ánh mắt bắt đầu nguy hiểm để người nào phải chạy nhanh giải thích.
“Ngươi có phải ngửi thấy nó có mùi rất thơm, mỗi lần tắm rửa lấy cái này xát qua người một lần, xoa đều rồi tráng lại bằng nước sạch. Ngươi sẽ thấy làn da cực kỳ sạch sẽ lại lưu giữ mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Như ta bây giờ đây này, đi lại cả ngày mà người vẫn còn mùi thơm, Vân Hi ngươi ngửi thử xem.”
“Cút!”
Ghét bỏ ban cho một cái tát đẩy tiện nhân này ra, Vân Hi hai mắt sáng lên tinh tế cầm mấy bánh xà phòng lên quan sát, còn lần lượt đem bọn chúng hết thảy mở ra thưởng thức mùi hương một lần, lúc sau mới hứng thú dò đầu sang hỏi:
“Thật sự nó có tốt như ngươi nói?”
Nhìn ngay sát gần xinh đẹp khuôn mặt, Tống lão gia động tâm. Lúc này yếu yếu mở miệng thăm dò:
“Ực, cái này... nếu không bây giờ ngươi vào đi tắm, ta cho ngươi thử làm mẫu một lần.”
“Đi chết!”
“Ầm..ầm!”
Đứng bên ngoài Thanh Trúc cùng Hùng Bá nghe tiếng động thủ liền hốt hoảng chạy vào, thì đã thấy trong sân Tống đại lão gia như chuột chạy qua đường vậy bị Vân đại tiểu thư dùng nhà nàng tuyệt học Vân Hoa Phi Điệp Chưởng đuổi đánh khắp sân.
.....
Cuối cùng Vân Hi vẫn là không nhịn được dụ hoặc, bị Tống tặc thành công dụ dỗ để hắn hiện trường trực tiếp hướng dẫn tẩy rửa... tay một lần.
Cô nàng này sau khi sử dụng xà phòng liền yêu thích không được, lần nữa quấn lấy Tống lão gia hỏi thăm đủ thứ trên trời dưới đất.
Nào là chi phí sản xuất, có thể làm bao nhiêu mùi hương, bảo quản thế nào.... để sau đó Tống Khuyết phải moi hết tim gan phèo phổi, đem những gì mình biết khai hết ra mới thành công thoát khỏi nàng ma chưởng.
Nhìn Vân Hi hai mắt phóng quang, không quản vừa đi xa về mệt mỏi lần nữa đang kích động lấy giấy bút ra tính tính toán toán, Tống đại quan nhân cũng không khỏi cảm thán nàng đối với kinh thương chấp nhất.
Sợ mỹ nữ này lần nữa tóm lấy mình tra khảo, nhân lúc nàng không để ý Tống Khuyết đã dẫn theo mình tiểu đệ lặng lẽ chuồn êm.
Lần này mang đến cho Vân Hi mấy bánh xà phòng, ngoài việc đưa nàng dùng hắn cũng là có mục đích muốn bắt đầu buôn bán thứ này.
Bây giờ Nguyệt Khuyết Các đại thế đã thành, Tứ Hải Thương Hội cũng đã thành lập. Có Vu gia trợ giúp, nếu như sắp tới còn thành công gia nhập Cửu Giang Minh, được dựa vào cái này tôn khổng lồ núi lớn, Tống Khuyết cảm thấy mình hoàn toàn có thể tăng nhanh một chút bước chân trưởng thành.
Trước đó hắn làm việc còn cần ngó trước ngó sau vì sợ mình con tôm nhỏ bỗng dưng lấy ra quá nhiều đồ tốt sẽ khiến đám ác lang bên ngoài đỏ mắt, vô duyên vô cớ gây ra họa sát thân.
Bây giờ mình ít nhất cũng đã có thực lực tự bảo vệ, đã là đến thời điểm mở rộng thế lực, dần dần thôn tính toàn bộ Linh Giang.
Nhưng hết thảy còn phải chờ xem mình quốc dân nhạc phụ có hay không nể mặt.
.......
May mắn,
Bên kia Thiên Hà Kiếm Phái, có lão Cao thay mặt du thuyết, về nhà còn nghe lão bà thổi bên gối phong, Triệu Tinh Thần cuối cùng cũng thuận thế tặc lưỡi, cho Tống Khuyết một cơ hội.
Cuối tháng 6, bên Cửu Giang Minh liền cho chính thức trả lời, chấp thuận Nguyệt Khuyết Các bên này đơn xin gia nhập.
Còn có 2 tháng thử thách, 2 tháng này bên Tổng minh người sẽ về đây kiểm tra một lần, xem bọn hắn có đủ hay không tư cách. Nhưng ai cũng biết cái này hết thảy chỉ là đi qua hình thức, Nguyệt Khuyết Các gia nhập Cửu Giang Minh đã là chắc chắn việc ván đóng thuyền, không có gì thay đổi.
Chỉ chờ đến tháng 8 Tống Khuyết chạy đến Dương Nam một chuyến làm lễ nhập minh, hắn liền sẽ là Cửu Giang Minh thành viên chính thức, có thể đăng biển, treo cờ.
Nói đến cờ hiệu, Tống gia trước cửa nhà hai lá đại kỳ của Cửu Giang Minh cùng Thiên Hà Kiếm Phái vẫn đang tung bay phấp phới đây, dường như bên kia người cũng quên là mình đã từng đưa ra như thế. Mấy lần Cao đại thiếu tiến đến cũng không thấy tỏ ý kiến gì, bây giờ treo luôn cũng là vừa vặn.
Hộ Đê Tào Tống đại nhân vậy chính là đường quan rộng mở. Tin tức một truyền ra, người đến bái phỏng hắn có thể nói nườm nượp không dứt, ngay cả Thanh Hà thành cũng dũng mãnh tràn vào không biết bao nhiêu là người, bây giờ mỗi lần vào thành Tống Khuyết đều cảm thấy có chút chen chúc.
Trong đó còn loáng thoáng bóng dáng mấy người ăn mặc người Miêu phục sức khách thương. Có hắn cùng Từ Thanh hai bên trước tiên ra lệnh chấn chỉnh, mấy vị này ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn mới đến bằng hữu đều hết thảy cảm nhận được Thanh Hà nhân dân ấm áp hữu tình.
Bọn họ dường như không cảm nhận được chút nào văn hóa chướng ngại, tại mấy người tinh thông Đại Viêm ngôn ngữ phiên dịch dưới đã bắt đầu xung quanh đi thăm thú giá hàng, tìm kiếm thương cơ. Đến ban đêm còn không thể thiếu đến Thiên Thượng Nhân Gian cùng đám tỷ muội bên này giao lưu tình cảm, khám phá các tộc người cơ thể khác biệt.
Tống Khuyết tin tưởng, chỉ cần mấy vị này một chuyến thắng lợi trở về tuyên truyền, bên kia sẽ không thiếu đang chờ đợi tín hiệu đám thương nhân sẽ dũng mãnh tràn đến nơi đây.
Chỉ cần biến Thanh Hà thành một trạm trung chuyển giữa Đại Viêm cùng Bách Tộc, hắn cái này Thanh Hà bá chủ còn cần lo không kiếm được tiền sao. Đối với tương lai Tống gia đó là tràn ngập tự tin.