Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 208: Ngũ giai

Một bụng u sầu Đỗ Như Hối, vội vàng trong đêm trở về trong Bang vốn định triệu tập nhân thủ âm thầm đem Tống Khuyết đám người giết, miễn trừ hậu họa về sau.

Làm sao phong trần mệt mỏi, đến rạng sáng mới vừa bước chân về nhà, nhìn trong sân đồ vật ngổn ngang rách nát, hắn toàn thân liền như bị người dội một thùng băng thủy, đứng ngây ra tại chỗ.

“Oa... phụ thân!”

Một tiếng gào bi thiết vang lên, một thằng nhóc khoảng 7, 8 tuổi thấy Đỗ Như Hối về liền há mồm khóc lớn chạy ra ôm đùi hắn. Mấy vị phụ nhân cũng là không kém bao nhiêu, đầu hoa dung thất sắc chạy lại tìm kiếm nơi che chở.

Nhìn mình yêu nhất tiểu nhi tử ngoài quần áo xộc xệch cũng không có gì đáng ngại, Đỗ Như Hối mới hít một hơi sâu bình phục tâm tình, trầm giọng hỏi:

“Ai có thể nói cho ta rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?”

“Bang chủ... là thế này.....” – Một vị hộ vệ đầu lĩnh lúc này đành căng da đầu tiến lên đem đầu đuôi sự việc kể lại.

“Ngươi nói cái gì? Sân nhỏ bị đốt!”

Đỗ Như Hối gầm lên điên cuồng, gạt ra đám người thi triển khinh công chạy đến Ngọc Dương Gạo trồng trọt nơi. Đợi chính thức nhìn thấy cháy đen sân nhỏ, ngay cả sợi lông cọng cỏ cũng không còn sót lại sau, vị này Đỗ Bang chủ liền cảm thấy khó thở, khí huyết xông thẳng lên đầu, không nhịn được nộ khí công tâm há mồm phun ra một búng máu.

“Bang chủ!”

“Phu quân!”... “Phụ thân!”....

Xung quanh người lại một lần nữa bắt đầu nhốn nháo.

......

Tụ Nghĩa Sảnh,

Một đám Linh Giang Bang cao tầng ngồi nơi đó không nói một lời, cúi gằm mặt chỉ dám thi thoảng lé mắt liếc nhìn bên trên chủ vị mặt đen như đít nồi Đỗ Bang chủ.

Đường đường quận thành bá chủ Linh Giang Bang Tổng bộ vậy mà bị tặc nhân tiến vào như chỗ không người, quả thật mất mặt, nếu chuyện này truyền đi ra ngoài tất sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Bọn họ cũng không rõ ràng lão Đỗ đây là bị trộm mất thứ gì, nhưng nhìn hắn bộ dáng kia tất nhiên là không thoải mái đến đâu, vì vậy cứ việc một bụng nghi vấn nhưng bọn họ còn là đàng hoàng ngoan ngoãn cúi đầu nhìn chân, rất sợ lúc này gây nên Bang chủ không vui.

Hậu quả đó là phải nghĩ.

Đỗ Như Hối nội tâm lúc này ngoài sợ hãi bất an chính là đau thấu tâm can.

Ngọc Dương Gạo chính là hắn dùng một lần trọng đại ân tình, cùng với rất lớn tiền tài mới có thể đến được như thế 10 hạt mầm móng. Vốn nghĩ cho chính mình tương lai xây dựng vạn thế cơ đồ, ai ngờ sắp thành lại bại, cuối cùng vẫn về tay trắng.

Nghĩ đến vì bồi dưỡng thứ này một năm qua trả giá biết bao tài lực, tinh lực. Lão Đỗ đây là đối với tặc nhân hận thấu xương rồi, quả thật sẵn sàng xẻ thịt lột da uống máu kẻ thù.

Nhân tình mình đã dùng hết, nghĩ đến sau này muốn vào tay mầm móng một lần nữa là không thể nào, Đỗ Như Hối cay đắng:

“Có tra ra được tặc nhân tin tức gì?”

Đại Trưởng lão Hạc Hiên, cũng chính là người từ đêm qua bắt đầu tiếp quản trong Bang công việc lúc này đứng ra:

“Bang chủ, quả thật tặc nhân thủ đoạn cao minh, không để lại một chút manh mối. Chỉ là từ thủ pháp hắn dùng Phích lịch hỏa đến xem, rất có thể cùng trước đó người đốt chúng ta kho hàng chính là một.”

Nghe vậy Đỗ Như Hối sợ run, trong đầu manh mối xâu chuỗi, rất nhanh tưởng tưởng đến một bộ kế hoạch chính là đang nhằm vào hắn. Rất có thể tặc nhân trước đó dùng kế dụ hắn rời bang không thành, hôm nay gặp dịp hắn không ở mới lần nữa ra tay.

Như vậy rất rõ ràng, tặc nhân đối với chính mình hành động đó chính là nhất thanh nhị sở, cả việc mình ẩn nấp rời đi cũng có thể biết được. Lão Đỗ nghĩ đến đây không cấm hàn khí ứa ra.

Hôm nay là lấy Ngọc Dương Gạo, ngày mai có phải hay không lấy đi cái khác bảo vật, cuối cùng sẽ có ngày lấy đi hắn mệnh, đoạt của hắn Linh Giang Bang. Đỗ Như Hối bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Vốn ban đầu còn nghĩ triệu tập cao tầng đi giết Tống Khuyết diệt trừ hậu hoạn đây, nhưng so với bây giờ cái này mối nguy trước mắt, hắn Tống mỗ mỗ vậy chưa tính là gì. Đỗ Như Hối trầm giọng quát:

“Tiếp tục cho ta tra, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Từ ngày hôm nay Linh Giang Bang thực hiện giới nghiêm, cấm bất cứ người nào ra vào, đợi bản tọa tìm ra hung thủ mới thôi.”

“Rõ, Bang chủ!”

............

Sáng hôm sau, đợi Nhiếp Phong lần nữa đặt chân vào Tống gia sân nhỏ. Nhìn thấy trong vườn đang trồng mấy cây Ngọc Dương gạo, hắn liền trợn mắt há mồm:

“Thiếu gia! Ngươi vậy mà thật sự có thể vào tay thứ này?”

Nhìn kích động đến đỏ chót mặt lão Nhiếp, Tống Khuyết chỉ cười thần bí:

“Hắc hắc, lợi hại đi?”

Không để ý hắn, Nhiếp Phong vội vàng chạy đến ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát:

“Thiếu gia, thứ này còn chưa hoàn toàn thành thục, di dời nó về đây liệu có vấn đề gì không?”

“Ha hả, yên tâm chớ lo. Ta có biện pháp đảm bảo nó thuận lợi thành thục.”

Cười trấn an lão Nhiếp, Tống Khuyết chỉ trên bàn mấy túi đất tiếp tục nói:

“Lão Nhiếp ngươi chút nữa vào thành thay ta an ủi mất đi huynh đệ gia quyến, đồng thời cho ta tìm người giỏi về trồng trọt, giúp ta phân tích xem đám này bùn đất gồm những thứ gì.”

“Thiếu gia, đất này ….?”

“Đúng vậy, nó chính là thứ dùng để bồi dưỡng Ngọc Dương Gạo, nhất định phải cho ta tìm hiểu rõ ràng.”

“Rõ, Thiếu gia!”

Nhiếp Phong vui rạo rực lĩnh mệnh đi rồi.

Tống lão gia lần nữa tiếp tục đầu nhập vào tu luyện, lần này hẳn có thể cầm chân lão Đỗ được nhất thời nhưng cũng không phải biện pháp lâu dài. Quan trong nhất vẫn là tự thân thực lực, đợi thực lực đủ rồi, Đỗ Như Hối dám đến vậy một quyền đấm chết hắn, đơn giản xong chuyện.

……

Đốt mồi mồi lửa, vận khí liền lên rồi.

Mệnh hoả hợp với việc nhóm lửa, Tống gia giám định không sai.

Từ ngày đó trở đi hắn mọi chuyện lại bắt đầu suôn sẻ, Ngọc Dương Gạo tại Tesseract năng lượng tẩm bổ thuận lợi thành thục không nói, tổng thu hoạch hơn 1000 viên mầm móng, mỗi viên to như bằng hạt đậu tương vậy, cũng được mấy cân.

Thứ này nếu đem ra nấu vậy hẳn cũng đủ một bữa ăn, nhưng hắn dù phá sản cũng chưa dám lúc này nếm thử mà cẩn thận thu lại, cất vào không gian.

Võ công của hắn những ngày này cũng tiến bộ rất nhiều, hơn nữa có sung túc năng lượng vậy mà chỉ chưa đến 1 tháng đã thuận lợi đột phá 5 giai luyện tạng. Thực lực tiến nhiều, có tầm 1,3 Tượng lực, thêm nữa Ngũ Khí Triều Nguyên Công bắt đầu biểu hiện thần dị, sức chiến đấu càng là hơn xưa.

Trong túi có lương, lòng cũng không hoảng hốt.

Tạm thời không có cách nào nhanh chóng tăng lên thực lực, Tống lão gia cũng bắt đầu thả lỏng chính mình, dọn ra một chút thời gian quan tâm sản nghiệp.

Liệt Hỏa Tửu xưởng nấu rượu đã sắp hoàn công, men rượu cũng đã thành công đào tạo ra 2 loại. Một loại bình thường rượu gạo, một loại là đặc thù men lá, so với bình thường rượu thơm hơn, nguyên liệu cao cấp hơn bây giờ còn chưa chuẩn bị sản xuất, Tống Khuyết là định dùng sau đó đi con đường Limited.

Lại nói Tesseract năng lượng đối với vi sinh vật cũng có tác dụng ưu hoá rõ rệt. Đám này men rượu sau khi được Tống đại quan nhân cải tạo, hiệu quả đó là đề cao mấy cấp bậc. Hắn bây giờ kể cả không dùng chưng lên, nhóm rượu này chảy ra ngoài thị trường cũng tuyệt đối coi được là rượu ngon.

Tối hôm qua Nhiếp Phong lên Hắc Thiết Trại một chuyến vận chở về một nhóm công cụ chưng cất, hôm nay bọn họ mấy người sau khi mang đồ qua xưởng rượu xong xuôi mới bắt đầu theo chân Tống Các chủ vị này không xứng chức lão bản vào thành đi tuần tra lãnh địa.

Đáng nói là trong nhóm người đi theo Tống gia, ngoại trừ quen thuộc mấy người, lần này vậy mà có thêm một gương mặt xa lạ, chính là Đao Tử.

Đã chuẩn bị kế hoạch trong thời gian tới tẩy trắng Hắc Thiết Trại, Tống Khuyết cũng không cố kỵ giữ kín thân phận, đối với vị này thuộc hạ cũng là thoải mái công khai dùng mặt thật gặp người, vì thế lần này xuống núi mới hô lên hắn đi theo mình đoàn người.

......

Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ,

Nơi này vốn là Mãnh Hổ Bang khi xưa di chỉ, bây giờ được sửa sang một phen, lão Thẩm mấy người đã có thể thoải mái chuyển vào.

Nghe Thẩm Tử Minh mấy người báo cáo gần đây công việc, Tống lão gia hài lòng gật đầu.

Tháng ngày này có thể nói là sóng êm biển lặng, toàn bộ Thanh Hà huyện cũng đều yên bình đến lạ thường. Nguyệt Khuyết Các mọi người việc ta ta làm, không hề cùng bất cứ người nào gây nên xích mích.

Lãng Bạc Hồ công trình đã chọn được vị trí, phê văn quan phủ cũng đã xin chứng thực, bây giờ đã bắt đầu đo đạc chuẩn bị làm móng. Dự kiến sang năm là có thể hoàn công.

Mặt khác công việc lớn lớn nhỏ nhỏ cũng đâu vào đấy tiến hành, cực kỳ thuận lợi, không có gì bối rối phải làm phiền đến hắn vị này Các chủ đấy.

Đợi bọn họ báo cáo một lượt, Tống Khuyết mới vui vẻ cười:

“Rất tốt, các huynh đệ vất vả rồi. Thẩm huynh lưu lại, mọi người lui xuống đi.”

“Rõ, Các chủ!”

Trong phòng chỉ còn Tống gia mấy người cùng Thẩm Tử Minh, Tống Khuyết lúc này mới hỏi:

“Thẩm huynh, Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết ngươi tìm hiểu đến đâu rồi? Những ngày gần đây có thấy dấu hiệu đột phá?”

Trước đó lão Thẩm cũng đã luyện cốt đến viên mãn, chỉ thiếu chút cảm ngộ đột phá Ngũ giai luyện tạng thôi, bây giờ tìm hiểu Ngũ Khí Công mấy tháng thời gian, Nhiếp Phong cũng đã trước tiên đột phá, hắn lại còn đang dậm chân tại chỗ. Thẩm Tử Minh cũng không nhịn được xấu hổ đỏ mặt lên:

“Tống thiếu, xấu hổ, tại hạ vẫn là còn thấy thiếu một chút nữa. Nội phủ còn chưa thể làm được ngũ khí cân bằng.”

Nhà lão Nhiếp gia truyền võ công chính là chỗ này tra tấn người, đối với người luyện yêu cầu thập phần hà khắc rồi, vì thế Tống Khuyết đối với việc lão Thẩm chưa thể đột phá cũng không mấy ngạc nhiên.

Trải qua kỹ càng lo lắng, hắn còn là quyết định trợ giúp lão Thẩm một phen. Dù sao Thẩm Tử Minh nhân phẩm những ngày qua cho thấy còn có thể dựa vào được, hơn nữa bây giờ đang lúc cần dùng người, vì thế Tống Khuyết trầm giọng nói:

“Thẩm huynh, tại hạ có một môn bí thuật, có thể trợ giúp người kích thích tạng phủ. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi thi triển một lần, ngươi nắm chắc cơ hội điều hòa ngũ khí, nhân tiện đột phá Ngũ giai.”

Nghe vậy Thẩm Tử Minh kinh hãi:

“Trên đời còn có loại này bí thuật?”

“Thẩm đại ca, là thật. Ta cũng là nhờ thiếu gia trợ giúp mới có thể như thế nhanh chóng đột phá Ngũ giai, nhưng môn này Thất Tinh Tục Mệnh Châm cực kỳ tiêu phí thi triển người tinh lực, thiếu gia đánh đổi cũng là không nhỏ. Vì thế đại ca ngài nhất quyết phải giữ vững bí mật này.”

Nhiếp Phong lúc này không nhịn được đứng ra cho hắn nói chính mình trải qua chứng kiến, lão Thẩm vậy là cảm động chết rồi, vội vàng quay người đối mặt Tống Khuyết bái sâu:

“Đa tạ Tống thiếu ơn tri ngộ!”

“Chuyện nhỏ mà thôi!” – Tống lão gia phong khinh vân đạm tiêu sái khoát tay, đối với việc hi sinh chính mình thành toàn người khác hắn chính là nhạc kiến kỳ thành.