Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 204: Thu hoạch phong phú

Mai Viên Sơn Trang,

Tống đại lão gia nhàn nhã ngồi dưới vườn mai nhìn mặt trời mọc, nhấm nháp Ngộ Không bưng lên trà thơm, hít thở không khí trong lành còn thoang thoảng mùi sương sớm cây cỏ, thích ý cực kỳ.

Lão Nhiếp vừa tiến vào cũng không muốn kinh động nhà mình thiếu gia nhã hứng, chỉ cung kính đứng một bên đợi lệnh.

“Thẩm vấn ra được kết quả rồi?”

Rót thêm 1 ly trà, kêu lão Nhiếp ngồi xuống, Tống Khuyết lúc này mới mỉm cười mở miệng.

“Đã rõ ràng, thiếu gia.”

Cung kính dùng 2 tay tiếp lấy, Nhiếp Phong mặt lộ cổ quái trả lời:

“Hóa ra bọn họ không phải người Linh Giang Bang, mà là Thanh Dương Quận Giang gia người.”

“Ồ, là Giang Vô Hạ thằng kia?” – Tống đại quan nhân hứng thú.

“Chính là hắn, thiếu gia. Nghe Giang gia tộc nhân khai, kẻ này trở về nhà ỷ ôi nì nèo phụ thân mình, cũng chính là Giang gia Gia chủ sai người tiến đến trả thù mới có chuyện ngày hôm nay. Toàn bộ người chỗ này ngoại trừ 1 kẻ Linh Giang Bang chúng dẫn đường đã bị bắn chết, còn lại đều là Giang gia tìm đến nhân thủ.”

“Lặn lội đường xa đến tận đây báo thù, cũng chỉ vì xung đột cỏn con như thế mà đại động can qua, bọn hắn Giang gia tâm nhãn cũng quá nhỏ sao?” - Tống Khuyết cũng là cạn lời.

Nhiếp Phong cũng không cấm nhếch miệng cười, khi nãy nhận được tin này hắn cũng vui vẻ hồi lâu. Kẻ thù có thể không phải sát vách Linh Giang Bang vậy tốt nhất rồi, Nguyệt Khuyết Các cùng nhân gia chênh lệch còn quá nhiều, Linh Giang Bang lại còn có địa lý ưu thế, lão Đỗ muốn diệt bọn hắn Nguyệt Khuyết Các hẳn không cần quá phí công.

Nếu như bắt buộc phải chiến, bọn hắn tự nhiên không hãi sợ. Nhưng có thể như bây giờ, tặc nhân lại có thân phận khác, tránh được cùng Linh Giang Bang trực tiếp xung đột vậy liền tốt bất quá.

Nhiếp Phong tiếp tục cho thiếu gia nhà mình nói:

“Đối phương 15 người trong đó có một vị ngoại lai cao thủ gọi Mạnh Võ bị thiếu gia chế phục, còn lại 14 người đều là Giang gia tử đệ. Do 2 vị Trưởng lão, cũng là 6 giai cao thủ Giang Trạch Tân cùng Giang Trạch Vân dẫn đầu, phía dưới là 4 Ngũ giai võ giả cùng 8 Tứ giai, lực lượng này coi như đã là đào không Giang gia hơn nửa của cải.

Bọn hắn tại Thanh Dương Quận nghe nói ngoại trừ vị kia già nua Chân khí cảnh lão tổ, còn lại có thể lên mặt bàn cũng chỉ có hiện gia chủ Giang Trạch Quân, ngoài ra Nhị lưu võ giả đâu ra đấy cũng chỉ còn chưa đủ 2 bàn tay. Có thể nói nếu gãy mất chi này nhân thủ, Giang gia vậy chân chính là thương gân động cốt, phế bỏ một tay cũng không quá.”

“Có hỏi ra được bọn họ võ học?”

Vấn đề này trước đó Tống lão gia đã đặc biệt dặn dò, đáng tiếc đám người kia cũng biết những này không thể dễ dàng nói ra, nếu không mất đi giá trị, chờ đợi bọn hắn chỉ đơn giản là cái chết. Nhiếp Phong tiếc nuối lắc đầu:

“Bọn họ cắn rất chặt, Cao Lãng cũng là nhất thời chưa tìm được đột phá.”

“Thiếu gia, để lâu sợ sinh biến, đám người này ngài định xử lý như nào?”

“Xử lý như nào, hắc hắc...” – Tống Khuyết nở nụ cười sắc lạnh.

“Tự nhiên toàn bộ giết, chấn nhiếp bên ngoài bọn đạo trích.”

Nhiếp Phong cũng bị hắn sát khí rùng mình, nghiêm mặt chắp tay:

“Vậy để ta đi phân phó người đem tặc nhân xử tử.”

Làm sao lại có thể để như thế lãng phí, Tống Khuyết vội vàng khoát tay:

“Không vội, để đích thân ta xử lý, trước hết Giang gia một tên trưởng lão đến đây cho ta. Không, mang vào phòng kho mới xây đi, dặn người đứng cách xa cảnh giới, bản thiếu gia sẽ tự mình thẩm vấn.”

“Rõ, thiếu gia!”

......

Một gian tạm thời phòng giam, Giang Trạch Tân cả người là thương bị chói chặt dưới đất, nghĩ đến mình lần này tao ngộ cũng là lo sợ không thôi. Đồng thời đối với tội khôi họa thủ lão đại Giang Trạch Quân một nhà cực độ bất mãn.

Nếu không phải hắn nhi tử chung quanh gây họa, Giang gia đám người này đã không bị cảnh hiểm nguy như này. Nếu không phải đối phương còn mơ ước bọn hắn trên người võ học, Giang Trạch Tân không nghi vấn chút nào vị kia đen bóng hung ác tiểu tử sẽ đem mình nhóm người giết.

Nhớ đến đối phương hung bạo thực lực cùng với khiếp người diện mạo, lão Giang lại không cấm được toàn thân run rẩy, đêm qua một chuyến thật sự ấn tượng để đời nha.

“Bái kiến Các chủ!”

Lúc này vang lên ngoài cửa canh gác mấy người sục sôi tiếng chào, Giang Trạch Tân liền biết ác ma trong lòng mình vừa nghĩ đã đến.

“Ân, cho ta mở cửa!”

“Rõ, Các chủ!”

Kèm theo giọng nói hùng hậu, ngoài cửa chậm rãi đi vào 2 người. Nheo mắt nhìn kỹ người đến, Giang Trạch Tân giật mình hô:

“Lão tam, ngươi...”

“Hừ!” – Sau lưng Tống Khuyết người đúng là Giang Trạch Vân, nghe nhị ca hô hắn chỉ hừ lạnh quay đầu sang một bên.

Tống lão gia cười sảng lảng cho hai người hóa giải không khí xấu hổ:

“Ha ha, hắn Giang Trạch Vân đã đầu nhập vào ta, các ngươi Giang gia võ công gia truyền Mãng Viên Công cùng Bích Linh Kiếm Pháp hết thảy đều đã dâng lên. Giang Trạch Tân, bản thiếu hỏi ngươi lần cuối, có bằng lòng hay không quy hàng Nguyệt Khuyết Các, viết huyết thư hiệu trung. Nếu không hôm nay chính là ngươi tử kỳ.”

“Phản đồ, khốn nạn! Lão tam, ngươi vậy mà định bán đứng chính mình gia tộc.”

Lão nhị Giang Trạch Tân nghe thế liền sợ hãi, tiện đà là vô hạn phẫn nộ, tay chân bị bó chặt hắn vặn vẹo thân mình hướng lão tam chửi lớn.

Giang Trạch Vân nghe thế tức giận trợn mắt, lập tức gân cổ lên quát:

“Giang gia, ta nhổ vào. Lão Nhị ngươi có biết đại ca hắn vậy mà gian díu cùng ta tiểu thiếp, lão tử tức giận đi cáo trạng mà chẳng làm nên trò gì, cuối cùng chỉ có thể âm thầm chịu nhục. Hừ hừ, Giang gia như thế đối xử với ta bất nhân cũng đừng trách lão tử bất nghĩa.

Hơn nữa chim khôn chọn cành mà đậu, so với Giang gia mộ nhật hoàng hôn, Tống thiếu nơi này mới chân chính là hùng tài vĩ lược, tư chất siêu phàm. Ta đây cũng chỉ là vì Giang gia bảo tồn mầm mống, cầu một cái tương lai tươi sáng, quang tông diệu tổ.”

Nhìn thằng này mặt dày vô sỉ diễn xuất, Giang Trạch Tân không nhịn được muốn cắn chết hắn:

“Phản đồ, hèn nhát...”

Lão tam cũng không thèm để ý nhị ca mình phẫn nộ, rất chân chó quay sang Tống Khuyết nịnh nọt.

“Tống thiếu, đã bọn hắn không thức thời không bằng toàn giết, Giang gia bên đó tiểu nhân sẽ nói lại chúng ta là bị Mạnh Võ kẻ này phản tặc mưu sát, chỉ mình ta may mắn chạy thoát. Sau đó ngài cùng tiểu nhân trong ứng ngoại hợp đem trọn cái Giang gia nuốt.”

Còn đang hăng say mắng chửi Giang Trạch Tân nghe mình tâm đệ vậy mà có thể như thế máu lạnh lập tức dọa đến mặt trắng bệch, toàn thân rùng mình sợ hãi:

“Lão tam, ngươi....”

Cũng may Tống lão gia là cỡ nào nhân hậu người, sao có thể bị thằng này dụ dỗ, lập tức nghiêm mặt trách mắng:

“Im mồm, ta Nguyệt Khuyết Các đang thời buổi cần người, làm sao có thể dễ dàng lãng phí nhân tài. Ngươi muốn hại chết đồng tộc mình rắp tâm là gì? Có phải hay không khi nãy cho ta nói ra công pháp là giả, bây giờ sợ người vạch trần muốn giết người bịt miệng?”

Lão tam quá sợ hãi vội vàng thề thốt:

“Không dám, Tống thiếu, công pháp mỗi câu mỗi chữ ta nói đều là sự thật. Không tin ta có thể tại đây cho ngài đọc lại một lần.”

“Câm mồm! Có phải ngươi định mớm lời cho kẻ này?”

“Không.. không phải, Tống thiếu minh giám.”

Hồ nghi nhìn qua đang run rẩy thằng này, Tống Khuyết trầm giọng quát:

“Phải hay không bản thiếu sẽ đích thân kiểm chứng, ngươi trước hết ra ngoài, để ta cùng Giang Trưởng lão 2 người tâm sự.”

Giang Trạch Vân nghe thế chỉ có thể làm theo, trước khi đi vẫn không quên quay đầu âm độc nhìn mình lão Nhị:

“Tống thiếu, ngài phải hỏi cẩn thận nhiều người. Lão nhị rất có thể sẽ ghi hận nói láo hại ta, ngài nhất thiết phải tin tưởng ta nha, ta sẵn sàng giết bọn họ lập đầu danh trạng.”

Nghe hắn nói bi tình khẩn thiết, Tống lão gia sắc mặt hơi nguôi, hài lòng phất tay đuổi hắn ra ngoài. Lúc này mới quay sang còn đang run rẩy như cừu non Giang Trạch Tân cười hòa ái:

“Giang Trưởng lão, hiện chúng ta cẩn thận nói chuyện.....”

........

Ngồi trong phòng kiểm kê ngày hôm nay thu hoạch, Tống Khuyết miệng đều cười không khép được mồm.

Võ học ngoại trừ Giang gia Mãng Viên Công cùng Bích Linh Kiếm Pháp đã chắc đét không sai, Mạnh Võ cũng là ngoan ngoãn giao ra tự thân bản lãnh Linh Xà Quyền Pháp cùng Âm Minh Kiếm Pháp. Tuy không có người đối chứng Tống Khuyết cũng không chắc chắn trong đó thật giả, nhưng đại thể hắn xem qua hẳn đại đa số là chân thật, có thể từ từ nghiên cứu.

Ngoài gia một đám Giang gia người tự nhiên không thiếu tam lưu võ học, nhất nhất ghi ra cũng được gần 10 bản nữa, thật lớn bổ sung bọn hắn Nguyệt Khuyết Các Tàng Thư Lâu.

Binh khí, tiền tài, ngựa tốt gì đó cũng là một đống, giá trị không dưới 2 vạn bạc.

Còn về người, tự nhiên hết thảy cống hiến một thân tinh huyết cho Tống lão ma. 6 giai tương đương 700 năm nhân sâm, 5 gia liền là 500 năm, 4 giai hơi ít một chút có 300 năm. Một bữa này ăn được có thể để cho Tesseract hô to thoải mái tràn trề.

Nghĩ đến chuyện khi nãy, Tống lão gia không nhịn được đắc ý.

Giang Trạch Vân phản bội gì gì đó thuần túy chỉ là xả đạm, Tống Khuyết kéo hắn vào phòng dụ dỗ chiêu hàng để hắn nói ra mấy chuyện tội lỗi của mình trong quá khứ làm tin, thằng kia còn nghĩ Tống gia ngốc, tin người vl đây, lập tức kể một đống lớn.

Sau đó... tự nhiên là răng rắc đoạt xá, đi lừa gạt những người khác.

Bọn họ người nín một hơi không khai vì còn hi vọng đây, bây giờ bị Tống lão gia kịch bản mở ra tâm linh kẽ hở tự nhiên ngoan ngoãn đầu hàng. Tâm lý chung sao, người khác hàng được sao ta không hàng được, nhất là đối phương lại là đức cao trọng vọng Trưởng lão đây.

Vì thế Giang gia người tự nhiên thành thật khai hết, khai sạch, để Tống lão ma hắn được lợi không nhỏ. Chỉ riêng Mạnh Võ nơi đó lắc lư mãi không biết hiệu quả thế nào, nhưng hỏi đi hỏi lại hắn đọc 3 lần võ học sau Tống Khuyết sảng khoái tiễn hắn lên đường rồi.

Thằng này khi nãy lão Thẩm đã nói qua, xú danh chiêu trứ tội ác không thiếu, Chết cũng là đáng đời.

Mười mấy cái xác chất vào không gian, mấy người này vinh quang được Tia Chớp tiễn đến sâu trong hoang dã núi rừng cho thiên táng tập thể, đợi đến mai hẳn là không ai còn phát hiện một chút vết tích của bọn họ trên đời.

Xong chuyện một thân nhẹ, Tống đại quan nhân mới bắt đầu vui vẻ cùng Nguyệt Khuyết Các một đám cao tầng mở tiệc ăn mừng, luận công ban thưởng.