Đứng đối diện Tống Khuyết, Chúc Doãn Minh lúc này cũng cảm nhận được hắn trên người khí thế biến hóa, vị này Thanh Phong Kiếm trong lòng càng thêm ghen ghét, sát khí không ức chế được điên cuồng dâng trào lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi sẽ phải hối hận!”
“Đến đây!” - Đáp lại hắn chỉ là Tống Khuyết dạt dào chiến ý.
“Chết!”
Thanh Phong Từ Lai.
Chúc Doãn Minh thu kiếm ngang hông, bất chợt cả người như một cơn gió hoá thành kiếm khí đâm thẳng về yết hầu Tống Khuyết.
Tống Khuyết đôi mắt tập trung cao độ, dưới chân khẽ nhấc nghiêng người né đi này chiêu kiếm, nhưng không ngờ đây chỉ là hư chiêu, chỉ thấy Chúc Doãn Minh tay kiếm như hoá độc xà, giữa đường tầm đó linh hoạt biến chiêu quét ngang đâm vào hắn hậu tâm.
Tâm linh điên cuồng báo động, Linh Vực quan sát hết thảy đối thủ hành động Tống Khuyết vội vàng xoay người, tay co thành trảo gõ nhẹ lên thân kiếm. Mũi kiếm chịu lực khẽ chếch, hiểm chi lại hiểm sát người hắn thoáng qua, làm quan chiến người một phen toát mồ hôi lạnh.
Chúc Doãn Minh một kiếm không thành lại là liên tiếp đâm ra 3 kiếm, Tống Khuyết lâm nguy bất loạn dựa vào hơn người nhanh nhẹn đều hiểm hiểm tránh thoát.
Qua lại mấy chiêu, đối mặt với Thanh Phong Kiếm hắn bắt đầu tự tin càng đủ. Không còn căng cứng như lúc đầu, Tống Khuyết dần dần ung dung cùng đối phương giao đấu, tuy vẫn còn vị ép vào thế xấu nhưng cũng không tràn ngập nguy kịch như trước, mà bắt đầu thi thoảng có qua có lại.
Lòng tin đến rồi, hắn càng đánh đánh càng hăng. Dựa vào biến thái linh hoạt liên tiếp áp sát Chúc Doãn Minh, Tống Khuyết chính là khiến cho vị này danh mãn Dương Nam công tử kiếm pháp tán loạn, bắt đầu phải liên tiếp lùi lại né người.
“Ha ha, đến hay lắm!”
Tay phải khẽ lật, vỗ nhẹ lên thân kiếm khiến Chúc Doãn Minh thế công lần nữa gặp khó mà lui, Tống Khuyết tinh thần phấn chấn không nhịn được mở miệng thét dài, dưới chân thi triển bộ pháp như chim ưng vồ mồi lần nữa cận thân, trái trảo lăng lệ hướng mặt bộ đối thủ chụp xuống.
Đứng sau lưng hắn quan chiến Mãnh Hổ Bang đám người thấy nhà mình Bang chủ như thế uy mãnh cũng không nhịn được kích động hét lớn, khí thế xông thẳng vân tiêu.
Thẩm Tử Minh cũng trong nhóm này, nhưng hắn không còn tâm tư mở miệng mà đã bị Tống Khuyết kinh người thiên phú chấn cho rung động hoài nhi nhân sinh. Tẩm dâm với Ưng Trảo công bao nhiêu năm hắn làm sao không nhận ra hiện Tống lão gia mỗi chiêu mỗi thức tầm đó ý cảnh bàng bạc, quả thật so với hắn còn có phần hơn.
Đâu vào đấy mới luyện được mấy ngày chứ, có cần biến thái thế không. Có thể hay không nhường người vui sướng sống tiếp? Thẩm thiếu hiệp lệ rơi đầy mặt.
.....
Bên kia đứng mũi chịu sào một trảo này của Tống gia Chúc công tử cũng là nguy cấp vạn phần.
“Chúc đại ca cẩn thận!”
Một bên quan sát Trịnh Sảng cũng không nhịn được sợ hãi hét lên.
Trong cuộc Chúc Doãn Minh lúc này cũng hàn khí bốc lên, một trảo này nhanh độc chuẩn, chỉ cần bị như thế sát qua, hắn bộ mặt này sau này cũng coi như toàn huỷ.
Cũng may Thanh Phong Kiếm không phải hư danh, hắn vội vàng ngửa người xoay ngược, dùng mũi kiếm khẽ chống xuống đất mượn lực lộn qua một vòng mới chật vật né qua đòn hiểm này, bên tay áo cũng là bị kình phong quét qua để lại một vết rách nhỏ.
Liên tục chém ra mấy kiếm đề phòng Tống Khuyết tiếp tục áp sát, lùi lại về sau 4, 5 trượng Chúc Doãn Minh mới bình phục trong lòng sợ hãi ngưng thần đề phòng.
Lúc này Tống Khuyết cũng không thừa cơ xông lên, hắn đang đắm chìm thưởng thức vừa rồi phúc chí tâm linh cảm giác.
….
Bên kia, nhìn xuống trên tay mình bị kẻ địch tay trảo cắt ra một đạo lỗ hổng, Chúc Doãn Minh sắc mặt khó coi vạn phần.
Mình cầm trong tay lợi thế Danh kiếm Thanh Phong lại bị một kẻ vô danh tiểu tử tay không tấc sắt ép cho chật vật như này, hắn có thể nghĩ đến sau đó trên giang hồ người khác như nào đánh giá về mình.
Cảm nhận xung quanh như có như không ánh mắt chễ giễu, Chúc Doãn Minh trong lòng không nhịn được sát khí phun trào.
“Chúc đại ca, ngươi không sao chứ? Có hay không bị thương?”
Nghe chạy đến Trịnh Sảng quan tâm hỏi, Chúc Doãn Minh nặn ra nụ cười khó coi an ủi:
“Không sao, chớ lo, ta vừa rồi chỉ là có chút bất cẩn.”
Nói rồi hai mắt hàm sát nhìn về còn đang đứng kia Tống Khuyết, công lực điên cuồng vận chuyển định một lần nữa thi triển sát chiêu.
Cảm nhận được đến từ Chúc Doãn Minh như thực chất sát ý, Tống Khuyết không hề nao núng mà chỉ đơn giản mỉm cười nắm chắc, hai mắt tinh quang lấp lánh không chút yếu thế nhìn thẳng qua.
Hai người khí thế không ngừng kéo lên, ép đến xung quanh người đểu cảm nhận hít thở không thông.
Đại chiến chạm vào tức phát, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra.
Đúng lúc này, một giọng nói tường hoà bình thản nhưng dường như mang theo không thể kháng cự ý chí truyền đến, đem cỗ này áp lực hóa giải từ trong vô hình.
“A Di Đà Phật!”
“Hai vị thí chủ, việc hôm nay nãy giờ ta đều chứng kiến, chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi. Nhị vị mỗi bên đều nhường một bước, đem chuyện này bỏ qua như thế nào?”
Lời còn chưa dứt, xa xa từ trên trời một bóng người mặc tăng bào màu trắng đã bồng bềnh trôi xuống, hai tay chắp ngực, một chân hơi co, cả người như miếng lông vũ không trọng lượng vậy chậm rãi phiêu phù rơi xuống giữa trường, không cuốn lên một tia bụi bặm.
Nhìn đứng đó gương mặt tường hòa từ bi thánh thiện, tăng bào trắng noãn phía trên thêu thùa tinh xảo phật tiết bằng kim ti óng ánh, tại dưới ánh dương tỏa sáng rực rỡ hào quang như thiên phật hàng lâm. Mọi người trong lòng đều không nhịn được nghiêm nghị kính nể.
“Tuệ Vô! Là ngươi?” - Nhìn thấy người đến, Tống Khuyết lòng vui vẻ.
“Tuệ Vô đại sư!” - Chúc Doãn Minh cũng âm thầm đem lực đạo tán, chắp tay chào hỏi.
“Ra mắt Chúc thí chủ, Tống thí chủ, chúng ta lại gặp mặt.”
Nhìn thằng này phật tướng trang nghiêm, khuôn mặt từ bi thần thánh không nhiễm bụi trần cùng với điêu tạc thiên phong cách xuất hiện, phong tao mười phần như Tống Ảnh đế cũng phải giơ ngón cái lên nói từ phục.
Rất có sáng ý ra sân, lên sàn là tự mang theo BGM nha.
Hơn nữa vị này rượu thịt tăng, ngoài đời không lúc nào không đang biểu diễn, quả thật đem diễn kỹ dung nhập vào nhân sinh, đó mới là chân chính tối cao Ảnh Đế áo nghĩa nha.
Không phục không được!
“Tuệ Vô huynh, dạo này còn tốt chứ?”
Gặp lại bằng hữu, Tống lão gia lập tức đem Chúc Doãn Minh thằng này quên, vui vẻ tiến lên cùng đầu trọc chào hỏi.
“Đa tạ Tống huynh quan tâm, tiểu tăng những ngày này ngắm nhìn nhân gian bách thái, lòng có sở ngộ, hiểu ra rất nhiều. Ngược lại Tống huynh mấy tháng không gặp, võ công đã có tiến bộ vượt bậc, thật sự đáng mừng.”
“Ha ha, cái này còn phải đa tạ Tuệ Vô huynh cho ta truyền pháp, nếu không Tống mỗ vẫn còn mù mờ chưa tìm được chính mình con đường đâu.”
“A Di Đà Phật, minh minh đều có định số, tất cả đều nhờ Tống huynh ngộ tính, dù không có tiểu tăng ngươi cũng sẽ tìm được đạo của mình.”
“Ha ha, Tuệ Vô huynh không cần khiêm tốn, trước đó từ biệt có giao hẹn. Lần này đến ngươi nhất định phải ở lại nhà ta vài ngày để tiểu đệ tận tình tiếp đãi, nếu không lòng ta khó an.”
Tuệ Vô cũng không cùng hắn khách khí, thập phần bằng phẳng sảng khoái mỉm cười gật đầu đáp ứng. Tống Khuyết nghe thế vui vẻ:
“Như thế mới tốt chứ, đi, chúng ta bây giờ cùng trở về tại hạ nhà mới.”
Nói rồi quay sang phía sau đám bang chúng quát lớn:
“Người tới, chuẩn bị ngựa!”
“Rõ, Tống gia!”
Cùng Tống Khuyết gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Tuệ Vô lúc này mới quay sang Chúc Doãn Minh mỉm cười làm phật lễ:
“Đa tạ Chúc công tử đã nể mặt!”
Chúc Doãn Minh nãy giờ bị Tống lão gia hoa lệ bỏ qua, sắc mặt cũng không phải quá đẹp. Lúc này có Tuệ Vô cho bậc thang mới khó chịu thu kiếm:
“Hừ, nể mặt Tuệ Vô đại sư, hôm nay ta coi như bỏ qua cho các ngươi một con ngựa.”
Vốn đã quay đầu định đi Tống đại quan nhân lúc này lại không vui.
Bây giờ còn mạnh miệng, con hàng nghĩ mình là ai vậy?
“Ta nói rồi, các ngươi không cần quá coi mình là một nhân vật. Ngươi không bỏ qua cho ta vậy ngươi có thể làm gì?”
“Ngươi..” – Chúc Doãn Minh tức giận mặt đỏ lên định phản bác.
Nhưng Tống gia cũng không muốn cùng thằng này lắm lời, quay sang một đám Mãnh Hổ Bang chúng quát lớn:
“Mãnh Hổ Bang người đâu!”
Cheng....
“Có mặt!”
Hơn 100 người khí thế như hồng rút ra bên hông vũ khí nắm chặt trong tay đồng thanh hô vang.
Nhìn phe mình chiến khí dào dạt, Tống Khuyết lúc này mới hài lòng gật đầu:
“Nhớ kỹ, lần sau có người dám đến phá quán, lập tức xông lên chém cho ta. Ta cho các ngươi ngày thường khiêm tốn làm việc chứ không phải làm rùa đen rút đầu. Mãnh Hổ Bang uy không thể bị nhục, không cần do dự, hậu quả thế nào ta cho các ngươi gánh chịu.”
“Rõ, Bang chủ!– Cả trăm người đồng thanh quát lớn, khí thế kia chấn động Thanh Hà.
Chúc Doãn Minh ở một bên tinh thần cũng không khỏi hơi chấn, thực sự một chọi một đối với Tống Khuyết hắn còn chưa chắc thắng, nếu bị vây công vậy hôm nay lành ít dữ nhiều.
Dù sao hắn không như Tống gia da dày thịt béo, không chịu được người chém đấy. Cũng vì như thế khi nãy cùng Thẩm Tử Minh, Nhiếp Phong 2 người đấu hắn cũng không dám hạ tử thủ, chỉ sợ xung quanh một đám cao thủ đến vây công hắn cũng khó mà xoay sở.
Tống Khuyết không thèm nhìn thêm kẻ này một mắt. Những người đã bị hắn vượt qua vậy vĩnh viễn cũng không có cơ hội trở mình, bật Hack nhân sinh chính là như thế tự tin.
Đợi người dắt 3 thớt ngựa đi ra, Tống lão gia liền cùng lão Nhiếp mấy người cáo biệt, kêu lên Hùng Bá, Tuệ Vô cùng nhau chạy về Mai Trang.
Đợi bóng dáng 3 người khuất dần, con phố này mới như ong vỡ tổ người bắt đầu tràn đi khắp nơi thông báo hôm nay tai nghe mắt thấy.
Tống Khuyết vậy mà có thể đơn đả độc đấu Chúc Doãn Minh còn hơi thắng nửa chiêu, việc này tất nhiên gây nên toàn bộ Thanh Hà, thậm chí Dương Nam đạo oanh động.
Dù sao Thanh Phong Kiếm cũng không phải lãng lãng hư danh, Tống gia lần này coi như tiện thể dẫm mặt hắn xoát một đợt danh vọng.
Nghĩ đến chuyện này Chúc Doãn Minh sắc mặt có thể nói âm trầm chảy ra nước, trên trán gân xanh trực nhảy chỉ muốn rút kiếm phát tiết một hồi. Nhưng nhìn xung quanh Mãnh Hổ Bang đám người còn đang như lang hổ nhìn mình, hắn đành phẫn hận khoát tay áo rời đi.
“Chúc đại ca, chờ ta!” – Vị kia song hoa một trong Trịnh Sảng thấy thế cũng vội vàng đuổi theo. Con đường này mới chính thức trở nên vắng lặng.
.....
Ngô gia, Từ gia, Thiết gia, Vân Hải Các....
Trong thành mấy vị đại lão nghe được hôm nay Tống gia chiến tích cũng chỉ thở dài gật đầu, bọn họ cũng đã bị kẻ này yêu nghiệt tư chất đánh cho chết lặng. Rất thản nhiên tiếp thu sự thật này rồi.
Đồng thời cũng âm thầm cảm thán, Tống gia rất biết gây chuyện rồi. Mấy ngày nếu không nghe thấy hắn làm ra động tĩnh gì lớn rồi, khi đó mới là ngạc nhiên đây.