Đến sáng hôm sau, nghe ngoài sân vang lên tiếng thần luyện, Thiết gia mấy người liền lục đục kéo nhau dậy.
Tuy hôm qua đã cho nhau giới thiệu, nhưng hôm nay thân phận đã khác, hiện tất cả mọi người đều là đồng bọn. Hùng, Nhiếp mấy người đối với Thiết gia đều cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, lúc này nhiệt tình cùng đối phương bắt chuyện chào hỏi.
Thiết Trực một nhà cũng là người hào sảng, không có gì tâm cơ, rất nhanh cùng 4 vị gia tướng hòa thành một đám. Lão Tả thì không tại, dâm côn này đang dẫn Cao Tuấn đi tiêu dao không biết ở chỗ nào đây.
Đợi tất cả đều hưởng phúc được nếm qua Dương Mật chuẩn bị bữa sáng sau, Tống Khuyết liền bắt đầu cho Thiết gia 4 người tiến hành liệu thương.
Quả nhiên, Thiết Du, Thiết Hòa 2 người còn khá, bọn họ đều tuổi đôi mươi trai tráng, thân thể khả năng phục hồi mười phần tốt, cũng chưa ra cái gì đại tật xấu. Thiết Trực, Thiết Chấn hai huynh đệ thì không được.
Hai lão này trên người đâu đâu cũng là ám thương, gân cốt, lục phủ ngũ tạng không ít thì nhiều đều chịu đến bất đồng thương tổn, nếu cứ để như thế tuyệt đối không chịu được quá 3, 4 năm.
May mà gặp được Tống Thần y.
Tống gia không dám một lần điều trị quá nhiều, chỉ là chuyên trọn những nơi nguy nan nhất trước tiên liệu dưỡng một lần, nhưng dù là thế, Thiết Trực mấy người đều rõ ràng cảm nhận được bản thân khác biệt.
Vung vẩy nắm đấm, cảm giác sảng khoái trang trề năng lượng như hồi tuổi đôi mươi trở về để lão Thiết kích động không nói nên lời. Một chút sầu lo cuối cùng trong lòng cũng chính thức được tan biến, cả nhà người lần nữa thiên ân vạn tạ rối rít cám ơn thiếu gia.
Cuối cùng chắc chắn mình sẽ có thể sống, Thiết Trực huynh đệ tâm kết đã hoàn toàn giải khai. Lúc này liền giao nhiệm vụ cho con trưởng Thiết Du trở về nhà cũ thu dọn đồ đạc, bản thân mình còn là kéo lấy lão bà nhanh chóng về phòng, giữa ban ngày ban mặt bắt đầu... dọn dẹp.
Hiện ở mấy gian phòng này cách Tống lão gia quá gần, bọn hắn đều không thấy tự nhiên. Vì vậy vừa nãy dò hỏi được Tống Khuyết chấp thuận sau, Thiết gia người liền quyết định chuyển tới ở tạm tại cách đó một dãy nhà khá xa, sau này ăn uống nghỉ ngơi cũng sẽ tự túc lo liệu, không làm phiền đến Dương gia tỷ muội phải chiếu cố.
“Thiết thúc, các ngươi là thật không muốn vào trong huyện thành đi chơi?”
“Không cần thiếu gia. Chúng ta già rồi, cũng không có hứng thú đến những nơi nhộn nhịp như thế.”
Vì Thải Hồng còn chưa từng được ra ngoài đi dạo đâu, lần này tiện thể dẫn Thiết Du vào Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ gọi người, Tống Khuyết định làm một chuyến cả nhà du.
Làm sao hỏi thăm Thiết Trực, Thiết Chấn hai vị đều không hứng thú, hắn cũng đành kệ bọn họ hai nhà, chính mình một đám người tuổi trẻ đi chơi với nhau thôi.
“Vậy được, để ta dẫn theo a Hòa cùng Vũ Đồng muội muội đi dạo một lần. Ở nhà ta đã dặn trước hạ nhân, chút nữa sẽ có người dẫn hai ngài đi Thiết Xưởng cùng khu nhà mới xây thăm quan. Có cái gì ý tưởng cần cải tiến Thiết thúc ngươi lưu ý nhắc nhở giúp ta, về sau những cái đó sản nghiệp là còn cần nhờ ngài chưởng quản.”
“Cứ giao cho chúng ta, thiếu gia ngài yên tâm đi chơi đi thôi.” – Hai vị đại gia vỗ ngực ầm ầm đảm bảo.
Tống Khuyết vậy cũng yên tâm dắt người lên đường, có hắn cùng 4 vị gia tướng, 3 thị nữ. Thêm nữa Thiết gia 3 huynh đệ hơn 10 người cứ thế cưỡi 7 con ngựa, 1 chiếc xe rồng rắn mênh mông chạy vào Thanh Hà.
.......
Thanh Hà, Nam bến tàu.
Khi nãy Tống Các chủ đến Tổng bộ, chính thức tuyên bố phê văn quan phủ công nhận quyền sở hữu của triều đình đối với chỗ này bến tàu, đám kia cao tầng bang chúng hết thảy đều cao hứng đến không được.
Để lại mấy Hùng, Dương 4 người ở lại trong thành cho mấy vị thiếu nữ làm hộ hoa sứ giả đi xung quanh dạo phố, Tống Khuyết liền cùng một nhóm thuộc hạ chạy ra nơi này, muốn đích thân thị sát chính mình vừa đến tay sản nghiệp.
“Tống Khuyết, bên kia Cửu Giang Minh sẽ không có vấn đề gì chứ?” - Đi bên cạnh hắn, Vân Hi còn mặt mũi không quá yên tâm hỏi lại chắc chắn.
Nghe thế, Tống gia quay sang cười rạng rỡ gật đầu rồi ghé vào tai nàng nhỏ giọng thì thầm:
“Sẽ không có vấn đề, trước khi làm ta đã nhờ người dò hỏi, có Cao Tuấn lão cha đảm bảo ta mới dám thực thi, Vân Hi ngươi cứ để lại 100 cái tâm tốt lắm.”
Cảm nhận nam tử dương cương khí tức ngay sát khuôn mặt của mình, Vân mỹ mi cũng hơi bối rối, thoáng nhích người đứng xa một chút sau mới hồng hồng khuôn mặt gật đầu:
“Như vậy ta liền an tâm, có cái này thủy lộ, từ này về sau Linh Giang Bang còn nghĩ cô lập chúng ta đã là không thể nào.”
“Hắc hắc, chúng ta còn có thể giảm giá giảm phí hút hết thương thuyền chạy về đây, ngược lại gài Đỗ lão cẩu một vố. Dù sao khoảng cách từ Linh Giang đến Thanh Hà cũng chỉ có một đoạn như vậy, bây giờ đường xá thông thuận, ta tin không thiếu người sẽ vì tiết kiệm mà chọn bên này.
Linh Giang Bang ngoài bến tàu vậy còn cái gì, ta cũng muốn chống mắt lên xem Đỗ Như Hối làm sao tiếp tục trèo chống như thế khổng lồ bang phái.”
Nhớ lại trước đó lão Đỗ mấy lần buồn nôn, Tống đại quan nhân còn thù mãi không quên đâu. Bây giờ có thực lực, có điều kiện, hắn có chính là kiên nhẫn đem tiện nhân kia mài chết.
Vân Hi tự nhiên cũng không cần vì người khác mà lo lắng, đối với chuyện này nàng cũng không làm sao mà phản đối. Dù không có thù, Linh Giang một dãy này bé như thế, cạnh tranh ma sát cũng là tất nhiên, vật cạnh thiên trạch thích giả sinh tồn, sản nghiệp kết cấu đơn điệu Linh Giang Bang tương lai theo nàng đã là chú định bi kịch.
Đỗ Như Hối trước kia hiển nhiên cũng đã lo lắng vấn đề này, vì thế nên hắn mới quyết tâm muốn chiếm đoạt lấy Vân Hi bằng được, có cái này ván cầu còn thuận tiện khống chế Vân gia nhét vào mình hệ thống nha. Đáng tiếc cuối cùng tính toán xôi hỏng bỏng không, bị người nào đó phá hoại tan tành hết rồi, nhiều khi ngẫm lại cũng thấy Đỗ ca bi kịch.
.....
Chuyến này thị sát bến tàu còn có bao thầu xây dựng Chu Trọng đốc công toàn trình đi theo.
Thằng này mượn quan hệ làm quen với Chung Hồng sau đó thuận lợi bám càng Tống gia, bây giờ làm ăn đã càng lúc càng lớn. Không nói thứ khác, chỉ riêng dựa vào Nguyệt Khuyết Các rơi rớt ra chất béo cũng đủ nó ăn đến béo tròn béo trục.
Chính vì thế nghe tin Tống Các chủ triệu hoán, Chu lão bản không nói hai lời liền giao cho thuộc hạ giám sát Hắc Thiết Trại công trình, bản thân liền ba chân bốn cẳng gấp gấp mà chạy đến đây. Thái độ còn đoan chính ngoan ngoãn tận tâm đến không được, ân cần mở đường dẫn lối, chú ý dưới chân bùn lầy, quả thật để một đám có lòng nịnh hót Nguyệt Khuyết Các cao tầng cũng phải xấu hổ câm nín.
Võ giả đi đường còn sợ trượt chân ngã sao?
Tống lão gia vậy rất hài lòng, cũng không ngại ban cho hắn một miếng bánh lớn.
“Lão Chu, nhìn thấy bãi đất trống bên kia đi, tại đó mở kho hàng cho ta, làm bằng đá, gạch, những loại vật liệu chống cháy, nhất định phải kiên cố dùng bền. Sau này cùng Bách Tộc thông thương hàng hóa hết thảy tập kết tại đó rồi chờ phân phối xử lý.”
“Rõ, Tống gia!” – Lại là mấy vạn bạc, Chu Trọng hưng phấn gật đầu như giã tỏi.
“Bên cạnh cũ bến tàu xây dựng mở rộng lên cho ta, cứ dựa theo Linh Giang bến tàu quy cách hiện tại mà làm, làm sao để các thuyền hàng lớn cũng có thể thuận tiện vào bến.”
“Tiểu nhân rõ ràng!” – Thêm chục vạn nữa, lão Chu kích động mặt đỏ chót.
Làm đường, xây phân đường quản lý.... Vân Hi cùng mấy vị cao tầng suy tính kỹ càng bắt đầu thêm vào góp ý, đến cuối cùng ghi đầy mấy trang sách mới coi như xong.
“Tạm thời thế đi, tăng tốc làm việc cho ta. Nhất định trong năm nay phải đem hết thảy hạng mục hoàn thành.”
Vì tiền, Chu Trọng cũng là liều mạng, lúc này cắn răng vỗ ngực lập quân lệnh trạng:
“Tống gia yên tâm, tiểu nhân nhất định hoàn thành đúng hạn.”
Nghe thế Tống Khuyết mới hài lòng kêu người quay về, trên đường còn không quên đối với đi bên cạnh Vân Hi phát ra lời mời:
“Vân mỹ nữ, tối nay có rảnh không? Tống mỗ có hay không vinh hạnh mời ngươi cùng nhau ra Thiên Thượng Nhân Gian đi dạo ngắm cảnh đêm, tâm sự nhân sinh lý tưởng.”
Trước đó hai người đã sớm có ăn ý cùng nhau dùng bữa tối rồi, khi nãy Mai Trang người rồng rồng rắn rắn kéo nhau vào thành nàng còn đích thân tiếp đón đây, ngay cả Thanh Trúc nha đầu kia cũng được cho nghỉ, cùng với Lý Tín, Xảo Xảo đi theo Dương Mật mấy người dạo phố. Bây giờ tiện nhân này còn thích chiếm miệng lưỡi tiện nghi để Vân mỹ mi khá là nóng mắt.
“Đa tạ Tống công tử có lòng, chỉ là tiểu nữ còn cần về xin phép lão bản xem có cho ta được nghỉ ngơi tối nay hay không rồi ta mới có thể cho ngươi trả lời chắc chắn.”
“Hắc hắc, trên đời này lại còn loại hắc tâm thương nhân không biết thương hương tiếc ngọc, bóc lột sức lao động người như thế sao. Vân Hi ngươi yên tâm, lần này Tống mỗ nhất định sẽ cho ngươi đòi lại công đạo.”
“Khanh khách, được nha, vậy phiền Tống công tử hung hăng giáo huấn tiểu tặc kia một trận. Tốt nhất làm sao dạy bảo hắn ngoan ngoãn hàng ngày có mặt tại Tổng bộ đến quán xuyến công việc giúp ta, tiểu nữ liền đủ hài lòng.”
Bị mỹ nhân như thế một lườm, Tống Các chủ cũng khá ngượng ngùng, lúc này xoa đầu cười cộc lốc:
“Hì hì, Vân Hi nha, những thứ này ta vốn không thông, đến cũng là thêm phiền. Hơn nữa ngươi nói, dù ta có ngày ngày quản việc cũng đâu so ra mà bằng đi tu luyện một hồi rồi ra ngoài kiếm về cho ngươi một cái bến tàu đúng không?
Việc chuyên môn giao cho người chuyên nghiệp đến xử lý, có Vân Hi ngươi quản lý tiền tài ta liền yên tâm rồi. Ngoài kia một đám đầy đầu ý xấu lòng lang dạ thú cứ để ta lo, đánh nhau ta chuyên nghiệp.”
Nghe thằng này một đám oai lý tà thuyết, Vân mỹ nữ cũng phải nghẹn lời. Biết là đối phương kiếm cớ trộm lười nhưng những cái này lý do nàng không phản bác được.
Nếu như trước đây Vân gia cũng có một cây trụ vững trãi thế này thì đã không đến nỗi phải cất bước duy gian, luôn nhìn người khác sắc mặt mà làm việc.
Giao việc chuyên môn cho chuyên nghiệp nhân tài đến xử lý!
Lẩm nhẩm lại câu này, Vân Hi không nhịn được cho triết lý sâu xa Tống đại quan nhân một ánh mắt tán thưởng, lúc này mới hài lòng buông tha cho thằng này, vui vẻ đáp ứng hắn lời mời rồi.
Đằng sau rất xa, một đám Nguyệt Khuyết Các cao tầng vẫn chậm rãi ung dung ngửa đầu nhìn trời.