Lúc Tống Khuyết đến Ngô Diệc, Quan Vũ mấy người toàn bộ đều đã sớm có mặt. Được lợi vì Tống thiếu uy danh, nghe Chung Hồng đến đặt bàn, lão bản nơi này rất sảng khoái nhường ra một tầng để tiện bề cho huynh đệ bọn hắn nói chuyện tán gẫu.
“Ha ha Diệc ca, từ nay mấy huynh đệ chúng ta coi như đoàn tụ rồi.”
Người còn chưa đến, trong phòng mấy người đã nghe thấy Tống gia sang sảng tiếng cười. Ngô Diệc lập tức dẫn đầu đứng dậy đi ra chào đón:
“Má ơi! A Khuyết, ngươi lại lần nữa biến dạng rồi. So với lần trước càng khó nhận ra. Nếu không phải có Hùng Bá cùng Nhiếp Phong huynh đệ trước cho ta chuẩn bị tinh thần, ở bên ngoài gặp ta cũng không dám gọi ngươi.” – Nhìn cục sắt đen thù lù trước mặt, lão Ngô cũng bị dọa giật nảy mình.
“Ha ha, đến ta nhiều lúc soi gương còn không nhận ra mình nữa là.”
Tống Khuyết cười đùa, tiến cho hắn một cái gấu ôm:
“Chào mừng Diệc ca trở về!”
“Ha ha, a Khuyết. Lần này may mắn nhờ có ngươi lão ca ta mới có thể nhanh chóng như thế quay lại huyện thành. Mau vào trong.”
“Quan huynh đệ!”.... “Tống thiếu!”
Cùng lão Quan chào hỏi, Tống Khuyết mới tại Ngô Diệc dắt tay ngồi xuống.
“A Khuyết, lần này là lão ca liên lụy ngươi. May mà mọi việc đều bình an vô sự, hôm nay bữa này phải để ta mời khách bồi tội.”
Lần trước dẫn lão Ngô đi xét nhà còn đút túi không ít đây, Tống đại quan nhân cũng không cần vì hắn lo lắng, rất sảng khoái gật đầu:
“Được, vậy hôm nay bữa này phiền Diệc ca. Lần khác đến Mai Viên để ta chiêu đãi các ngươi bữa tiệc lớn.”
“Ha ha, vậy một lời đã định.”
Người đã đến đông đủ, thức ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, mấy người vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện.
“Diệc ca, vậy bây giờ ai phụ trách Hoàng Diệp Trấn Tuần bộ phòng?”
“Hắc hắc, người này a Khuyết ngươi cũng biết.”
Đợi Tống Khuyết hiếu kỳ nhìn qua, lão Ngô mới cho hắn giải đáp thắc mắc:
“Đại bá ta nói a Phàm hắn chưa đủ thành thục nên lần này hắn sẽ thay ta đi Hoàng Diệp trấn lịch luyện. A Khuyết, lão ca biết ngươi cùng a Phàm có chút khúc mắc, nhưng hắn bản chất là tốt, ngươi nể mặt ta cũng đừng đem chuyện để trong lòng thế nào?”
“Ha ha, Diệc ca nói quá lời. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta đã sớm không để trong lòng.”
Tống Khuyết đây cũng là nói thật, hắn thật không đem việc ghi nhớ, đồng thời cũng không coi Ngô Phàm người này là một hồi sự.
Ngô Diệc tuy không biết hắn nghĩ gì, nhưng cung xrõ ràng sau này hai người rất khó thành bạn, như này cũng tốt, ít ra không thành thù. Nghĩ thế hắn liền nâng chén:
“Vậy ta thay a Phàm hắn kính ngươi!”
“Diệc ca, cạn!”
“Nói thật lúc nghe tin ngươi vậy mà có thể một người đem Mãnh Hổ bang quậy cái long trời lở đất ta cũng khó có thể tin, nhớ mới ngày nào tiểu tử ngươi còn cần nhờ ta dạy chứ, bây giờ ngay cả ta bá phụ cũng đã không phải đối thủ của ngươi rồi, thật không biết mấy năm nữa tiểu tử ngươi sẽ đến một bước nào?” – Nhớ về chuyện khi xưa, Ngô Thiên dâng lên vô hạn cảm khái.
“Ha ha, không có Diệc ca cũng sẽ không có ta ngày hôm nay. Ngài ân tình ta sẽ mãi mãi không quên.”
“A Khuyết ngươi khách khí, khi đó không có ta ngươi đồng dạng sẽ làm ra một phen thành tựu, ta cũng không phải kể công, chỉ là đang tự hào thôi. Sau này có ngày ngươi vang danh thiên hạ rồi, có khi sẽ có người nhắc đến ta Ngô Diệc là người giúp ngươi bước vào võ đạo đường, Diệc ca ngươi cũng được thơm lây.”
“Ha ha, Diệc ca. Chắc chắn sẽ có ngày đó, tất cả huynh đệ chúng ta sẽ cùng vang danh thiên hạ.”
Tống Khuyết cười sang sảng tuyên bố, sự tự tin của hắn cũng lây nhiễm những người ngồi đây. Mọi người đều thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được bắt đầu chúc nhau chén lớn uống rượu.
Bữa hôm đó ôn lại kỷ niệm cũ, mấy người uống đến tận tối, cho đến khi tất cả trừ Tống gia cùng Hùng Bá, Nhiếp Phong đều nằm xuống mới coi như là kết thúc.
Nhìn còn phấn chấn bừng bừng ngốc Hùng, Tống gia trong lòng cũng đặc biệt hiếu kỳ. Lão Nhiếp lòng có tâm sự không muốn uống nhiều không nói.
Mẹ nó tiểu tử này chẳng lẽ cũng bật Hack. Thật không biết thân thể hắn từ cái gì cấu tạo nên, nếu không phải hắn có Tesseract, bản thân có lẽ cũng đã bị thằng ngốc này uống cho nằm sấp xuống.
Thật mẹ nó quái thai.
.....
Nhìn trong phòng người nằm lang tạ, Tống Khuyết cũng không khỏi đau đầu.
Truyền lời đem Quan Bình gọi đến mang Quan Vũ về, hắn dặn dò lão Nhiếp cùng Hùng Bá đưa 2 người Hồng ca, Lý tín về chỗ Lý thẩm. Chính mình gọi xe mang lên Diệc ca tiện thể đến bái phỏng Ngô gia một chuyến.
Tại Ngô gia cùng Ngô Thiên, Ngô Bình 2 vị quét cái nhận dạng, ngồi bồi chuyện một hồi, Tống lão gia liền cáo từ ra về, đi qua Lý gia gọi lên Nhiếp Phong mấy người chạy về Mai Viên.
Tuy đối với Linh Giang Bang đã không còn quá mức sợ hãi, nhưng tiếp đó thời gian hắn cũng không định tiếp tục ra ngoài. Dù sao như thế rất có thể gây liên lụy cho người xung quanh.
Để Hùng Bá đưa Chung Hồng về phòng, Tống Khuyết gọi lại Nhiếp Phong cùng nhau ngồi trong sân uống trà thưởng trăng, trầm ngâm một lát hắn mới mở miệng:
“Lão Nhiếp, ngày mai ngươi có thể cho ngươi nghĩa huynh gửi thư, hỏi xem hắn có bằng lòng hay không đến Thanh Hà phát triển?”
Hôm nay nhìn lão Nhiếp một bộ tâm sự nặng nề, tám chín thành chắc lại nhớ về thân nhân. Tống lão gia cũng sợ hắn nghĩ nhiêu u uất trong lòng nên quyết định để hắn gọi thêm nghĩa huynh đến có người bầu bạn.
Dù sao Linh Giang Bang cũng đã có dấu hiệu động thủ, hắn cũng không cần làm việc quá cẩn thận. Hơn nữa Nhiếp Phong dám như thế cam đoan, hắn nghĩa huynh nhân phẩm có lẽ có thể tin được.
Quả nhiên, nghe tin tốt này Nhiếp Phong liền mừng rỡ:
“Thật sao, thiếu gia?”
“Ân, nhưng trước hết đừng cùng hắn nói cụ thể. Ngươi có thể viết thư mời hắn gặp mặt thăm dò, dù sao cẩn thận vẫn hơn.”
“Thiếu gia yên tâm, ta tuyệt không dám dùng ngài an toàn đi mạo hiểm. Ta định trước đưa Thẩm huynh đến Thanh Hà, sau đó tùy tình hình gặp mặt rồi tính tiếp.”
Nghe ra lão Nhiếp đã suy tính kỹ càng, Tống Khuyết cũng yên tâm vài phần.
“Sau này có tâm sự gì cũng có thể cùng ta tâm sự, không cần cố gắng giấu kín trong lòng.”
Đang bước đi Nhiếp Phong bước chân bỗng khựng lại, hắn đứng đó im lặng hồi lâu mới dùng giọng khàn khàn đáp:
“Đã biết thiếu gia, đa tạ ngài.”
......
Nam bến tàu,
Phất tay đuổi đi phía dưới thuộc hạ, Lâm Bình nheo mắt nhìn sang ngồi bên cạnh người lạnh lùng hỏi:
“Cuối cùng cũng dám lộ đầu sao, chút nữa ta sẽ viết thư gửi Bang chủ. Ông Phó đường chủ lần này sẽ không cản ta nữa đi?”
“Khanh khách, ta có giống như thế không hiểu chuyện sao. Chỉ là đáng tiếc rồi, nghĩ đến hắn mấy người cường tráng thân thể, thiếp thân lại thấy không đành lòng.”
Nhìn này đồ lẳng lơ trước mặt mình không kiêng nể gì nói chuyện. Lâm Bình cau mày ghét bỏ, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu. Trong miệng phát ra mấy từ không rõ lời.
Ông Hồng không rõ có nghe được không nhưng cũng không tức giận, vẫn vỗ ngực cười khanh khách không ngừng. Chỉ là không ai phát giác ánh mắt nàng chỗ sâu lóe lên mấy lần hàn quang.
......
Ngày hôm sau cùng Chung Hồng đi một chuyến Thuận Phong tiêu cục, thăm một chút tân Tổng bộ đang xây dựng. Tống lão gia tẫn hiện phong thái cùng phía dưới một đám nhân viên ân cần thăm hỏi động viên, để bọn họ cảm nhận được tổ chức ấm áp tình người, cho đám này uống một lượt tâm tinh canh gà, phong phú triển vọng tương lai sau liền nhấc người trở lại trốn vào Mai Viên.
Tiếp đó thời gian hắn lại quay lại cuộc sống như trên Hắc Thiết Trại, ngày ngày không cùng Hùng Bá, Nhiếp Phong 2 người chiến đấu chính là bồi dưỡng đám sủng vật đại gia.
Một ngày này, vừa tiễn đi Ngô Diệc, Quan Vũ 2 người đến ăn trực không bao lâu. Gác cổng Lê lão đầu liền chạy vào:
“Thiếu gia, bên ngoài có người nói chuyển giao lá thư này cho ngươi.”
Cầm lên lá thư mở ra đọc, Tống Khuyết mày nhíu thật chặt:
“Người ở đâu rồi?”
“Người đi rồi, hắn là người của tiêu cục, đưa cho ta lá thư liền lập tức cưỡi ngựa đi.”
Gật đầu đuổi đi Lê lão đầu, Tống Khuyết cắt vào thị giác Tia Chớp nhìn xem ai là người gửi thư cho mình.
Rất bình thường xa lạ một người, kẻ này hẳn cũng chỉ nhận ủy thác của người. Hắn sau khi về Thanh Hà thành liền chui vào một sân viện, bên trong mấy người mặc đồng phục giống vậy. Như thế theo lời là người tiêu cục không sai.
Trở về phòng, suy nghĩ một lát Tống Khuyết liền cho gọi lão Nhiếp mấy người.
“A Khuyết, có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia, ngài tìm ta?”
“Trước đọc thư.”
Đợi người đến đông đủ, Tống Khuyết mới đưa lá thư mới nhận được cho bọn họ truyền tay nhau đọc. Bầu không khí phá lệ nghiêm trọng, mọi người trầm tư không nói lời nào.
Qua hồi lâu, vẫn là Nhiếp Phong trước mở miệng:
“Thiếu gia, thà tin là có còn hơn tin là không, việc này chúng ta không thể không đề phòng.”
“Nhiếp huynh nói có lý, tuy không biết gửi thư người là ai. Nhưng chúng ta cẩn thận đề phòng vẫn hơn. Chúng ta có thể trước tránh đi một thời gian.” – Chung Hồng cũng tán đồng quan điểm.
Hùng Bá tiểu tử này tất nhiên không biết góp ý kiểu gì, chỉ trừng mắt trông mong nhìn Tống lão gia ra lệnh.
Nghe 2 người nói, Tống Khuyết cũng gật đầu:
“Phòng tất nhiên là cần phòng, nhưng tránh đi thì không cần.”
Hai mắt hắn lúc này lóe lên sát khí:
“Trong thư nói không phải chỉ có Lâm Bình, Lỗ Thiên Hùng cùng mấy người Linh Giang bang Nhị lưu cao thủ đến ám sát ta sao? Hôm nay ta quyết cho bọn chúng có đến không về.”
Giơ tay cản lại còn muốn nói gì thêm Chung Hồng, Tống lão gia quyết đoán ra lệnh:
“Tối nay lão Nhiếp cùng Hùng Bá theo ta ra ngoài phục kích tặc nhân, Hồng ca ngươi trước tìm chỗ tạm trốn, đề phòng có cá lọt lưới tiến vào Mai Trang. Yên tâm, chỉ mấy hạng tép riu nhãi nhép thôi, ta còn chưa để vào mắt.”
Chung Hồng cũng không tập võ, không rõ ràng Tống Khuyết hiện tại thực lực như nào nhưng thấy hắn tự tin như thế cũng yên tâm mấy phần. Biết mình việc này không giúp được gì hắn liền không cho mọi người thêm phiền. Chỉ một mực dặn dò mấy người cẩn thận nhiều hơn.
Trấn an Hồng ca, dặn dò thêm lão Nhiếp cùng Hùng Bá mấy câu, mấy người liền riêng trở về phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng tinh thần, chờ đợi đêm nay một trận ác chiến.
P/S: Viết sớm đang lên cho các huynh đệ, chút nữa tác còn yên tâm làm nồi lẩu:))