Từ lúc chạm trán Đỗ Như Hối đến bây giờ tính đâu ra đấy mới được 2, 3 phút thời gian. Hai bên vậy mà đã giao thủ gần nghìn chiêu, có thể thấy tốc độ mỗi người sao mà kinh khủng.
Đối mặt với chó cùng rứt giậu, bị ép đến đường cùng đang như một con phẫn nộ bạo long Tụ Lý Càn Khôn Đỗ Bang chủ, dù là Tống lão gia đứng mũi chịu sào gánh vác đến 8 thành hỏa lực, Hùng Bá 3 người lúc này cũng bị lão tặc này đánh cho khí huyết nhộn nhạo, lục phủ ngũ tạng gần như sai vị.
Dù sao chênh lệch hai bên cũng quá lớn rồi, mạnh nhất như Hùng, Dương hai người cũng chỉ có 1 Tượng lực, trong khi lão Đỗ vậy mỗi chiêu bùng nổ ra sức mạnh đều không dưới 4 Tượng, gấp 4 lần chênh lệch cứ như người trưởng thành cùng trẻ con nhi đồng đối chiến, không ăn đau khổ mới là lạ.
Cũng may có Tống Khuyết gánh hết hỏa lực, bọn họ chỉ cần làm nhiệm vụ xung quanh quấy nhiễu, không cho tặc nhân rảnh tay cùng có cơ hội chạy trốn liền được.
Sợ thiếu gia vất vả, 3 người cũng không ngại đau đớn, nhất là lão Hùng, da dày thịt béo hắn dường như không cảm nhận được đau, lúc này điên cuồng múa đôi Thiên Vương Chùy to như cối xay hướng Đỗ Như Hối trên đầu đập, giá thế kia thật giống quyết đem thằng này làm thành bít tết không thể.
Trong không gian nhỏ chật vật cầu sinh, nghiêng người né qua Tống Khuyết một đao đồng thời xuất cước đem hắn đẩy lùi, giơ tay thành công chặn lại Ngân Giáp Thi búa lớn. Tiếp tục sẽ là đồng thời phải đối mặt với Nhiếp Phong một trảo, Dương Kế Nghiệp thương như độc xà đâm tới cổ họng cùng lão Hùng đôi đại chùy, Đỗ Như Hối cũng là tay chân khó bề xoay xở.
Chật vật nghiêng người hiểm chi lại hiểm né qua lão Dương cùng lão Nhiếp sát chiêu, Đỗ Như Hối không kịp lấy hơi liền phải vội vàng giơ tay cản lại ngốc Hùng thiên quân một chùy.
“KENG!!”... “Ầm!!”
Hùng Bá bị lực đạo phản chấn lui về sau 3 bước, lão Đỗ cũng không khá hơn. Bị buộc đón đỡ hắn không kịp sinh lực, lúc này cũng ăn chắc một chùy chấn đến bàn tay đau rát, khí huyết trong người như muốn thoát cương tán loạn không cách nào khống chế.
“Khục khục....”
Thừa dịp ngươi bệnh muốn ngươi mệnh, thấy con hàng này khóe miệng tràn ra máu, Tống Khuyết mấy người lập tức như cá mập ngửi thấy mùi tanh vậy điên cuồng xông lên.
Đối mặt đầy trời đao quang kiếm ảnh, Đỗ Như Hối lòng một mảnh băng giá, biết hôm nay mình không liều mạng vậy đừng mong còn mạng rời đi, hắn lúc này không chút giữ lại, trên người khí huyết bắt đầu điên cuồng thiêu đốt.
Chỉ thấy lão tặc này bên ngoài một lớp chân khí từ màu xanh ngọc bắt đầu hiện lên vẻ hồng lam kỳ dị, đứng gần Tống Khuyết mấy người còn cảm nhận được trên da thịt cảm giác nóng bỏng.
“Chết đi!” - Lão Đỗ giọng gầm gừ như phệ người hung thú.
Con hàng này sau khi bùng nổ, toàn bộ thân thể sức mạnh, tốc độ đều phải tăng lên một mảng lớn. Cả người như một tia chớp bôn tập về phía đại thù nhân Tống lão gia, khí thế kia, để đứng mũi chịu sào Tống Khuyết cũng âm thầm rét.
Cũng may, vẫn luôn dùng Lĩnh Vực khoá chặt thằng này Tống gia cũng không đến nỗi quá bất ngờ.
Chỉ thấy đang hùng hục xông lên hắn bất ngờ quát dừng mọi người, đón nhận Đỗ Như Hối hùng hồn chưởng lực ập mặt mà đến Tống Khuyết liên tục chém ra 5 đao, người cũng từng bước từng bước lùi về sau, thuận thế dùng Hóa Kình phá giải đối phương âm tàn kình đạo.
“Keng … keng … keng …”
Một kích không thành, Đỗ Như Hối còn chưa kịp có điều gì động tác, sau lưng hắn Ngân Giáp Thi chuỳ thế đã lẫm liệt hướng đầu bổ xuống.
“Hừ!”
Thiêu đốt tinh huyết lão Đỗ chiến lực kinh người, hắn như quỷ mị nhanh chóng xoay người chính là một quyền.
Cái này 1 quyền quán chú đủ chân khí, thật giống như một cột pháo laze vậy xông thẳng lên trời hướng tiểu Cương Cương bắn tới.
“Ầm!”
Trên không trung không có cách nào mượn lực, Ngân Giáp Thi tuy phàn ứng thần tốc nhưng vẫn không thể hoàn toàn né qua này một chiêu, chỉ kịp giữ đường thu búa, từ đập chuyển thành gạt, đem đạo này quyền mang đập lệch sang một bên, bản thân nó cũng bị chấn lùi về sau mấy trượng.
Vòng vây lập tức hiện ra sơ hở, nếu cứ thế để lão tặc này rời đi vậy bao công sức đều là uổng phí. Hùng Bá lúc này nghĩa vô phản cố liền liều mạng xông lên chặn lại lỗ hổng, đồng thời vung chuỳ hướng thằng này mãnh đập.
“Hừ, chết đi!”
Đỗ Bang chủ còn nhớ thù khi nãy ngốc Hùng đánh mình hộc máu đây, không chút lưu tình chính là một trọng cước quét ngang.
“Keng … ầm!”
Lực đạo quá lớn, Hùng Bá Thiên Vương Chùy liền như một quả bóng bị lão tặc này đá văng hãm sâu vào bên đường vách đá. Ngốc Hùng cũng là bị cái này cỗ kình lực chấn cho hai tay tê dại, đau đớn lùi lại mấy bước.
“Khục!!”
Nhìn đối phương chỉ bị chấn động nội phủ, đại thể vẫn vô ngại, Đỗ Như Hối hai mắt hàn quang lẫm liệt, hai chân khẽ giẫm, muốn xông lên trước giết vài kẻ tạp nham này trước cho rảnh tay.
Nhưng khi hắn vừa có hành động, một giọng nói âm u lạnh lùng đã văng vẳng ngay sát bên tai để lão tặc này rùng mình khiếp vía.
“Muốn động ta huynh đệ, ngươi hỏi qua bản thiếu không đã, chết!”
Từ lúc bắt đầu đến giờ, ngoại trừ ban đầu phục kích một đòn, còn lại thời gian Tống Khuyết cũng chưa từng tiến vào Đạo Chủng Tâm Ma trạng thái, vẫn coi đây là át chủ bài giữ lại để hố người một thanh.
Lúc này hắn bất ngờ dùng ra, hiệu quả thật tốt.
Không cảm nhận được đối thủ khí cơ, mãi đến tận khi Tống lão gia đao đã chém tới trước mặt, Đỗ Như Hối mới giật mình phát giác.
Ma Đao chính là như thế quỷ dị, nó không trọng uy lực, không cầu đường đường chính chính mà chính là muốn đem nhanh, xảo phát huy đến tận cùng. Vì vậy này một đao, lão Đỗ còn chưa nghe thấy tiếng gió vang lên, đen bóng lưỡi đao đã đến cách sau gáy chưa đủ nửa mét.
Đỗ Như Hối vong hồn đại mạo, khí huyết càng thêm điên cuồng thiêu đốt, cả người hắn tóc tai dựng ngược, làn da cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ sậm như tôm luộc, nhìn qua cực kỳ khủng bố.
“Phá!”
Chỉ thấy kẻ này quát lớn một tiếng chói tai, tay trái dùng bất khả tư nghị góc độ gập lại phía sau, lòng bàn tay như đang bóp chặt một quả Khí cầu xoáy ốc màu đỏ rực vậy đập thẳng vào Ô Long Đao.
“Két két két ….” …. “Ầm!!!”
Như âm thanh gương rạn cùng một tiếng kinh thiên nổ mạnh vang lên, Tống Khuyết liền bị Đỗ - Naruto này một phát Rasengan đánh bay ngược thất điên bát đảo về sau, lăn lông lốc mấy vòng hôi đầu thổ kiểm.
Lão Đỗ cũng không khá hơn, có lẽ thiêu đốt tinh huyết quá đà, thằng này bây giờ sắc mặt liền biến trắng doạ người, thân hình cũng là lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững.
Phi Thiên Chùy.
Liệt Địa Chuỳ.
Hồi mã thương.
Ngũ Hành Trấn Thế Quyền.
Chưa kịp tỉnh hồn, xung quanh bốn phương tám hướng lẫm liệt kình phong đã ập mặt mà đến. Hùng Bá 3 người thấy nhà mình thiếu gia bị đánh thảm như vậy tự nhiên cũng sẽ không có giữ lại đạo lý, đều nhân cơ hội dùng ra chính mình mạnh nhất sát chiêu.
Sinh tử một đường, Đỗ Như Hối lần nữa bị buộc phải liều mạng.
“Cúttttttt!!!!”
“Ầm ầm ầm ầm ……”
Hằn gầm lên giận giữ, từ trong thân thể chân khí không dư lực dũng mãnh tản ra, nơi này núi rừng như bị một ngọn đèn màu xanh ngọc chiếu rọi sáng đến chói lòa.
Mỗi sợi chân khí đều ẩn chứa một tia quyền ý, chưởng ý hay chỉ ý, thật giống như hàng ngàn người đồng thời xuất chiêu đem Hùng, Dương, Nhiếp 3 người đập bay.
Đỗ Như Hối tự nhiên cũng là hao tổn quá độ, lão tặc này bây giờ đã không dám ở lâu, vội vàng cướp đường mà chạy.
Đáng tiếc đối mặt hắn vẫn còn một vật cản đường, chính là Ngân Giáp Thi.
Vừa rồi một đòn đem con này cương thi đánh cho quần áo tơi tả, nhưng da dày thịt béo nó cũng không nhận lấy cái gì thực chất thương tổn.
Gặp tặc nhân muốn chạy, điều khiển Tiểu Cương Cương phân hồn chính là dùng sức bú tí mẹ ra đem con hàng này quấn lấy.
“Cút!!”
Cảm nhận trong cơ thể căn cơ đã có dấu hiệu bất ổn, Đỗ Như Hối cuống cuồng. Hơn nữa theo bộ dáng kể lại vậy trước mặt tặc tử chính là kẻ đêm nay đã đem mình kho hàng phá huỷ, thù mới hận cũ Đỗ Bang chủ phẫn nộ xuất thủ.
“KENG!!”
Búa Mjolnir bị lão tặc này một chưởng đập bay, bên kia một chưởng còn là không lưu tình chút nào hướng Ngân Giáp Thi ngực ấn xuống.
“Ầm!!”
“Khặc … khặc …”
Nội phủ bị chấn nát Ngân Giáp Thi cũng chỉ phát ra hai tiếng kêu khàn khàn. Nhưng động tác cũng không chịu đến nhiều ảnh hưởng cho lắm, lúc này nó liền giang rộng đôi tay thâm tình đem Đỗ ca ôm thật chặt.
Đừng xa em đêm nay khi bóng trăng qua hàng cây.
Nếu có rảnh đầu óc Tống gia lúc này hẳn sẽ ngâm nga này đôi câu hát, nhưng lúc này hắn còn là tung người nhảy lên thật cao. Hai tay nắm chặt Ô Long Đao lấy thiên quân chi thế điên cuồng bổ xuống.
“Chết!!!”
“Không!!!”
Đỗ Như Hối sợ hãi hét lên, sinh tử trong lúc đó hắn tiềm năng cơ thể bộc phát. Vốn đã trở nên có chút phù phiếm khí huyết lần nữa trở nên sôi trào, cả người bùng nổ ra sức mạnh chưa từng có.
Từ thân thể hắn các lỗ chân lông kình khí nóng rực phá thể mà ra đem Ngân Giáp Thi chấn bay ngược ra sau, đối mặt với Tống Khuyết lăng lệ một đao, thằng này còn kịp phản ứng hai tay chắp hờ trước ngực, tạo thành một Rasegan vòng xoáy khổng lồ cản lại.
“Rắc rắc rắc ….”
“ẦM!!!”
“Hừ”
Một tiếng nổ lớn vang lên, xung quanh cây cối, vách đá cũng bị chấn đến ù ù rung động.
Tống đại quan nhân như bao rẻ rách bị đánh bay ra sau mấy chục trượng, lão Đỗ còn là mượn cỗ này phản lực vội vàng bỏ chạy, ngay cả ngoái đầu nhìn lại một cái cũng không dám.
“Thiếu gia …. thiếu gia!”
Hùng, Dương 3 người thấy Tống Khuyết thảm dạng, cả người quần áo đều bị xé nát, chỉ còn mấy mảnh vải ngắn quấn quanh mông liền vội vàng chạy tới quan tâm.
“Khục khục …”
“Ta không sao!” - Nhổ ra một bãi đờm kèm chút máu tươi, Tống đại quan nhân lắc đầu tỏ vẻ vô ngại.
Hắn chỉ bị thương nội phủ thôi, có Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết bảo vệ, cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi 1 ngày liền khỏe. Đỗ lão tặc thì không có nhẹ nhàng như thế.
Vừa rồi thằng chó kia rên nhẹ 1 tiếng Tống Khuyết còn nghe rõ mồn một đây. Hơn nữa tay hắn cảm giác không sai, Ô Long Đao vừa rồi đã để lại trên người kẻ này một đạo khá dài vết thương.
Xoa xoa ngực cho dịu khí, Tống gia liền nhanh chân chạy đến vừa rồi phát sinh chiến đấu, mắt sắc hắn rất nhanh còn phát hiện trên mặt đất cách đó không xa còn 1 đoạn ngón tay cụt.
Tuy chỉ là ngón út không ảnh hưởng mấy, nhưng tay đứt ruột xót, Đỗ Như Hối bây giờ liền thành Đỗ Nhức Nhối đi.
Cạc cạc cạc.....
Tống lão ma cười rộ lên âm hiểm.
Ngươi nghĩ chạy trước liền thoát vậy quá sai lầm, có chạy nhanh thế chứ nhanh nữa cũng vượt được ca bay sao.
Huýt!!! – Theo tiếng huýt sáo, Tia Chớp khổng lồ hình thể từ trên bầu trời bắt đầu hạ xuống, như một chiếc máy bay phản lực là là lướt thân mình trên đỉnh đầu mấy người.