Nơi này quả thật như trước đó lão Cao giới thiệu, thực sự nhìn qua rất sạch, rất lành mạnh.
Không có gay mũi mùi son phấn, không có ăn mặc bại lộ nữ tử, cũng không có một đám tục tĩu cười ngả ngớn nam tử. Có cũng chỉ là phiên phiên công tử cùng tri thư đạt lễ tài mạo song toàn tài nữ, gọi nó là một nơi hội thi thơ hay thi nhạc thì hợp lý hơn.
Tống Khuyết một nhóm soái cai + dã thú + hòa thượng tiến đến tuy có hơi để người ghé mắt nhưng cũng không một ai buông lời trêu ghẹo kiếm chuyện cái gì. Theo lão Cao báo ra một con số, bọn họ rất tự nhiên được người phục vụ dẫn đến một lô ghế trống đã đặt trước đó.
Đợi phục vụ lui ra, trên bàn cũng đã đầy mấy đĩa hoa quả, đồ khô, Cao Tuấn mới hào hứng ghé đầu sang bắt đầu giới thiệu.
“Thế nào Tống huynh đệ, có phải hay không chất lượng rất tốt.”
Theo ánh mắt hắn chỉ chỉ trên đài mấy vũ nữ đang mặc một bộ đồ lụa mỏng, che đi một nửa khuôn mặt nhưng lại lộ ra như con kiến eo thon. Giống phong cách tiền kiếp múa bụng vậy lắc lư thân thể theo điệu nhạc, nơi hở nơi không hở, chỗ cần hở lại nhất quyết chưa hở dụ hoặc người vô hạn mơ màng để Tống lão gia âm thầm gật gù.
“Cao huynh hảo ánh mắt, nhạc rất hay! Hơn nữa có nhiều nhạc cụ mới lạ, nghiên cứu những thứ này là tiểu đệ thích nhất rồi.”
“Hắc hắc, hay hơn còn ở đằng sau. Bây giờ chỉ là món ăn khai vị thôi, chút nữa mới là mấy vị đầu bài cô nương đi lên hiến hát. Hôm nay hình như còn có Minh cô nương cũng sẽ biểu diễn một bài, chúng ta lần này đến cũng là vừa lúc.”
“Minh cô nương? Rất nổi tiếng sao?” – Tống Khuyết hiếu kỳ.
“Hắc hắc, Tống huynh đệ ngươi không biết chứ Minh cô nương tại toàn bộ Đại Viêm cũng là cực kỳ có tiếng tài nữ. Nàng không chỉ dung mạo chim sa cá lặn, hơn nữa còn nổi tiếng bác học đa tài, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, giọng nói còn được ví như tiên âm, thực sự khiến cho thiên hạ nam tử không biết bao nhiều người say đắm đâu.”
“Đáng tiếc Minh cô nương thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất nhiều vương công quý tộc, giang hồ danh túc cũng từng một ném thiên kim muốn mời nàng hiến hát một bài nhưng đều không được. Chúng ta cũng là may mắn hôm nay mới có thể thưởng thức một lần, Tống huynh cùng Tuệ Vô đại sư không biết, để đạt được hôm nay chỗ ngồi, ta cũng là phải tranh phá da đầu đây.”
Tiểu Cao cũng là nói thật, ngày này Diệu Âm Các tràn về không biết bao nhiêu ngoại lai thanh niên tuấn kiệt, mỗi người đều chạy theo danh tiếng Minh cô nương mà đến. Nếu không phải lão Cao ra mặt, bọn họ cũng chưa chắc đạt được chỗ tốt như thế này đâu.
Tuy không biết thực hư thế nào, nhưng nhìn Cao Tuấn nói đến trịnh trọng như thế Tống Khuyết 2 người cũng cảm thấy không giả, tiện đà đối với chưa gặp mặt Minh cô nương càng là hiếu kỳ rất nhiều.
“À, suýt thì quên, Tống huynh đệ, có người nhờ ta đưa ngươi một là thư.”
Đang lúc hắn mơ màng tưởng tượng, Cao Tuấn bỗng nhiên vỗ đầu nói lớn rồi từ trong ngực áo lấy ra một tờ giấy nhỏ đưa cho Tống đại quan nhân.
Nhớ đến cái này, vị này nhân huynh trong lòng cũng là oán hận rất sâu, đây cũng là lý do tại sao khi nãy khi nghe lão Cao hỏi thăm cái tên Tống Khuyết hắn lại phản ứng lớn như vậy.
Đơn thuần là đố kỵ nha.
Chuyện vốn cũng chẳng có gì, chính là lần đó Cao đại thiếu đi Vân gia mua ngựa, đến phút cuối không giải quyết được gì đang khó chịu đây bỗng nhiên bị một thị nữ đâm đầy cõi lòng khiến hắn bực mình không ngớt.
Nhưng bất chợt cảm nhận trong lồng ngực được người nhét vào một tờ giấy nhỏ giống như thư tình, để đã qua 20 cái nồi bánh chưng còn chưa được nếm thử hương vị tình yêu Cao Tuấn hưng phấn hỏng rồi.
Tuy nhiên còn nhớ Vân gia nhà cô nương cùng vị nào đó mặt đen quan hệ khá sâu, hắn khi đó lập tức cũng là bối rối. Trong đầu đầy là song trọng suy nghĩ, không nhớ cổ nhân dạy vợ bạn không thể lấn hay vợ bạn không cần tránh, dù trước mặt vị này không cùng mình quá thân nhưng như thế cũng đã đủ Cao thiếu trong lòng thiên nhân giao chiến.
Thần hồn bất xá rời khỏi Vân gia, chạy đến một góc khá khuất người sau Cao Tuấn mới kích động đem cuộc đời thứ nhất bức thư tình lấy ra cẩn thận giải đọc.
Hay lắm, giở sang trang sau đã thấy: Phiền đưa lá thư này cho Tống Khuyết.
Tình cảnh lúc đó, quả thật là ngũ vị tạp trần.
Ảo mộng tình yêu vỡ nát, Cao thiếu gia đối với kẻ chủ mưu gây họa tất nhiên vậy là oán hận rất sâu.
.......
Phía trên vài lời tự nhiên là nói bậy,
Theo Tống Khuyết mở mảnh giấy nhỏ ra đọc, bên trên chỉ lác đác vài dòng chữ.
“Tống công tử, xin ngươi thực hiện lời hứa!” – Thanh Trúc.
Bản thân đã đọc qua một lần, đối với trong đó hàm nghĩa tự nhận đã nắm được sít sao Cao đại thiếu đối với người nào đó nhân phẩm là cảm thấy cực kỳ khinh thường.
Điển hình chính là bội tình bạc nghĩa, qua cầu rút ván, rút điểu quên người tiện nhân.
Lão cao trong đầu tư duy đã sớm tán phát, cái gì mà thề non hẹn biển, cái gì mà cho anh đi anh sẽ chịu trách nhiệm, cả người cả của ăn được đến mồm bõng nhẫy xong liền nhấc quần trở mặt đứng dậy chùi mép không nhận.... tất cả giống như một bộ phim truyền hình dài tập hiện lên để chính nghĩa tâm 10 phần Cao thiếu hiệp cũng căm phẫn lây.
Nếu không phải lão cha ngàn căn vạn dặn, hắn mới không muốn cùng như này tra nam làm bạn đâu, có mất thân phận.
Bây giờ nhân gia tìm đến tận cửa bắt chịu trách nhiệm, xem tiểu tử này giải quyết ra sao? Nghĩ đến quang cảnh sau này Đại tiểu thư nhận ra bộ mặt thật người này liền tức giận cho người đến một đao đem tiểu tử này thiến, Cao biên kịch bất giác nhiệt huyết sôi trào.
Lúc đó nhất định phải tận mắt chứng kiến.
......
Không quản xung quanh 2 người ánh mắt quỷ dị, cầm lá thư nhíu mày suy nghĩ một hồi, Tống Khuyết mới quay sang hỏi:
“Cao huynh, ta hỏi ngươi một việc.”
“Cái gì... có chuyện gì?” – Bị người lay mấy lần mới từ trong thế giới ngôn tình tỉnh lại Cao Tuấn mới ngơ ngác gật đầu.
“Cao huynh, chuyện trước đó Linh Giang Bang cùng Thiên Độc Tông khúc mắc ngươi có biết đi, không rõ sau đó bọn họ làm cách nào mà Thiên Độc Tông người lại không tiếp tục truy cứu?”
Cái này cũng là mấy nay Tống lão gia nghĩ mãi không ra, lúc này tìm được vị này đại thiếu liền nhân cơ hội tìm hiểu nội tình. Chuyện cũng không có gì là bí mật, Cao Tuấn vậy cũng rất sảng khoái cho hắn giải đáp:
“Ngươi nói chuyện này à, theo ta được biết, lần đó Đỗ Bang chủ là phải đích thân đi cầu cạnh Cửu Giang Minh Ma Phó Minh chủ mới có thể đem việc áp xuống.
Ma Phó Minh chủ dưới trướng có một vị đắc lực thủ hạ gọi Huyết Thủ Báo Khánh Châu, người này thực lực không tầm thường, có Bát giai Thông Mạch cảnh tu vi, hơn nữa còn là Bách Tộc nhân, tại trong Thập Vạn Đại Sơn một dãy đó cực kỳ có uy vọng.”
“Có Huyết Thủ đứng ra giảng hòa, thêm nữa Linh Giang Bang dâng lên lễ phẩm, bên kia Thiên Độc Tông lại cũng không bị thiệt hại cái gì, Nguyễn Tông chủ liền thuận thế bỏ qua chuyện này rồi.
Nhưng ta nghe nói Đỗ Như Hối hắn cũng là phải bỏ vốn gốc, hắc hắc hắc, Ma Phó Minh chủ cùng Huyết Thủ Báo Khánh Châu đều là làm tặc khấu xuất thân, bọn họ khẩu vị nhưng lớn đây. Linh Giang Bang có thể tránh được một kiếp nhưng không thoát được bị người cắt một miếng thịt, có lẽ chính vì quá nhức nhối, mấy ngày nay đám người này mới như thế nhảy nhót tưng bừng.” - Cao Tuấn còn cười trên nỗi đau của người khác nhỏ giọng bên tai hai người thì thầm.
Thì ra là như thế! – Tống Khuyết bây giờ mới biết được trong đó bí ẩn.
Hắn cũng chỉ có thể thầm than lão Đỗ con đường thật rộng, vận khí cũng không tệ, như thế đại nạn đều để hắn gượng qua được, quá đáng tiếc rồi.
Tiện đà, Cao Tuấn mấy câu cuối lại gợi lên hắn nghi hoặc:
“Cao huynh, Linh Giang Bang bây giờ nhảy nhót tưng bừng là có chuyện gì?”
“Hắc hắc, còn có chuyện gì, không có tiền thì bọn họ liền phải xung quanh vơ vét chứ sao.” – Lão Cao cười khẩy trả lời.
“Ta không quan tâm lắm nhưng nếu không nhầm mấy ngày trước bọn họ Linh Giang Bang đã dẹp yên trong quận thành đối thủ cái gì Kim... Kim gì bang đó, bây giờ coi như Đỗ Như Hối đã là nhất thống Linh Giang Quận.
Tống huynh, sau này bọn họ không còn hậu cố chi ưu, có thể toàn tâm toàn ý nhắm vào Thanh Hà huyện các ngươi. Ngươi cũng cần cẩn thận nhiều hơn.”
Đậu xanh rau má!
Giang hồ quả thật không có ngày yên lành, mình mới rời nhà đi mấy ngày lão Đỗ đã làm ra chuyện yêu thiêu thân được rồi, Tống Khuyết đau đầu không ngớt.
Xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng chẳng còn tâm tình nào nghe nhạc, đầy đầu đều nghĩ đối sách làm sao đối phó khí thế hung hung Đỗ Như Hối. Vốn còn định ở lại trong Dương Nam Phủ chơi ít hôm nhưng bây giờ Tống Khuyết liền chỉ muốn nhanh chóng quay về trong nhà nắm bắt tình hình.
Đáng tiếc, còn vướng trên tay lá thư tình nhỏ, hắn chỉ có thể nhẫn nại tính tình nấn ná lại nơi này một đoạn thời gian.
Nhìn tiện nhân này lông mày nhíu thành một đoàn, mặt nhăn như khỉ thở ngắn than dài, Cao Tuấn trong lòng cảm thấy cực kỳ thống khoái.
Ở nhà thế lực bị người mắt hổ nhìn chằm chằm, ra đường thì bị người vác bụng đến ăn vạ, sung sướng đi.
Hơn nữa còn có tin vỉa hè giống như Đỗ Như Hối cũng nhìn trúng Vân gia tiểu cô nương, bây giờ ngẫm lại hai người này đều cùng Tống tặc có điều dây dưa không rõ. Cao biên kịch cả người kịch chấn, như có điều ngộ ra tâm linh bất giác trở nên thông thấu.
Chuyện tình tay ba, tam giác luyến, ngược luyến... vì chiếm được mỹ nhân mà hai vị kiêu hùng trở mặt thành thù, chiêu binh mãi mã chuẩn bị nhất chiến thư hùng. Sau đó lại thêm xuất hiện biến cố đột ngột, nam số một thay lòng đổi dạ, di tình biệt luyến hào môn quý nữ khiến nữ chủ ôm hận, câu truyện bây giờ còn chưa biết đi đâu về đâu....
Cao Tuấn trong đầu tư duy lần nữa không kìm chế được bắt đầu bay bổng, hắn cảm giác mình đã có thể sáng tác được mấy chục bộ cực kỳ máu chó phim tập, đảm bảo có thể đem đám kia đa sầu đa cảm tiểu thư khuê các ngược cho chết đi sống lại, muốn dừng cũng không được.
Chuyện này còn liên quan đến Đại tiểu thư, có nên hay không viết sách – Cao nha nội do dự đắn đo không chừng.
Mấy người ai cũng có tâm sự, phía dưới đàn hát ca múa bỗng chốc liền trở nên vô vị rất nhiều, mỹ nữ là như thế đẹp, ca múa cũng là như thế hay, nhưng chính là còn không thể khiến người nhấc lên chút nào hứng thú.
Mãi đến tận một tiếng đàn thánh thót vang lên, cả ba mới như từ trong mộng vừa tỉnh, hoảng hốt nhìn về phía trên đài.
P/S: Các ĐH cho tác buff nhiệt tình cái nhé ^^ đậu, NP, Vote, Like ta cái gì cũng không chê:))