Đối với Tống Khuyết như thế thức thời vụ, Kim Tiền Bang mấy người đều thấy hài lòng. Cổ Hà cười dài một tràng liền bắt đầu cho đám nhà quê này chỉ điểm giang sơn.
“Đỗ Như Hối hắn dám như thế khi dễ Tống Khuyết ngươi đó là vì sau lưng ngươi không có người chống đỡ. Phải biết mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, như tiểu huynh đệ bậc này thiên tài tuấn kiệt tự nhiên gây nên nhiều kẻ nhằm vào, nếu không có tòa núi lớn nào cho ngươi chắn mưa chắn gió vậy rất dễ bị vặn gãy giữa chừng đấy.”
“Không biết Cổ Bang chủ có thể cho ta nói rõ ràng hơn?” - Tống gia ngửi mùi không đúng, lúc này nhướng mày hỏi.
“Tống Các chủ, ý nhà ta Bang chủ không phải rõ ràng rồi sao. Kim Tiền Bang sẵn sàng là ngươi sau lưng chỗ dựa, có Bang chủ bảo vệ, Đỗ Như Hối tất nhiên lại không dám tiếp tục nhằm vào ngươi.” - Đi theo Cổ Hà một trong 4 người lúc này lên tiếng.
“Ồ, là thế sao?” - Tống Khuyết nhàn nhạt mở miệng.
Trong lòng hắn thẳng lắc đầu, cứ tưởng bị Linh Giang Bang dồn đến chân tường đám này Kim Tiền người hẳn là sẽ có điều thay đổi, biết được môi hở răng lạnh đạo lý đây, mình còn là đánh giá cao mấy thằng ngu này.
Dường như còn chưa phát hiện Tống lão gia ngữ khí không đúng, Cổ Hà lúc này tiếp tục nước bọt tung bay:
“Chính là như thế, Tống tiểu huynh đệ ngươi tiềm lực mọi người thấy rõ, sau này vượt qua chúng ta những này lão gia hoả chính là tất nhiên. Ngươi vậy không nên lãng phí tinh lực của mình vào chuyện vô bổ, chuyên tâm tu luyện chính là.
Lúc này người không bằng tất cả đầu nhập vào ta, để ta người thay ngươi quản lý sản nghiệp, ngươi chỉ việc tập trung võ đạo. Có lão phu cho ngươi dạy dỗ, không ra mấy năm có lẽ cũng sẽ độ phá Nhất lưu, khi đó vừa lúc thay ta đón nhận Kim Tiền Bang không phải quá hay.”
Vốn nghĩ rằng mấy người này đến tìm hợp tác cùng chống lại Linh Giang Bang, nhưng nghe đến đây Tống lão gia tâm liền nguội.
Đối với mấy kẻ tầm nhìn hạn hẹp, chết đến đít còn chỉ lo tham lam vơ vét thế này vậy không hi vọng được gì đấy, hắn cũng lười cùng đối phương nói nhiều, thẳng thắn từ chối:
“Đa tạ Cổ Bang chủ nhã ý, ta còn tự do tự tại tiếp tục làm nơi này lão đại tốt lắm.”
Cổ Hà nghe vậy ngẩn người, tiểu tử này vậy mà như thế không biết điều từ chối mình một phen ý tốt, nhưng nghĩ đến dưới tay hắn những sản nghiệp chất lượng cực tốt kia, lõ Cổ còn cố gắng nhẫn nhịn khuyên:
“Tống tiểu huynh đệ, ngươi có lẽ còn chưa ý thức được vấn đề. Không có người bảo vệ, của ngươi Nguyệt Khuyết Các vậy tuỳ thời cũng có thể bị người diệt đi đấy.
Lúc đó đừng nói tiếp tục làm lão đại, ngay cả mạng cũng chưa chắc đã còn. Ngươi còn cần suy nghĩ cho thật kỹ.”
Hắc!
Chỉ dựa vào một cái phá miệng cũng muốn binh không tấc huyết thu nhận toàn bộ lão tử Nguyệt Khuyết Các, ngươi nghĩ mình là Gia Cát Lượng?
Còn như hắn mỹ kỳ danh nói tu luyện mấy năm liền thay ca tiếp quản Kim Tiền Bang, mấy người cũng liền nghe chuyện vui vậy cười một cái liền qua.
Thằng này giờ còn đang tráng niên đây, biết đến quỷ khi nào hắn mới chịu nghỉ hưu, hơn nữa thật Tống Khuyết ngu như vậy chấp nhận, vậy chờ đợi hắn cũng chỉ là bị người hố giết.
Đỗ Như Hối hắn tâm nhãn nhỏ nhưng ít ra còn là bậc kiêu hùng, đám con lợn này vậy so với lão Đỗ còn tệ hơn rất nhiều.
Không thèm để Cổ Hà giọng nói uy hiếp, Tống Khuyết khinh thường lắc đầu cười lạnh:
“Sống chết tự có số, thân làm võ giả cần gì nghĩ nhiều như thế, địch đến nhà vậy đánh lại chính là. Nếu Cổ Bang chủ đến nói chuyện hợp tác cùng chống lại Linh Giang Bang vậy chúng ta còn có thể nói một hai, còn không đừng bàn nữa, miễn đả thương tình cảm.”
Cổ Hà nghe đến đây sắc mặt liền lạnh xuống.
“Họ Tống, đừng không biết điều. Chúng ta Bang chủ một lòng ái tài mới như thế cùng ngươi hết lòng giúp đỡ, ngươi còn muốn được đằng chân lân đằng đầu.
Bằng các ngươi cái này phá bang phái cũng muốn cùng Kim Tiền Bang hợp tác, ngươi xứng sao?” - Sau lưng Cổ Hà một người bang chúng lúc này quát lớn.
Trong Nghị Sự Đường không khí lập tức lâm vào đóng băng.
Khinh miệt nhìn qua cái thằng vừa mở miệng, Tống gia cười lạnh:
“Hắc hắc, nổi lòng tham muốn nuốt bản thiếu sản nghiệp còn nói được như thế đường hoàng. Bằng các ngươi cũng muốn cho ta chống lưng, các ngươi Kim Tiền Bang xứng sao?
Cổ Bang chủ, thứ ta nói thẳng. Đối với Linh Giang Bang mà nói thì diệt các ngươi Kim Tiền Bang hay diệt ta Nguyệt Khuyết Các vậy cũng không khác nhau là mấy. Ngươi cũng đừng tự cho mặt mình thiếp vàng.”
“Ầm!”
Cổ Hà giận tím mặt một chưởng đập tan bên cạnh bàn nước đứng dậy âm u cắn răng:
“Tiểu tử, ngươi đây là muốn chết sao?”
“Hừ!”
Tống lão gia không chút yếu thế đứng dậy nhìn chòng chọc vào hắn từng từ từng chữ nói:
“Muốn giết ta? Bằng vào các ngươi mấy người còn chưa đủ tư cách.”
Nơi này là đâu?
Là Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ đấy, cả chục vị Nhị lưu, trăm vị Tam lưu cùng vô số bang chúng tập trung nơi này. 5 thằng này cho dù bản lĩnh thông thiên nếu dám làm càn vậy đồng dạng cũng phải chết.
Dưới tay hắn lão Thẩm mấy người cũng đồng dạng đứng dậy, có người tay đã nắm hờ vũ khí chỉ chờ đợi lệnh.
“Ngươi ….”
“Tốt tốt tốt …”
Kim Tiền Bang mấy người thẹn quá hoá giận, Cổ Hà đồng dạng sắc mặt âm u liên tiếp cắn ra 3 từ tốt.
“Tiểu tử, xem ra ngươi còn chưa biết được Nhất lưu võ giả là cỡ nào cường đại.”
Hắc!
Lão tử nói ra đã từng giết một vị Nhất lưu ngươi tin sao?
So với Diêu Liệt vị kia Thiên Quỷ Tông, Cổ Hà hiển nhiên còn không bằng. Tống Khuyết có thể rõ ràng từ trên khí thế 2 người nhận ra sự chênh lệch.
Dù sao lão Diêu đây chính là danh môn đại phái lò đạo tạo đi ra, Cổ Hà vậy dễ nhũi từ đâu xuất hiện. Hơn nữa nếu hắn thực sự có tài thì đã không bị Đỗ Như Hối người ép phải co đầu rút cổ trốn vào một góc thở ô xy, nếu không có Kinh Hồng kiếm tông cùng Quan phủ người âm thầm cản tay lão Đỗ vậy thằng này đã sớm bị đập chết.
Tuy nhiên lời này quá đả thương người, Tống Khuyết cũng không tất phải nói ra vạch người vết sẹo, như thế chỉ tổ triệt để cùng Kim Tiền Bang trở mặt, hắn chỉ là nhàn nhạt cười:
“Xem ra Cổ Bang chủ đối với mình thực lực rất có tự tin.
Được, như vậy đi, hôm nay ta cùng 2 vị tùy tùng xin lĩnh giáo Cổ Bang chủ cao chiêu, nếu ngài thắng hết thảy dễ nói, nếu thua vậy mời chư vị ở lại thưởng qua bữa rượu nhạt rồi ai về nhà đấy, Cổ Bang chủ ngài thấy thế nào?”
“Ngươi lời nói là thật?” – Cổ Hà bị coi thường tuy cực kỳ phẫn nộ nhưng trong lòng cũng bắt đầu dâng lên hưng phấn.
Giơ tay cản lại trong bang những người khác muốn ý kiến, Tống Khuyết chém đinh chặt sắt gật đầu:
“Lời ta nói tất nhiên là thật, tiền đề là ngài có thể hay không thắng được.”
“Hay hay, xem ra Tống Các chủ cũng rất tự tin vào chính mình võ công sao. Vậy hôm nay để lão phu lĩnh giáo các ngươi chủ tớ cao chiêu.”
“Tốt, nơi này không phải chỗ tỷ đấu, chúng ta bây giờ liền ra ngoài Nam môn đi, xin mời!”
“Mời!”
Dứt lời, 2 bên người kéo theo một loạt trong Các huynh đệ lập tức khởi hành chạy ra Nam môn. Dọc đường đám ăn dưa quần chúng thấy có biến vậy còn chần chờ, lần nữa hô bằng gọi hữu kéo đàn bám đít theo sau, đến cuối cùng kinh động đến cả trong thành các vị đại lão cũng phải vội vàng vứt bỏ công việc phi thân chạy ra ngoài thành quan sát cuộc chiến.
......
Nam môn, ngoài cổng thành khoảng hơn trăm trượng.
Nguyệt Khuyết Các người xếp một hàng dài chặn đứng tất cả mọi người không được ra ngoài thành. Kẻ nào có mặt mũi vậy tìm được chỗ trên tường thành quan chiến, không vậy cũng chỉ cố gắng chen đẩy, nhón chân nghến nhìn.
Tống Khuyết, Hùng Bá, Nhiếp Phong cùng Cổ Hà lúc này đang đứng các nhau 10 trượng đối diện mà nhìn.
Trận chiến hôm nay mục đích để lập uy, Tống gia cũng không vội bắt đầu, tùy ý chờ người chạy đến đông đủ. Cổ Hà lòng cũng không phải không có mục đích dằn mặt như thế nên thái độ thập phần tùy ý.
Chờ đợi một hồi, đợi người đến không sai biệt lắm, Tống Khuyết mới hài lòng gật đầu:
“Cổ Bang chủ, danh tiếng ngài ta đã nghe như sấm bên tai, hôm nay 3 huynh đệ chúng ta vậy xin lãnh giáo Phong Ma Côn lợi hại.”
“Ha hả, chỉ là chỉ điểm các ngươi một chút mà thôi, không cần thiết phải vận dụng binh khí. Tống tiểu huynh đệ, cứ việc tiến lên đi!”
Nhất lưu và dưới Nhất lưu vậy chính là ngày đêm khác biệt, đừng nói 3 tiểu tử này, chính là 3 vị 6 giai võ giả Cổ Hà cũng có thể ổn thỏa chu toàn. Lúc này tự nhiên không bỏ qua cơ hội thể hiện lòng dạ rộng lớn.
Hắc hắc...
Tống đại quan nhân thiếu điều cười rộ lên.
Phong Ma Côn không dùng côn, thằng này nghĩ mình là Tụ Lý Càn Khôn Đỗ Như Hối hay là mình đồng da sắt Tống Thiên Đao rồi, ngươi dám dùng huyết nhục chi khu đấu với lợi khí, vậy để hôm nay Tống gia chặt mấy nhát cho ngươi xem.
Đã kẻ này tự hủy võ công, Tống Khuyết lúc này cũng không sợ hãi, liền quay đầu đối với Nhiếp, Hùng 2 người nói:
“Các ngươi lui ra, để ta trước tiên đến lĩnh giáo Cổ Bang chủ cao chiêu.”
“Rõ, thiếu gia!” – Hai người đồng thanh quát rồi nhấc chân lùi lại mấy bước, nhường chỗ cho 2 người quyết đấu.
Cầm chặt Huyền Thiết Đao trong tay, Tống Khuyết chiến ý tăng vọt trầm giọng quát:
“Cổ Bang chủ, mời!”
Nhìn thằng nhóc này dũng khí đáng khen, nhưng đầu quả nhiên là hư mất, không biết trời cao đất rộng, Cổ Hà 2 mắt lóe lên một vệt tàn nhẫn, lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi làm vãn bối, lão phu trước nhường ngươi 3 chiêu.”
Có lợi nhưng cầm ngu sao không dùng, Tống gia cũng không hàm hồ, lập tức không nói 2 lời phi thân xông lên.
Chỉ thấy cả người hắn như hóa thành một con mãnh hổ vồ mồi, cao cao nhảy lên, 2 tay nắm chặt đao lẫm liệt bổ xuống.
“Chém!”
Cổ Hà mặt bình tĩnh vô ba, 2 tay vẫn chắp sau lưng ung dung không vội khẽ kéo chân, người hơi nghiêng nhẹ nhàng né qua này một đòn. Tư thế kia quả thật cao nhân phong phạm mười phần.