Vân Sơn nhiệt tình mà đem Tống Khuyết dẫn tới phòng khách, tự tay cho hắn rót một ly trà thơm.
“Tống thiếu ngươi khách khí, chỉ là mấy thứ không đáng giá tiền đồ vật. Ngươi không cần phiền toái như vậy.”
“Ha ha, chỉ là tiện tay mà thôi. Nhưng thật sự không ngờ hắn Giang Vô Hạ lại vì mấy trăm lạng bạc vụn lại làm ra chuyện như này, thật sự mất mặt.”
Nhìn trên tay một cuộn tranh chữ, nghe nói cũng chưa đến ngàn lạng bạc, vị kia Giang công tử lại quyết ý nói là đồ giả, o ép Vân Sơn hồi lâu rồi dùng giá rẻ lấy đi đồ vật, nhân phẩm như này thật không biết nói gì.
Nếu không có Giang gia cho hắn chống lưng, mặt hàng này ra đường có lẽ không sống quá mấy dòng.
Mà cũng không hẳn, tính cách người như vậy chỉ biết lấn yếu sợ mạnh, lựa chọn đối tượng xuống tay nhưng là tinh minh đây.
“Vì chút chuyện nhỏ như vậy đắc tội Giang gia nhưng là không đáng.”
Nghe giọng Tống đại quan nhân nhưng là rõ ràng Giang Vô Hạ bối cảnh, Vân Sơn lắc đầu thở dài.
Bọn hắn Vân gia tự nhiên không cần sợ Giang gia loại này mộ nhật hoàng hôn gia tộc. Nhưng bản tính thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn cũng chỉ coi như bỏ món tiền nhỏ đuổi khất cái mà thôi.
“Không có gì, nợ nhiều không áp thân. Không cần lo nghĩ xa như vậy.”
Vân Sơn nghe chỉ có thể cười khổ.
“Tống thiếu, ngươi cho ta thấu cái bí mật. Trong vòng 5 năm ngươi có chắc chắn đột phá Nhất lưu?”
Trầm ngâm giây lát, Tống Khuyết còn là thẳng thắn trả lời.
“Trong vòng 3 năm ta tất thành Nhất lưu.”
“Thật sự?” - Vân Sơn hai mắt bùng nổ tinh quang, âm thanh không nhịn cao thêm mấy phần.
Nhìn Tống lão gia ánh mắt thanh minh thấu triệt tràn ngập tự tin gật đầu, lão Vân bụm ngực thấy tim đau lợi hại:
“Thật sự thua lỗ lớn rồi, nếu gia chủ biết ta vậy mà bỏ lỡ một vị tiền đồ vô lượng Nhất lưu võ giả vậy không đánh chết ta không thể.”
“Ha ha, Tổng quản, chúng ta bây giờ không phải là thân mật minh hữu sao, cần gì phải nghĩ mãi chuyện không đâu.”
“Còn may là như thế” - Vân Sơn thở dài.
“Không biết Tống thiếu đến tìm ta là có việc gì?”
Vân Sơn còn nghĩ thanh niên đối diện này biết sợ, muốn nhờ hắn Vân gia tác động hạn chế lại Linh Giang Bang đây, nhưng hắn lầm.
“Không biết Vân Hải Các có còn hay không diêm tiêu cùng lưu huỳnh thứ này?”
“Thứ này hẳn trong kho vẫn có lượng dự trữ, Tống thiếu ngươi muốn bao nhiêu?” - Suy nghĩ một lát Vân Sơn cho ra câu trả lời chắc chắn.
“Toàn muốn, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu. Phiền Tổng quản cho ta chuẩn bị, tại hạ có việc cần gấp.”
“Được, không thành vấn đề. Tống thiếu ngươi chờ chốc lát.”
Trong lòng ngờ ngợ, tuy nghi hoặc vị này đại gia mua những thứ này làm cái gì, nhưng lão Vân còn là lập tức đứng dậy gọi người, cho Tống Khuyết chuẩn bị đồ vật.
......
Trong lúc ngồi uống trà chờ đợi, Vân Sơn còn là không nhịn được hỏi:
“Tống thiếu, nếu Vân gia chúng ta đứng ra cho ngươi bãi bình Linh Giang Bang cùng Giang gia, hơn nữa trước đó điều kiện bất biến. Ngươi có suy nghĩ hay không vì Vân gia cống hiến 5 năm?”
“Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, tại hạ tính tình cố chấp nhường Tổng quản thất vọng rồi. Ngài không cần nhắc lại chuyện này nữa.”
“Tổng quản yên tâm, ngài cùng Vân Hi tiểu thư đối với ta ân tình ta còn ghi tạc. Bất cứ khi nào cần, tại hạ nhất định sẽ ra tay trợ giúp. Ta sẽ luôn là các vị đáng tin nhất minh hữu.”
Nghe thế, Vân Sơn mới thấy thoải mái hơn nhiều. Không khỏi vì mình tiểu thư anh minh quyết định mà bội phục:
“Ha ha, đúng vậy. Chúng ta sẽ luôn là tốt nhất minh hữu, việc hôm nay Tống thiếu yên tâm. Vân Hải Các sẽ đứng ra tác động Linh Giang Bang, không để hắn Đỗ Như Hối làm điều thái quá.”
“Đa tạ Tổng quản rồi.” – Dù chưa chắc có hiệu quả nhưng Tống đại quan nhân còn là ghi nhận ân tình này.
“Còn một việc, tại hạ cần nhóm lớn dược liệu cùng đê giai đan dược có tác dụng hỗ trợ đột phá cảnh giới. Phiền Vân Hải Các cho ta chuẩn bị, số lượng càng lớn càng tốt.”
“Được, việc này giao cho ta. Tống thiếu ngươi cứ yên tâm đi.” – Lão Vân vỗ ngực bảo đảm, việc này bọn hắn là làm được.
“Vậy đa tạ Tổng quản!”
Ngồi cùng Vân Sơn hàn huyên hồi lâu, đợi phía dưới chuẩn bị xong một xe đồ vật, Tống Khuyết mới đứng dậy cáo từ đem xe mang về Mãnh Hổ Bang.
......
Mãnh Hổ Bang Tổng bộ,
Một gian biệt viện đề phòng sâm nghiêm, bên trong không thiếu vang lên tiếng Tống Bang chủ quát mắng.
“Ngốc Hùng, bản thiếu gia phải nói ngươi bao lần. Nhẹ tay, nhẹ tay biết không, nghiền nhẹ nhàng, đều đều, thật mịn cho ta.”
“Khà khà, rõ thiếu gia.”
“Móa, a Tín tiểu tử ngươi định hố chết ca à, đốt nến làm gì, dập tắt ngay!”
“Đại ca, trời bắt đầu tối.” – Lý Tín ủy khuất chỉ chỉ phía ngoài trời đã nhá nhem tối.
“Tối mặc tối, còn nhìn được là được. Cho ta tiếp tục làm việc.”
“Rõ!” – Tiểu tử ỉu xìu bĩu môi.
“Cẩn thận, nhất định cẩn thận cho ta. Không nên làm ảnh hưởng ta đang trộn lẫn đồ vật.”
“Biết, đại ca.”... “Khà khà, rõ thiếu gia.”
Nghe 2 tiểu tử không mấy nhập thần trả lời, Tống gia cũng là ê răng.
Không có văn hóa thật sự đáng sợ, hắn hiện đang pha chế thuốc nổ đây, trong phòng một đống thuốc thế này hơi bất cẩn cũng đủ 3 người lên đường xuyên việt, không thể không cẩn thận nha.
Lần trước Tống Khuyết cũng đã thử chế qua một ít thứ này, nhưng hiệu quả thật sự không dám khen tặng nên không đại lượng tích hàng. Đợi bao giờ Mai Trang xây dựng hoàn tất, hắn thiết kế một phòng thí nghiệm riêng để tinh luyện hóa chất, đề cao uy lực thuốc nổ mới tiếp tục tính toán làm thêm.
Làm sao thời không đợi người, ngoài kia lão Đỗ hùng hổ dọa người, Tống đại quan nhân không thể không phòng nha.
Đã chất lượng không được vậy dùng số lượng chồng chất thôi, ít nhất cũng cần có một chút át chủ bài không phải.
Đợi pha pha trộn trộn được 1 thùng bột gay mũi màu đen, Tống gia mới hài lòng thu tay.
“Đại ca, thứ này để làm gì?” – Lý Tín thấy hắn xong việc liền nhịn không được đến gần hỏi thăm.
“Tất nhiên là để giúp người khác thấy vui vẻ khoái hoạt, ngươi tiểu tử tò mò nhiều như thế làm gì. Sau này ta sẽ dạy ngươi sử dụng.”
Lý Tín bĩu môi, đại ca mình là cái gì tính cách hắn còn không biết sao. Nhìn nãy giờ hắn trên mặt không thiếu cười bỉ ổi đã biết đây không phải thứ tốt lành gì, chỉ là không biết dùng như nào thôi.
Tống Khuyết cũng không quản hắn, đuổi 2 thằng ra ngoài liền đem thùng đồ vật này thu vào không gian. Lúc này mới vui vẻ hô lên 2 tiểu, chuẩn bị ngựa ngay trong tối chạy về Hắc Thiết Trại.
......
Hắc Thiết Trại,
Nghe tin Tống Khuyết mấy người tiến đến, Đao Tử cùng Tô Răng Hô vội vàng dẫn người chạy ra tiếp đón.
“Ra mắt Trại chủ!”
“Không cần đa lễ, Đao Tử cùng Tô Răng Hô lưu lại, còn lại tất cả giải tán đi.”
“Rõ, Đại nhân!”
“Khoan, cho một người đi gọi Mạt Dương đến đây gặp ta.” - Khi đám người định quay đi, Tống Khuyết nhớ ra hô.
“Tuân lệnh! Đại nhân.”
Dẫn Đao Tử 2 người lên lưng núi biệt viện, trong lúc chờ đợi Mạt Dương chạy đến, Tống lão gia hỏi thăm:
“Trong trại những ngày này không có vấn đề gì đi?”
“Hồi đại nhân, hết thảy thuận lợi. Các huynh đệ những ngày này ở trong trại không phải làm gì, lại có thể thoải vui chơi nhậu nhẹt, vui mừng còn không kịp đây.” - Tô Răng Hô không nhịn được đứng ra trả lời.
“Ân, rất tốt. Hiện giờ đầu gió cũng qua, chúng ta có thể lại tiếp tục hoạt động. Ngày mai các ngươi có thể lần nữa mở cửa trại làm ăn.”
“Tuân lệnh đại nhân!”
Cùng 2 người hàn huyên thêm chút chuyện, không ra một lát Mạt Dương nghe triệu lệnh đã hồng hộc chạy tới.
Thấy người đông đủ Tống gia mới bắt đầu phân phó.
“Mạt Dương, trong trại chúng ta bây giờ chế tạo được bao nhiêu thanh quân nỏ rồi?”
“Hồi đại nhân, kể cả những thanh thu được từ chỗ Độc Nhãn Long. Chúng ta hiện có 20 thanh quân nỏ.” - Lão Mạt đối với những này nắm rõ như lòng bàn tay, không cần nghĩ ngợi há mồm liền nói.
“Tốt, tất cả đóng gói cho lên xe cho ta. Ta có việc cần gấp.”
“Rõ, đại nhân!”
Tống Khuyết gật đầu, từ sau lưng lấy ra 2 nửa Huyền Thiết Đao đưa cho lão Mạt nói:
“Ngươi bây giờ liền trở về chuẩn bị đồ đạc đi, tiện thể đem thanh đao này cho ta sửa lại.”
“Tuân lệnh! Thuộc hạ cáo từ.”
Đến cũng nhanh đi cũng nhanh, đợi Mạt Dương rời đi Tống lão gia mới quay sang kia 2 người phân phó:
“Hai ngươi cho ta tập hợp một nhánh 30 người võ giả, chuẩn bị bất cứ lúc nào đều sẵn sàng nghe bản Trại chủ điều lệnh.”
Nghe Tống gia nói, 2 người không khó đoán ra sắp tới có trận chiến ác liệt muốn đánh, cả 2 cũng không dám chần chờ lập tức nghiêm mặt cam đoan.
“Tuân lệnh, mời đại nhân yên tâm.”
Cùng bọn họ dặn dò mấy câu, đợi Mạt Dương chuẩn bị đồ vật sẵn sàng. Tống Khuyết 3 người mới lập tức trong đêm đánh theo xe hàng vội vàng chạy về Mai Trang.
Cùng lúc đó, trên một góc khuất sau Vô Danh sơn, không biết từ lúc nào một chiếc máy bay tiêm kích hiệu Tia Chớp âm thầm cất cánh, trên lưng chở một hành khách bé nhỏ mang theo sứ mạng thiêng liêng hướng về phía Đông mà đi.
Đợi Tống gia đoàn người an toàn về đến trong Mai Trang, Tia Chớp cũng đã đến nơi mục đích, đang không ngừng lượn vòng tròn trên bầu trời Linh Giang thành, tìm mục tiêu hạ thủ.
Tống lão gia đây cũng là ăn miếng trả miếng, đã Đỗ Như Hối cho người đập hắn quán, vậy tự nhiên phải có tâm lý bị trả thù chuẩn bị. Phương châm của hắn là thù không cách đêm, có thể báo thù liền lập tức báo thù, để lâu dễ sinh biến.