Nhìn khờ đầu khờ não Quách mặt rỗ cho đám người chào hỏi. Mộ người đồng loạt hít một hơi lạnh, lùi về một bước.
Sau đó đồng loạt phản ứng lại đây.
Không đúng nha, quỷ là không có bóng.
Lập tức ồn ào, mồm năm miệng mười.
“Quách mặt rỗ, ngươi không chết à”
“Quách mặt rỗ, làm sao ngươi còn sống”.
“Cả nhà các ngươi mới chết đây”.
Kia Quách Sơn đen mặt quát, trêu một đám cười ha ha.
Tiện đà, cả đám cũng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía cha con lão Triệu.
Lão Triệu đây cũng là mộng bức. Vô cùng mộng bức, hấp háy mắt nhìn sang mới hồi khí nhi tử.
Hổ gia lúc này cũng đầu chập điện, ngơ ngác hồi lâu mới buột mồm hỏi:
“Quách mặt rỗ, ngươi không chết à?”.
“Hổ gia, ta không sao”.
Không hổ là chân chó, Quách Sơn bị hắn hỏi như thế mặt vẫn tươi cười ân cần trả lời.
Mẹ nó, ta cũng nhìn ra ngươi không sao.
Nhưng vấn đề là vì sao không sao á.
“Vậy lúc đó ngươi làm sao...” - Hổ gia nói còn không thiếu nháy mắt ra hiệu.
“Hổ gia, lúc ngài đẩy ta xuống bị bọn sơn tặc bắt ta nghĩ xong đời. Nhưng may mà Tống gia đi ngang qua đánh tan bọn sơn tặc, tiểu nhân mới nhặt về một mạng a”.
Quách Sơn một bộ sống sót sau tai nạn thở dài, bộ dáng khờ khờ thành thật kia không ai nghĩ rằng hắn sẽ nói dối.
Oa
Chính vì tin hắn không nói dối, mọi người mới giật mình. Lượng thông tin quá lớn nha.
Tốt một kẻ lang tâm cẩu phế, lòng dạ độc ác.
Đẩy thân tín xuống cản đường để tranh thủ thời gian thoát thân, sợ chuyện bị lộ lại tiếp tục vu oan giá họa cho người khác.
Còn lợi dụng sự cả tin của bọn hắn, suýt gây sai lầm không thể tha thứ.
Tiện đà mọi người phẫn nộ, hai mắt bốc lửa nhìn về phía Triệu gia phụ tử.
Lão Triệu tiếp tục mộng bức.
Chẳng lẽ nghiệt tử kia dấu mình, nhưng hôm nay chuyện hắn là biết nha, làm gì có bọn nào không có mắt cướp đường ở đây.
Vậy là chuyện gì xảy ra.
Đạo diễn, ta hình như cầm nhầm kịch bản. Lão Triệu ủy khuất phát khóc.
Hổ gia đầu óc cũng là không đủ dùng.
Tiếp đó là phẫn nộ bao phủ, cảm giác bị người phản bội khiến hắn điên cuồng.
“Quách mặt rỗ, đừng có ngậm máu phun người. Uổng công ta đối với ngươi bấy lâu”.
Kia Quách Sơn mặt ủy khuất, đứng đó lắp bắp không nói nên lời.
Haizz
Đến giờ còn chống chế đây.
Nhìn mặt thành thật Quách Sơn, Triệu gia phụ tử đức hạnh gì mọi người không biết sao. Tin ai còn không rõ ràng sao.
“Thôi, giải tán, không có gì đáng xem cả”
Đúng lúc này Tống Khuyết hô, coi như đã định luận câu truyện như thế, tiếp lấy đánh xe rời đi.
Hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, Triệu gia cũng không còn uy tín gì trong thôn. Đến lúc đó bị đánh bị giết cũng không biết kêu ai.
Biết được sự tình nguy hiểm, 2 cha con cũng là đỏ mắt.
Thật thâm độc tiểu tử, vậy mà dùng ra kế sách ác độc như vậy. Đây là muốn rút củi dưới đáy nồi nha.
Khốn nạn Quách mặt rỗ, đến thời điểm quan trọng lại làm phản cho bọn hắn một đòn trí mạng.
Triệu Hổ điên cuồng tiến lên túm lấy tay Quách Sơn quát:
“Quách mặt rỗ, ngươi cho mọi người nói rõ ràng, có phải kia Tống Khuyết tiểu tử đe dọa ngươi”.
“Hổ gia, không có chuyện, Tống gia còn cứu ta đây. Hơn nữa ta đã không làm sao, coi như không có việc gì xảy ra không phải rất tốt”.
Quách Sơn mặt thành thật, một bộ ta còn suy nghĩ cho ngươi nói.
“Thả mẹ ngươi đánh rắm”
Hổ gia há có thể nhịn, vung quyền cho hắn chính là một đấm làm Quách sơn bay ra ngoài, môi răng lẫn lộn.
Còn chưa hết giận, Triệu Hổ tiến lên liên tiếp đấm đá.
“Họ Quách, không đem sự việc nói rõ ràng nay ta không tha cho ngươi”.
Mọi người thấy hắn ra tay tàn nhẫn, chuẩn bị tiến lên can ngăn. Ai ngờ lúc này dị biến phát sinh.
Vốn ôm đầu chịu đòn Quách Sơn bỗng như nổi điên. Từ hông rát ra dao đối với Triệu gia phụ tử chính là không ngừng đuổi theo chém, miệng phẫn nộ gầm gừ:
“Họ Triệu, lão tử chịu đủ các ngươi. Đem ta làm chó sai xử còn thôi đi, ném ta xuống chịu chết ta cũng nhịn qua, nhưng các ngươi đừng nên ép ta vào chỗ chết”.
Chỉ thấy hắn vung đao vừa nhanh vừa chuẩn, Triệu gia cha con không kịp chuẩn bị, trên thân liên tiếp trúng mấy dao, nơi nơi trí mạng. Lúc này đã nằm xuống thoi thóp, máu phụt lên cao, hai mắt trợn tròn không cam lòng, chuẩn là không cứu được.
Quách mặt rỗ chém xong người dường như bắt đầu sợ hãi, đứng giữa vòng vây đám người cũng không chạy. Miệng mấp máy mấy lần rồi cuối cùng đưa dao lên cổ tự tử.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến người ta không kịp chuẩn bị. Đợi phản ứng lại trong sân 3 người đã nằm trong vũng máu.
Cả đám thôn dân làm sao đã trải qua việc đời, hét rầm lên mặt tráng xám trốn ra nơi xa. Lăng là không ai đến xem người có còn khí.
Tống đại gia đứng nơi xa âm thầm thu hồi phân hồi rồi ngửa mặt lên trời thở dài.
Ta đây chính là dùng sinh mệnh biểu diễn nha.
Cảm thán xong hắn mới lắc đầu đánh xe rời đi nơi này thị phi. Cũng không gây nên cái gì phản ứng.
Một đám thôn dân như mất chủ tâm cốt, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta không biết làm sao. Cuối cùng có người hô lên:
“Đi tìm Chung đại bá nha”.
Mọi người mới nhao nhao khen là, cử ra một người cưỡi lừa lập tức chạy lên Trấn báo tin.
.......
Tống Khuyết không quản những này, đưa Lý gia 3 người đến nhà hắn lập tức trở về Kính Hồ.
Việc hôm nay hắn đã sớm ném ra sau đầu. Có thể làm tất cả cũng đã làm, bây giờ việc trước mắt của hắn là tận lực tăng lên thực lực bản thân.
Chỉ cần hắn đủ mạnh, đến lúc đó quản cái gì Hắc Hổ bang, Hoàng Hổ bang. Không phục 1 quyền đấm chết.
Tống Khuyết coi như đã hoàn toàn xé đi những ràng buộc tâm lý, suy nghĩ chính là như thế đơn giản thô bạo.
Nhìn trong túi dược liệu, không quản là cái gì phương thuốc, tất cả nấu lên. Nhân sâm coi như mứt quả vậy, một cây lại một cây.
Chẳng mấy chốc trong người hắn cảm giác như thiêu đốt, nóng đến lợi hại. Tesseract cũng đạt được năng lương phong phú, đang kịch liệt xoay tròn.
Tống đại quan nhân không màng ngoại sự, chuyên tâm cường hóa bản thân.
..........
Đêm, Hoàng Diệp trấn.
Hắc Hổ bang lúc này đèn đuốc sáng chưng, một đám hạ nhân rón ra rón rén đi lại, sợ phát ra tiếng động gì trêu đến chủ nhân nơi này không vui.
Chỉ có xa xa nơi trung tâm thi thoảng vang lên tiếng chén đĩa vỡ cùng những tiếng gầm gừ.
Trong phòng nghị sự, lúc này Phong Hàn đỏ rực hai mắt, nhìn chằm chằm phía dưới hơn 10 người.
Ở đây tất cả đều là Hắc Hổ bang cao tầng, mới rồi họ đã nghe được tin tức Bang chủ đồ đệ Ô Thiên Đức bị người đánh chết, vứt xác nơi hoang dã, một đám vội vàng chạy đến nơi này.
Giữa phòng 4 bộ thi thể đặt ngay ngắn, không khí vô cùng nặng nề, âm u.
Hồi lâu Phong Hàn mới âm trầm hỏi:
“Thi thể các ngươi đã nhìn, có nhìn ra cái gì môn đạo”.
“Bang chủ, lão Ngụy cùng Ô gia hai người kia bị đao chém chí tử. Ô thiếu gia là bị người đá thương, sau đó có thể biết trốn không được nên tự vẫn” – Một người đứng ra nói.
“Ta không nhìn ra được sao, nói điểm dinh dưỡng” – Phong Hàn bực bội quát lớn.
“Bang chủ bớt giận, ta nhìn Ô thiếu gia trước khi chết bị thương rất nặng, chứng tỏ cước lực không tầm thường. Phải trên 1000 cân, lực đạo này tại Hoàng Diệp trấn cũng là ít có.
Hơn nữa có thể nhẹ nhàng như thế hạ sát 4 người, lại xóa sạch dấu vết hiện trường không cho chúng ta điều tra. Trong thành có thể làm được việc này trừ chúng ta ở đây ra không quá 2 bàn tay”.
“Bang chủ, ta nghĩ lão tứ nói có lý. Khả nghi nhất vẫn là Thiết Đao môn đám tôn tử, bọn chúng đánh không lại ngài nên chuyên tìm Ô thiếu gia bọn họ xuống tay”.
Phong Hàn mặt âm trầm, trước tết một trận chiến xác định bá chủ địa vị khiến hắn thỏa thuê đắc chí. Ai ngờ sau đó như vận đen vào đầu, chuyện xấu xảy ra chính là liên tiếp.
Đầu tiên là sòng bạc bị người thắng đi gần 500 lượng, này cũng thôi đi, từ từ rồi sẽ hồi về. Sau đó lại là có đầu mục tại nhà bị người độc chết, bây giờ đến hắn đồ đệ cũng cứ như thế bị người răng rắc rồi.
Phong Hàn phẫn nộ là có thể nghĩ, nhưng theo đó là thật sâu nghi hoặc. Kết hợp các vụ việc lại không khó cho người ta liên tưởng, đây là có người muốn cố tình nhằm vào hắn Hắc Hổ bang rồi. Chẳng lẽ không sợ cá chết rách lưới, không sợ hắn trả thù sao.
Quá nhiều nghi vấn khiến hắn đầu đau vô cùng. Xoa xoa đau nhức huyệt thái dương, đối với đại đệ tử Nhạc Siêu hỏi:
“A Siêu, ngươi bên đó tra ra được manh mối gì”
“Sư phụ, việc này quả thật nghi ngờ trùng trùng. Hạ nhân bẩm báo sư đệ hắn từ qua đến nay cũng chỉ gặp gỡ 2 vị Ô gia huynh đệ này. Sáng nay cũng theo 2 người này đi ra cửa thành Tây từ sớm, chưa từng thấy quay lại trong thành, cũng không có thông báo ra ngoài làm chuyện gì”.
“Có hay không lính gác đổi ca trực không để ý Thiên Đức hắn trở về thành”.
“Không có sư phụ. Trong thành này ai không nhận ra sư đệ, nếu hắn có quay lại thành cũng không thể có chuyện không ai trông thấy. Có thể chắc chắn là hắn chưa từng về thành, hoặc là chưa từng quang minh chính đại vào thành”.
Nghe đây một đám đại lão gia đầu to như đấu, manh mối hỗn loạn làm người lộn ruột.
Lúc này có người đưa ra ý kiến:
“Bang chủ, liệu có phải hay không Ô thiếu gia bị người nhốt vào trong thùng xe rồi mang ra dã ngoại ném xác”.
“Hình trưởng lão, ta cũng là lo lắng như thế. Nhưng còn chưa rõ đối phương làm sao lại xuống tay với sư đệ, hơn nữa sư đệ tại sao lại tự sát. Hai điểm này nghĩ mãi còn chưa rõ”.
Hình trưởng lão nghe thế không cần nghĩ trả lời:
“Còn làm sao nữa, có người đây là muốn bắt Ô thiếu để ép hỏi ra võ công của Bang chủ nha, nhưng làm sao Ô thiếu gia anh dũng bất khuất, thà tự sát chứ không khai, bọn chúng đành phải tìm cách phi tang chứng cứ, làm lẫn lộn hiện trường nhé”.
Thật có lý, vô cùng có lý.
Nói như thế mọi chuyện có vẻ thông, gian nhân tìm cách thông qua Ô gia đệ tử dụ dỗ Ô thiếu rời thành. Sau đó ra tay chế phục muốn ép hỏi võ công để tìm cơ hội đối phó Phong Hàn.
Mọi người trong đầu như vén ra mây mù, đều lớn tiếng khen Hình trưởng lão cơ trí.