Theo Vu Ngọc Đức đưa ra một tấm lệnh bài, nãy giờ canh gác hộ vệ vẫn sợ hãi đề phòng nhìn Tiểu Hắc mới như được đại xá cầm theo đồ vật cuống cuồng chạy đi, không biết là nhanh chóng thông báo cho bên trong chủ nhân hay để cách xa con kia cự hổ một chút.
Không bao lâu, Tống Khuyết mấy người liền thấy được Linh Giang một dãy này tối cao người nắm quyền, Linh Giang Thái thú Dương Tư Nghiệp tự thân ra tiếp đón.
“Bản quan luôn nói sáng nay làm sao chim khách cứ kêu râm ran trước nhà, hóa ra là báo trước Vu đại thiếu, Tuệ Vô đại sư cùng Tống tiểu huynh đệ đến bái phỏng. Thật sự là một đại việc vui, chư vị xin mời!”
“Ra mắt Dương đại nhân!”
Tuy đối phương rất hiền hòa thân thiết, không có chút nào kiểu cách. Nhưng dù sao đó cũng là hàng thật giá thật một vị đại quan nắm quyền sinh sát nhất phương, Tống Khuyết mấy người cũng không dám thất lễ vội vàng khẽ khom người bái chào.
“Ha ha, chư vị không cần đa lễ. Vị này hẳn là Tống Khuyết Tống Các chủ đi, quả thật tướng mạo phi phàm, trong địa bàn ta quản hạt vậy mà xuất hiện bực này thiên kiêu, bản quan ra ngoài gặp đồng liêu cũng cảm thấy kiêu ngạo vô cùng, ngươi làm tốt lắm.”
Lần này chắc chắn không có nhận nhầm, vì Hùng Bá mấy người gia tướng đều đứng khuất sau Tống gia 3 người mấy bước. Được Thái thú đại nhân khen, hắn cũng đầu đào báo lý quay lại cho đối phương mấy lời tâng bốc:
“Đại nhân quá khen, đều là nhờ ơn chư vị đại nhân trị hạ có phương, để đám bách tính chúng ta mới có cơ hội phát triển.”
“Ha ha ha, ngươi cái này vuốt mông ngựa là ta mấy năm qua nghe qua thoải mái nhất một lần.”
Dương Tư Nghiệp cũng không giả lả khiêm nhượng mà sảng khoái cười lớn một hồi, thích chí cực kỳ.
“Nào, hôm nay chư vị tìm đến bản quan hẳn là có chuyện quan trọng, chúng ta trước vào nhà lại nói.”
“Đại nhân mời!”
Đi theo Dương Tư Nghiệp, mấy người liền tiến vào một gian khách phòng, lúc này bên ngoài hạ nhân lập tức cho mỗi người dâng lên một chén trà thơm nóng hổi.
Qua thời gian uống cạn nửa chén trà, Dương Tư Nghiệp cùng mỗi người hỏi han qua chuyện nhà xong liền hiếu kỳ đi vào vấn đề:
“Không biết hôm nay mấy vị đại động can qua đến tìm bản quan là có việc gì quan trọng?”
“Không dối gạt Thái Thú đại nhân, lần này tại hạ vâng mệnh gia phụ đến Linh Giang là có một trọng đại án kiện muốn phá. Phụ thân ta sợ nội bộ trong Lục Phiến Môn có gian tế để lộ tin tức nên việc này không dám khua chiêng gõ trống, chỉ có thể âm thầm làm, chính vì vậy tiểu tử mới phải tìm đến ngài mong Dương thúc phụ giúp chất tử một tay.”
Vu đại thiếu có vẻ vào vai rất nhanh, thằng này thật giống như tự thôi miên bản thân vậy bây giờ tín thề đán đán nói ra một phen như thật lời nói để Dương Tư Nghiệp cũng thấy sự việc tình hình nghiêm trọng.
Cùng một vị Tuần Sát Sứ giao hảo tự nhiên là việc tốt, lão Dương cũng không ngại bán đối phương một nhân tình, lúc này thuận lý thành chương cùng Vu Ngọc Đức nhận thúc cháu, thân thiết ấm giọng trấn an:
“Hiền chất có việc cần ta tự nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ, mau nói ta xem là có việc gì mà để Vu huynh cũng phải thấy đau đầu như thế?”
Có đối phương những lời này, Vu Ngọc Đức liền yên lòng, chính thức nhập vai bắt đầu diễn sâu:
“Thúc phụ, là thế này, kể từ 6 năm trước phụ thân ta nhận chức Dương Nam Tuần Sát sứ, hắn đã cảm thấy tại khu vực này thường xuyên có dấu vết ma nhân hoạt động. Nhưng làm sao đối phương dường như đối với Lục Phiến Môn nội bộ thẩm thấu rất sâu, người nhiều lần lên kế hoạch bao vây tiễu trừ, cuối cùng đều là bị chết non, còn chưa kịp thực thi tặc nhân đã nghe tin mà chạy mấy.”
“Có cái này mấy lần thất bại sau, ta phụ thân liền chuyển từ minh vào ám, bắt đầu dùng người nhà và thân tín âm thầm theo vào điều tra việc này ….”
Vu đại thiếu thật sự rất có năng khiếu biên kịch, vô sự tự thông lúc này liền tự biên tự diễn ra một bộ dài tập kịch vô gian đạo, nghe vào mà để ngay cả những người đã biết nội tình như Tống lão gia đều cảm thấy tinh thần hồi hộp vô cùng, cảm xúc căng thẳng chập trùng luân phiên thay đổi.
“... cuối cùng mấy ngày trước phụ thân ta đã đích thân ra tay tiêu diệt Huyết Y Tôn Giả, đồng thời phát hiện một bí mật động trời. Huyết Ma Giáo đã đối với Linh Giang Quận ăn sâu bén rễ đến mức rợn cả người, ngay cả Trấn Phủ Ti Tổng Bộ đầu Hoàng Trạch cũng rất có thể là đối phương tay chân.”
“Không thể nào!” - Dương Tư Nghiệp cũng bị những lời này dọa sợ, kinh hãi từ chỗ ngồi bật dậy quát lớn khó tin.
“A Di Đà Phật, sự tình lần này quá mức nghiêm trọng, chúng ta cũng không muốn dễ dàng tin tưởng, chính vì thế hôm nay đến đây mới trước tiên tìm Dương đại nhân. Muốn ngài thay truyền lời gọi Hoàng Trạch đến đây tại chỗ đối chứng, tiểu tăng cũng chỉ hi vọng việc này là một hồi hiểu lầm mà thôi.” - Nãy giờ vẫn giữ im lặng Tuệ Vô lúc này đứng ra kết luận.
Nhìn trước mắt 3 vị, mỗi người đều là có thân phận khó lường, tự nhiên sẽ không tuỳ ý nói ra một phen ẩu tả lời nói đến trêu chọc mình. Việc đã đến giai đoạn này vậy hẳn đối phương phải có 7, 8 thành nắm chắc, thậm chí nhiều hơn.
Nghĩ đến mình trực tiếp trị hạ địa phương mà sinh ra bực này động trời đại sự, lão Dương lúc này trong lòng liền một mảnh băng giá.
Đáng chết Huyết Ma Giáo yêu nhân, huỷ Dương mỗ quan đồ, quả thật so với giết cha đoạt thê mối hận còn phải càng thêm sâu đậm.
Khốn kiếp Hoàng lão cẩu.
Gặp lão đầu này tinh thần thất thố, sắc mặt biến ảo không chừng, Tả Thần côn dưới ánh mắt chỉ bảo của Tống lão gia lúc này liền bước lên mấy bước phe phẩy quạt lông ho nhẹ một tiếng.
“Khục!”
Đợi tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình, Tả tiên sinh mới vân đạm phong khinh vuốt nhẹ chòm râu bắt đầu mở miệng:
“Thái Thú đại nhân có phải đang lo lắng cho mình tiền đồ?”
“Cái này … vị này là?” - Bỗng dưng bị người gọi tên hỏi, Dương Tư Nghiệp nhướng mày thăm dò.
Lúc này không cần Tống Khuyết giới thiệu, Vu Ngọc Đức cái này tiểu mê muội đã đứng ra sùng bái mở miệng.
“Thúc phụ, vị này gọi tiên sinh gọi Tả Mục, là dưới trướng Tống huynh đệ một vị thuộc hạ. Tả tiên sinh trí kế siêu quần, toàn bộ kế hoạch điều tra, đuổi bắt Huyết Y ma đầu kia phụ thân ta cũng phải thỉnh giáo ngài rất nhiều mới có thể thuận lợi hoàn thành như vậy.”
Địa bàn mình lại còn bực đại năng như vậy, nhìn thằng này phong tao bộ dáng, Dương Tư Nghiệp không chút do dự liền tin. Hắn hai mắt tràn đầy mong chờ nhiệt tình chắp tay:
“Hoá ra là Tả tiên sinh, thất kính thất kính. Không biết tiên sinh có cách nào xin dạy ta, Dương mỗ vô cùng cảm kích.”
“Thái Thú khách khí, chỉ giáo không dám nhận, tại hạ chỉ là có vài ý tưởng không mấy thành thục thôi, hi vọng có thể giúp ngài một hai.”
Tả Mục đã diễn là rất nhập vai, cao nhân phong phạm mười phần không quan tâm hơn thua lạnh nhạt lắc đầu:
“Vu Tuần Sát sứ tuy thành công phá được cái này đại án, nhưng mấy năm nay chậm trễ khiến Linh Giang Quận chỗ này chịu đến nhiều tai hoạ cũng là không tránh khỏi sự thật. Công chưa chắc bù hết tội, sau này khó tránh bị đối thủ ghen ghét chọc ngoáy một phen.
Lúc này vì sao Thái Thú ngài không cùng Vu đại nhân phối hợp, hai bên có công cùng hưởng có tội cùng chia, cùng nhau góp lại một lần đồng lòng vượt qua cái này cửa ái khó.”
“Cái này … liệu có được không?”
Dương Tư Nghiệp tâm động vô cùng, nếu như trước đó công việc mình có thể dây vào một phần vậy sau này ít nhất cũng không đến mức không có gì báo cáo. Còn gánh lấy một ít tội, vậy mây bay rồi, vốn những thứ đó hắn cũng phải gánh nha.
Vu Ngọc Đức, Tuệ Vô hai người tự nhiên cũng cầu mà không được, dù chưa hỏi ý kiến lão Vu nhưng bọn họ rõ ràng chuyến này mục đích vốn không cầu có công, chỉ cần vô tội đã là cám ơn trời đất.
Thật giống Chu Du cùng Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, hai bên như ông trời tác hợp thế mắt đi mày lại với nhau rồi cùng tự định chung thân rồi.
Chuyện vậy liền đơn giản.
Đã đến bước này Tống gia mấy người nhìn nhau đều thấy vui vẻ vô cùng, lúc này hắn lớn tiếng đánh nhịp.
“Quan trọng nhất bây giờ là xác định được Hoàng Trạch có phải hay không Huyết Ma tặc tử, đồng thời đem hắn cầm xuống. Nếu không để lão cẩu này chạy vậy chuyện lại rắc rối rồi.”
Dương, Vu hai phía rối rít gật đầu tán đồng, Dương Tư Nghiệp lúc này liền lộ ra bản sắc lôi lệ phong hành, nhanh chóng sai người triệu kiến Hoàng Trạch.
Chỉ hi vọng chuyện này sẽ không thêm cái gì biến cố!
Nếu biết mọi người trong lòng ý tưởng, Tống đại quan nhân có thể cho bọn hắn vỗ ngực bảo đảm.
Yên tâm! Lão Hoàng sẽ rất ngoan, sẽ vô cùng thuận theo phối hợp. Chuyện hôm nay đến đây đã là viên mãn hoàn thành.
…….
Cùng lúc đó, Linh Giang Bang.
Tại trên bàn cao trung tâm, Đỗ Như Hối đang nhiệt tình nói chuyện cùng hai vị trung niên nam tử, phía dưới một đám cao tầng cũng chia ra hai dãy bàn ngồi thuận thế góp lời, không khí cực kỳ vui sướng náo nhiệt.
Đã khá lâu trong bang mới cảm thấy nhẹ nhàng như thế, mọi người đều có thể thả lỏng tâm tình, thoả sức ăn uống.
“Mạc huynh, Tô huynh, đa tạ hai vị đã không quản xa xôi đến đây giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Cái này vốn dĩ là một hồi giao dịch, Mạc Thanh Vân cùng Tô Hàn trợ giúp lão Đỗ tiêu diệt Tống Khuyết, bù lại Linh Giang Bang con đường sẽ toàn diện mở ra giúp đỡ bọn họ hai bang phái thông thương cùng thay đối phương chống đỡ áp lực từ đối địch bang phái.
Tuy có hơi chút thiệt thòi nhưng Đỗ Như Hối còn là nắm mũi nhận, hắn lần này là quyết tâm bất cứ giá nào cũng phải đem Nguyệt Khuyết Các cùng Tống Khuyết cái này cự đại uy hiếp bóp chết.
Dù sao nếu để mặc đối phương phát triển, hắn cuộc đời phía sau đoán chừng cũng là bi kịch. Không bằng bây giờ liền quyết đoán một chút, đối mặt với Triệu tiểu thư cùng Minh chủ lửa giận may ra còn có hài hoà đường sống, cùng Tống tặc vậy đã là không chết không thôi, không cách nào cộng tồn đại thù hận.
Lựa chọn như nào Đỗ ca chưa bao giờ thiếu quyết đoán.
Lúc này, đang khi mọi người náo nhiệt chúc mừng hợp tác, bên ngoài một vị bang chúng bỗng cất tiếng gào lớn thông báo:
“Báo! Bang chủ, tình hình có biến. Tống tặc cùng Tuệ Vô dẫn theo dưới tay mấy người thủ hạ tiến về Linh Giang, đám người này khí thế hung hung, thuộc hạ đoán chừng nhất định sẽ không có việc gì tốt.”
Nhất thời, cả gian phòng tĩnh lặng như chết. Một lát sau Đỗ Như Hối mới hưng phấn quát lên:
“Thực sự thiên đường mở lối không ai đến, địa ngục cài then lại lấn vào. Tống tặc lựa chọn giờ phút này tiến đến vậy hẳn là ý trời cũng muốn trợ ta diệt hắn như thế. Người tới, đi thăm dò tặc nhân tung tích, chư vị, chuẩn bị sẵn sàng cùng ta lên đường!”
“Rõ! Bang chủ!” – Một đám Linh Giang Bang chúng kích động gào vang.