Thẳng thừng từ chối Sa Mách Quyền yêu cầu, nhưng dù sao đối phương hiện cũng đang là cùng mình một phe, Tống Khuyết nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
“Lão ca ngồi chờ ta một lát.”
Để lại lão Sa Mách ngồi đó lo lắng chờ đợi, Tống lão gia đi vào trong phòng không bao lâu, lúc ra liền mang theo một bình sứ.
“Đây là?” - Đưa tay nhận lấy đối phươg đưa ra bình sứ, Sa Mách Quyền nghi hoặc dò hỏi.
“Đây là giải dược, liều đủ dùng trong 1 năm giải dược.”
“Thật sự?” – Lão Sa Mách nghe vậy kinh hỉ quá đỗi.
Tống Khuyết nhẹ gật đầu. Chỗ này chính là giải dược hơn 1 năm qua hắn không dùng, nhưng cứ gom lại đề phòng bất trắc, bây giờ vừa lúc tất cả đem tặng cho người.
Đợi đối phương đem bên trong lọ đồ vật đổ ra kiểm tra, xác nhận là hàng thật không lầm sau Tống Khuyết mới mở miệng:
“Sa Mách huynh, có lẽ ta chỉ giúp được ngươi đến như vậy. Ngươi cầm cái này rồi đi đi, tìm nơi nào yên bình trốn đi, hay tận dụng thời gian này còn lại đi làm việc gì mà mình thích, đừng quay lại đây nữa.”
Sa Mách Quyền nghe vậy sắc mặt liền biến ảo liên hồi, Tống Khuyết cũng không thúc ép, cứ ngồi đó lẳng lặng chờ thằng này quyết định.
Hồi lâu sau, có lẽ đã đặt được quyết tâm, lão Sa Mách mặt mới giãn ra quay sang hắn cười chắp tay cảm kích:
“Đa tạ Tống huynh đệ, ta vốn tội ác tày trời, có thể vô lo vô nghĩ sống nốt 1 năm cuối đời cũng đã là thiên đại ban ân, còn có gì không biết đủ đây.
Tại hạ vậy liền bây giờ trở về thu xếp, ngay trong đêm nay sẽ giải tán Hùng Kê Trại rồi trốn đi một nơi thật xa, không bao giờ trở lại đây nữa.”
Nghe lão quyết định, Tống đại quan nhân hài lòng nở nụ cười:
“Như thế rất tốt!”
“Vậy không làm phiền Tống huynh đệ nữa, tại hạ xin phép về trong trại chuẩn bị.”
Có lẽ tâm lý được giải thoát, Sa Mách Quyền lúc này khuôn mặt trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, không còn một bộ tử khí âm trầm như trước. Tống Khuyết mừng thay cho hắn, cũng không giữ lại đối phương, chỉ là dặn dò:
“Sa Mách huynh, không cần làm ra quá lớn động tĩnh gây nên người chú ý.”
“Ta biết làm thế nào, Tống huynh đệ yên tâm!”
Lão Sa Mách cho hắn một nụ cười an tâm sau đó trịnh trọng khom người bái dài:
“Đa tạ Tống huynh đệ đã cho ta trọng hoạch tân sinh. Lần này từ biệt chắc sẽ không bao giờ gặp lại, chúc ngài võ đạo thịnh vượng, thuận lợi giải quyết Huyết Y Tôn Giả ác tặc kia.”
“Đa tạ, Sa Mách huynh bảo trọng!”
.....
Sa Mách Quyền đi rồi, dùng 1 năm thời gian đi truy tìm trong lòng hắn hắn tự do đi.
Đợi kẻ này hoàn toàn khuất bóng, Tống Khuyết mới ra hiệu cho Tia Chớp xà xuống, phụ hồn lên người nó rồi bây lên bầu trời quan sát.
Hắn muốn xem đối phương có thật sự buông bỏ được tất cả rời đi không, hay vẫn tham luyến sinh mệnh, tiếp tục quay về bên lão Huyết ôm ấp.
Thực ra trong lòng, Tống Khuyết đã nắm chắc 8, 9 thành Sa Mách Quyền một phen lời là thật. Nhưng tâm đề phòng người không thể không, hơn nữa hắn cũng muốn xem xem Huyết Y mấy người kia động tĩnh khi phát hiện việc này.
Tiểu Yến Tử tầm mắt không đủ rộng lớn, để bám đuôi Lệ quỷ vậy cũng là quá sức, hi vọng lần này Tia Chớp sẽ cho hắn một kinh hỉ.
Còn về Sa Mách Quyền, bằng tội ác của hắn, không bị đem ra thiên đao vạn quả cũng đã là nhân từ độ lượng. Kẻ này chết không có gì đáng tiếc, Tống gia cho hắn 1 năm tự do sinh mệnh đã xem như hết tình hết nghĩa, trả lại cho đối phương nhân tình lần trước giúp hắn vượt qua kiếp nạn.
Bây giờ nhân quả đã hết, đối phương sống hay chết, lựa chọn là làm người hay làm chó hắn cũng không nữa quan tâm, cũng tuyệt đối không do dự hạ sát thủ nếu thằng này phản bội.
Cũng may, lão Sa Mách lựa chọn không để Tống đại quan nhân thất vọng.
Kẻ này quả nhiên giữ lời, ngay trong đêm đó hắn liền phân chia tiền bạc, giải tán tất cả huynh đệ trong trại rồi một mồi lửa đem Hùng Kê Trại thiêu.
Bản thân Sa Mách Quyền cũng hòa trong đám người, len lỏi vào trong đường rừng núi, cả đêm bôn ba vòng qua Linh Giang Thành, hướng phía đông chạy đi.
Tia Chớp vẫn luôn dõi theo thằng này, đến tận khi đối phương bước chân lên quan đạo hướng Dương Nam Phủ, không ngừng bước rời xa Linh Giang, Tống gia mới hài lòng điều khiển nó quay về. Trọng điểm chú ý bên dưới quận thành Hoàng Trạch cùng Lưu gia người nhất động nhất tĩnh.
Từ đây, hoành hành tứ ngược Ưng Giản Sầu nạn cướp xem như đã được giải quyết triệt để. Mất đi Hùng Kê Trại cản tay, toàn bộ con đường này đều là một mình Tống Khuyết định đoạt.
......
Sáng hôm sau,
Tin tức Hùng Kê Trại bị đốt tự nhiên không giấu được liền truyền khắp thành đều biết. Dù sao một mồi lửa lớn như thế, từ sáng sớm đi qua Ưng Giản Sầu các thương đội tự nhiên nhìn được rõ ràng. Không thiếu người gan lớn mò lên xem thử rồi đem cái này trọng đại phát hiện thông báo cho bàn dân thiên hạ.
Trong thành vị nào Tổng bộ đầu hẳn bây giờ tâm tình cũng đang rất tốt. Vô duyên vô cớ có người giúp mình diệt đi xếp hạng Dương Nam hắc bảng top 100 tặc ổ, ít ra đây cũng là chiến tích không phải.
Tống Khuyết không tiếp tục theo dõi, nếu không sẽ thấy Hoàng lão tặc từ sáng đến giờ đã không biết đập vỡ bao nhiêu chiếc bình hoa, ly trà, phương thức ăn mừng thật sự đặc biệt khác người.
Hắn lúc này đang vui rạo rực dẫn theo toàn gia chạy vào trong thành chào đón Dương Kế Nghiệp 3 người trở về. Ngoại trừ Đao Tử cùng Tiểu Hắc ở lại trông coi ruộng lúa, còn lại Mai Trang tất cả người, sủng đều theo chân hắn đến đây.
“Ha ha, Hồng ca, lão Dương, lão Phạm. Chào mừng đã về nhà!”
Ngay từ khi nhìn thấy bóng con thuyền trên sông, Nguyệt Khuyết Các Bang chúng liền vội vàng chạy về đến Mai Trang thông báo tin. Vì thế Dương Kế Nghiệp 3 người vừa đặt chân đến cửa Tổng bộ cũng là lúc Tống Khuyết chạy đến nơi.
Nhìn xung quanh đông nghìn nghịt đám người đều dõi mắt mong chờ nhìn, Chung Hồng trong lòng bất giác dâng lên cảm giác tự hào. Nhớ đến mình thành quả chuyến này đạt được, hắn vui sướng cười rộ lên:
“Ha ha, a Khuyết, chúng ta làm được rồi! Cự Mộc Thành đã chính thức đồng ý thông thương với chúng ta.”
“Thiếu gia, không làm nhục mệnh, thuộc hạ đã mang người an toàn trở về cho ngài.” – Dương Kế Nghiệp cũng thở dài nhẹ nhõm tiến lên phục mệnh.
“Ha ha, tốt tốt tốt! Mọi người vất vả rồi!” – Tống Khuyết liên tục quát lên 3 tiếng tốt, có thể thấy giờ phút này hắn cũng rất kích động.
“Đi, chúng ta vào trong lại nói tỉ mỉ.”
“Rõ!”
Tất cả mọi người chúng tinh phủng nguyệt vây lấy Tống lão gia cùng 3 vị công thần đi vào.
Tiến vào Nghị Sự Đường, a Mật, a Tử hai nha đầu liền quấn lấy bọn hắn đại ca hỏi han ân cần đi, còn lại mọi người im lặng lắng nghe Chung, Phạm hai người kể lại một đường này đi qua ly kỳ khúc chiết.
“...... sau khi được dẫn đến phủ thành chủ, cùng đối phương đàm phán hồi lâu cuối cùng đạt được thỏa thuận. Mỗi tháng tạm thời hạn chế cho 10 thuyền hàng của chúng ta tiến về Cự Mộc Thành giao dịch hàng hóa, các mặt hàng được phép trao đổi ta đã ghi cụ thể ra sách, a Khuyết ngươi xem thử, thật sự đâu đâu cũng là thương cơ.”
“Đáng tiếc đối phương còn khá là rụt rè, chưa hoàn toàn đối với chúng ta mở rộng cánh cửa.” – Nói xong lão Chung còn tiếc nuối lẩm bẩm.
Nhưng đối với này kết quả Tống Khuyết đã thấy đủ hài lòng:
“Ha ha, từ từ rồi sẽ đến, quan trọng nhất là đi ra bước đầu tiên. Sau này chỉ cần bên mình thành tín làm ăn, thiết nghĩ đối phương cũng sẽ không ngại hoàn toàn tiếp nhận chúng ta.”
Mấy người nghe vậy đều gật đầu xưng phải, Vân Hi ngược lại đối với bên trong Bách tộc sản vật hết sức tò mò, trước tiên không nhịn được:
“Tống Khuyết, mau cho ta xem thử.”
“Tại đây? Nhiều người thế này ta cũng ngượng ngùng nha.” – Tâm tình vui thích Tống lão gia không ngại làm quái, ôm chặt cổ áo sợ hãi trêu nàng.
“Ha ha ha...”
Cùng là nữ nhân, ngày thường quan hệ với nhau khá thân mật Trưởng lão Cố Tư Giai lúc này không kiêng nể gì quay sang cười ái muội:
“Vân muội muội, Các chủ có chính là thời gian. Chút nữa hai người các ngươi trở về phòng liền để ngươi xem cái đủ cũng chưa muộn.”
“Ha ha...”
Nghe xung quanh một đám người cười chọc ghẹo, dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ Vân Hi liền xấu hổ đỏ bừng mặt. Tức thì hận hận trợn mắt lên nhìn người nào đó:
“Lưu manh!”
“Ha ha ha..”
Thấy cô nàng này bộ dáng sắp phát tác, Tống đại quan nhân cũng không tiếp tục tìm ngược, vội vàng đưa quyển danh sách cho nàng cười tí tửng.
“Đây, Vân Đường chủ mời xem xét. Sau này việc buôn bán này còn phiền ngài lao tâm.”
“Hừ!”
Trắng mắt nhìn hắn một cái, Vân Hi lúc này mới không quản mọi người, tò mò cầm lên quyển sách cẩn thận nghiên cứu. Cái này vừa nhìn, cô nàng này liền kích động đến không được, lập tức đem vừa rồi chuyện quên sạch ra sau đầu, theo thói quen bắt đầu tính toán trong đó chênh lệch cực lớn ích lợi.
Bên này, cùng Chung, Phạm hai người trò chuyện hồi lâu, hỏi han cụ thể một chuyến này chi tiết sau Tống Khuyết mới hài lòng vung tay lên.
“Người đâu, mang thức ăn lên. Hôm nay chúng ta phải long trọng cho trong Các ba vị công thần mở tiệc khánh công.”
“Rõ! Các chủ!” – Đã chờ sẵn bên ngoài đám bang chúng liền hớn hở chạy vào nhanh chóng thu xếp bàn ghế rồi mang từng mâm lớn thức ăn lên.
Bữa này có thể thỏa sức mở rộng khẩu vị ăn uống, đến cuối cùng mọi người đem Chung Hồng cùng Phạm Nhất Vượng chuốc đến say mèm mới bằng lòng bỏ qua.
Tống lão gia cũng cáo biệt các huynh đệ, kêu gọi người nhà chạy về Mai Trang.
.......
Về đến Mai Viên Sơn Trang,
Chỉ còn lại người một nhà, đều là chỗ thân tín có thể tin tưởng được, lúc này Dương Kế Nghiệp mới tiến lên bên tai Tống Khuyết nói nhỏ:
“Thiếu gia, Nguyễn công tử dặn chúng ta gửi đến ngài lời vấn an. Hắn đối với Liệt Hỏa Tửu cùng Long Huyết Tửu cực kỳ hứng thú, nhờ ngài lần sau thuyền hàng tiến đến thì mang cho hắn nhiều một chút.
Còn nữa, Nguyễn công tử đối với Đỗ Như Hối một việc tỏ ra rất áy náy, hắn dặn ta phải tận tay gửi đến ngài một thứ.”
Lão Dương nói đồng thời từ trong ngực áo móc ra một hộp ngọc bé bằng quả quít đưa sang.
Đưa tay nhận lấy cái này hộp ngọc mở ra, bên trong là 10 hạt màu trắng to bằng hạt gạo, Tống Khuyết hiếu kỳ:
“Đây là thứ gì?”
“Thiếu gia cẩn thận, nó là trứng của Thất Vĩ Ngô Công, chính là trong tay Thiên Độc Tông Tông chủ mấy loại cổ độc tối cường một trong. Loại này ngô công quá mức quý hiếm, không thể tìm đủ một cặp nên những trứng này đều là trứng chết, không thể ấp.
Nhưng trong nó lại chứa độc tố, một loại có thể độc chết Nhất lưu cao thủ kiến huyết phong hầu kịch độc. Trải qua người gia công, những hạt trứng nhỏ này chỉ cần thả vào trong nước tức tan, không màu không mùi cực kỳ khó phát hiện.”
“Độc tính của nó vô cùng mãnh liệt, người chỉ cần ăn vào lập tức chết, dù là Chân Khí cảnh cao thủ cũng rất khó gắng gượng chống đỡ qua được 1 khắc chung. Nguyễn công tử đem nó tặng ngài xem như bồi lỗi.”
Oimeoi!
Đang định đưa tay sờ thử một cái Tống gia cũng hết hồn, độc tính phát tác nhanh như vậy hắn cũng không dám lấy thân ra thử nha.
Xem ra Nguyễn Tuấn Huy đối với người nào đó thù hận rất sâu, muốn mượn tay mình đem địch nhân chặt.
Hớn hở đem cái này hộp ngọc ẩn dấu thu vào trong không gian, vốn lấy giúp người làm niềm vui Tống thiện nhân tự nhiên vui vẻ đón nhận cái này trọng trách rồi.