Đứng trước Chung gia đại môn, Tống Khuyết tiến lên gõ cửa, người ra mở cửa vẫn là Chung Khôi.
“Chung bá”, “Chung đại ca”.
“Lý Thiết, Tống Khuyết, là các ngươi hai à. Mau vào đi”.
“Chung bá, chúng ta là đến nhờ ngài mua giúp 1 cây cung đây” - Tống Khuyết vừa đi vừa nói.
“Ân, ta còn nhớ. Thế nào, đã chuẩn bị đủ rồi, có khó khăn chứ. Nếu thiếu một chút ta cũng có thể giúp được ngươi”.
Chung Khôi cười đáp, hắn đối với Tống Khuyết ấn tượng quả thật là tốt vô cùng. Hắn cuộc sống trôi qua cũng dễ chịu, cũng không ngại dìu dắt đứa trẻ này một phen.
Theo hắn, Tống Khuyết cùng Lý Thiết một trẻ một tàn. Vào rừng núi là công việc gian khổ, hai người hẳn là không thu hoạch được bao nhiêu. Nhưng nếu 2 người đã đến đây, ắt là cũng có chút vốn liếng. Thiếu một chút không sao, hắn có thể ứng ra cho mượn.
Ai ngờ kết quả lại làm hắn trợn tròn mắt.
“Không cần, Chung bá. Tiền mua cung chúng ta hẳn là chuẩn bị đủ, ngài ngày mai chờ chút thời gian đợi ta đem chỗ này bán, hẳn là đủ tiền gửi cho ngài.”
Chung Khôi đón nghe vậy, mượn ánh sáng đèn dầu nhìn trước mặt hai sọt đồ vật. Hắn cũng là kinh ngạc ngây người.
“Cái này.... đây là Thanh lang da, đây là Hắc bối hùng da với túi mật. Đây...đây... hẳn là Lang vương da đi?”
Khi nhận được Tống Khuyết gật đầu xác nhận sau, Chung Khôi trong lòng cũng là dời sông lấp biển:
“Thật không tin nổi, hậu sinh khả úy a. Tiểu tử ngươi có một tay nha, ta quả nhiên không nhìn lầm, ngươi trời sinh là thợ săn ưu tú nha”.
Còn về làm sao không nghĩ đến Lý Thiết, tiểu tử đó do hắn Chung Khôi 1 tay dạy dỗ, trình độ thế nào hắn còn không rõ ràng. Đừng nói bậy giờ bị què chân, dù cho có là thêm một chân thì hắn cũng chỉ gọi là tàm tạm thế thôi.
Tống Khuyết chỉ cười lắc đầu:
“Chung bá quá khen, ta cũng chỉ là may mắn thôi”.
“Tiểu tử ngươi quá khiêm tốn, một lần hai lần còn có thể gọi may mắn nhưng không ai có thể dựa vào may mắn mà tồn tại trong núi rừng được. Rừng sâu núi thẳm hơi chút bất cẩn là táng thân miệng thú, các ngươi có thể làm được thế này đã vô cùng khó được”.
Đối với này Tống Khuyết trần đầy đồng cảm, dù hắn có Sơn Tước, có Lĩnh vực, tại trong Đại Lĩnh sơn cũng là cần chăm chú đề phòng. Như thế còn có lần bị bọ cạp độc trích.
May mà có Tesseract phóng ra dòng điện chữa trị vết cắn nên vô sự. Qua lần đó hắn mỗi khi đi lại đều cẩn thận nhìn ngó. Không thể hoàn toàn mù quáng tin vào Lĩnh vực.
Nói trắng ra, Lĩnh vực chỉ như dùng các hạt điện mô phỏng từ trường xung quanh. Nếu hắn nhắm mắt cảm nhận nó chỉ như một thế giới đen trắng. Đối với những động vật có thân nhiệt có thể cạm nhận vô cùng rõ ràng, nhưng có những tiểu động vật ngủ đông, gần như hòa mình vào môi trường thì muốn nhìn ra cũng rất khó khăn.
“Tống Khuyết ngươi đã có bản lãnh này, lần này mua cung có thể coi như hổ thêm cánh. Ngươi có muốn hay không gia nhập đội săn, ta có thể làm chủ cho ngươi phân chia 1 thành rưỡi tiền lời của đội”.
Không chờ Tống Khuyết nói gì, Lý Thiết đã kích động đến không được, không ngừng ra hiệu nháy mắt cho hắn.
Đừng nhìn 1 thành rưỡi mà coi thường. Cả đội săn hơn 10 người, có khi gần 20 người. Trong đó Triệu Hổ làm đội trưởng cùng Chung Khôi làm đội phó, hai người gần như đã chiếm một nửa lợi ích.
Phân cho Tống Khuyết 15% đã là một bút vô cùng khả quan thu nhập. Nhưng hắn trong người bí mật thật sự nhiều hơn, nhiều người mắt tạp có khi khó nói rõ. Nên Tống Khuyết làm lơ Lý Thiết, đối với Chung Khôi chỉ có thể xin lỗi lắc đầu:
“Tạ Chung bá bá, ta cũng biết ngài muốn tốt cho ta, nhưng con người ta thích tản mạn quen, vẫn là độc lai độc vãng thoải mái hơn”.
Nhìn hắn như thế, Chung Khôi thở dài:
“Người có chí riêng, nhưng ngươi không nên chủ quan, bây giờ đến mùa giao phối, các loại dã thú hoạt động thường xuyên. 2 người các ngươi cần cẩn thận nhiều hơn”.
Hai người nghe thế vội vàng gật đầu đáp ứng. Lại nghe Chung Khôi nói:
“Còn về đống này, nếu như các ngươi tin được ta. Giao cho ta giúp các ngươi xử lý. Tiểu tử nhà ta phụ trách mua vật tư cho Thiết Đao hội, chỗ này có không ít thứ tốt, có lẽ hắn sẽ cần”.
Nghe vậy Tống Khuyết mừng rỡ, chạy nhanh cảm tạ:
“Chung bá, vậy thì làm phiền ngài”.
Chung Khôi cười lắc đầu, dẫn 2 người nhấc đồ vật chất lên xe lừa của hắn. Đến sáng mai lập tức có thể khởi hành.
Xong việc 2 người lập tức cáo từ, trở về chuẩn bị ngày mai Tống Khuyết cũng sẽ đi cùng đoàn xe.
Tờ mờ sáng hôm sau, vẫn tại gốc liễu đầu làng, vẫn những khuôn mặt cũ.
Đội săn trong ngày đầu xuân có vẻ thu hoạch phong phú, mấy chiếc xe đều được chất đầy tận ngọn.
Theo hiệu lệnh của thôn trưởng, đoàn xe bắt đầu lăn bánh chạy về trong Trấn.
Một đường bình yên vô sự, khi đến trấn, Chung Khôi cùng Tống Khuyết cũng không đi cùng đoàn người, mà tách riêng ra.
“Thôn trưởng, ta cùng Tống Khuyết còn có chút việc riêng hôm nay sẽ không trở lại thôn, mọi người cứ trở về trong thôn trước”.
Có lẽ địa vị của Chung Khôi trong thôn đủ cao, việc hắn nói ra cũng không ai dị nghị. Triệu Tài Vinh cùng Triệu Hổ chỉ mang ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tống Khuyết rồi gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Tống Khuyết ngồi theo xe Chung Khôi, xe rẽ trái rẽ phải một lát thì dừng lại trước cửa một ngôi nhà.
Theo Chung Khôi tiến lên đập cửa, một lát sau có một trung niên nữ nhân tóc hoa râm ra mở cửa. Thấy hắn cùng Tống Khuyết liền hừ lạnh:
“Lão già, ngươi còn biết đường về nhà”.
“Ân, hừ... hôm nay trong thôn vào mua bán. Tiểu tử này là người trong thôn chúng ta hôm nay có chút việc. Tống Khuyết, đây là ta bà nương”
Chung đại gia thái độ vẫn rất cứng rắn nha. Đối mặt trong nhà sư tử hà đông vẫn không đổi sắc. Thong dong ứng đối, quả thật tấm gương cho đám hậu bối.
Tống Khuyết vội vàng tiến lên chào hỏi – “Bá mẫu tốt”.
Chung Khôi phái đoàn mười phần nghênh ngang bước vào, cũng không để ý lão bà mặt một bên càu nhàu ghét bỏ:
“Tống Khuyết, giúp ta mang đồ vào nhà. Lão bà ngươi thấy a Hội về thông báo ta 1 tiếng”.
Bận bịu mang đồ vào nhà, ngồi nghỉ ngơi uống nước một lát thì có một người đàn ông tầm 30, để 2 phiến ria mép tiến về phía hắn. Nếu không đoán lầm thì đây là con trai cả nhà Chung bá – Chung Hội.
Quả nhiên, chỉ thấy người kia đối với hắn gật đầu 1 cái rồi quay sang Chung Khôi cười:
“Cha, ngài đã tới, mẹ còn Hân Nhi thường xuyên nhắc ngươi đây”.
“Ân, Hội nhi, đây là Tống Khuyết, người trong thôn chúng ta, rất có bản lãnh”.
Chung Hội nghe vậy ngạc nhiên đánh giá Tống Khuyết, trong đời hắn rất ít nghe thấy lão cha mình khen ngợi ai. Tiểu tử này tất có chỗ không tầm thường mới đáng được mình lão cha như thế ưu ái, hắn tiến lên nở nụ cười ấm áp:
“Tống Khuyết phải không, nhìn thật tuấn tú. Ngươi cứ tự nhiên như ở nhà nhé”.
“Chung Hội đại ca khách khí, ta hôm nay đến còn là làm phiền ngài”.
Chung Hội nghe thế cười, hắn lão ba chưa từng mang người trong thôn đến nhà. Hôm nay mang về thì có chút chuyện cũng là dễ hiểu. Hắn nhìn về phía lão ba mình dò hỏi.
Chung Khôi nhấp ngụm nước rồi nói:
“Là thế này, Tống Khuyết tiểu tử này muốn học cung. Nhưng khổ nỗi không có chỗ mua, nên ta dẫn hắn đến đây nhờ ngươi giúp hắn”.
Nghe vậy Chung Hội cười sang sảng:
“Tưởng chuyện gì, chuyện này dễ làm. Thiết đao hội bọn ta cùng quân tào quan hệ khá thân mật. Để chút nữa ăn xong ta sẽ cho người truyền lời, đảm bảo sáng mai cho Tống Khuyết ngươi thu phục”.
Cũng không nói gì đến chuyện tiền nong, Tống Khuyết nghe thế vui vẻ đáp:
“Chung Hội đại ca, làm phiền ngươi”.
Lúc này Chung Khôi mới chỉ vào 2 sọt đồ trong nhà rồi lên tiếng:
“Không vội, Hội nhi ngươi xem. Đây là do Tống Khuyết tự thân thu thập được. Ta xem qua rất không tệ, ngươi tiện tay giúp xử lý lấy tiền mua cung”.
Lúc này Chung khôi mới tiến lên đánh giá đồ vật, nhìn thấy không ít thứ tốt, mắt hắn sáng lên:
“Đồ tốt, Tống Khuyết ngươi thật bản lĩnh. Hắc Trư nấm với Ám Tinh thảo trong thành không có trữ hàng, muốn mua cũng không được, Hội trưởng chúng ta nhiều dặn dò mà không có. Ngươi ngược lại giúp ta đại ân”.
“Đây là Lang vương da đi, Tống Khuyết ngươi tuổi còn nhỏ mà có thể đánh chết được thứ này, quá không tưởng tượng nổi”.
Tống Khuyết nghe cũng cao hứng, không thể không nói Chung Hội rất biết cách đối nhân xử thế:
“Chung đại ca ngài gọi ta A Khuyết được rồi”.
“Ân, được rồi A Khuyết. Chỗ đồ này ta cho ngươi thu 45 lượng bạc. Trừ đi tiền mua cung, ta còn cho ngươi 15 lượng, ngươi thấy thế nào?”
Tống Khuyết nghe thế biết đối phương cho ra giá phi thường ưu đãi, vội nói:
“Không cần Chung đại ca, ngài cho ta 10 lượng là được rồi, không cần làm thua lỗ”.
Nghe hắn nói Chung Hội cười ha hả:
“Không quan hệ, đồ của ngươi xứng với giá này”.
Hắn Chung Hội cũng lớn lên trong thôn, biết Đại Lĩnh sơn nguy hiểm cỡ nào. Vì thế đối với Tống Khuyết có thể tự mình thu hoạch được những thứ này hắn thật sự nể phục.
Công nhận như lão cha nói kẻ này thật có bản lãnh lớn. Chung Hội cũng muốn nhân cơ hội lôi kéo làm quen. Một chút bạc nhỏ đổi nhân tình, lại không phải tiền của hắn, thấy sao cũng không thua lỗ.
Có thể bán được bằng đó tiền, Tống Khuyết thật sự cao hứng. Dưới thịnh tình của Chung Hội, trưa đó hắn ở lại Chung gia cùng 1 nhà già trẻ 7 người họ Chung ăn bữa cơm.
Trong lúc cũng cùng Chung Khôi, Chung Hội cùng em trai hắn Chung Hồng chạm cốc mấy lần, hỏi thăm được không ít chuyện trong Trấn.
Cơm nước no nê, luôn từ chối Chung Hội giữ lại, hắn cầm trong người hơn 15 lượng bạc tùy ý tìm trong Trấn 1 gian lữ điếm thuê 1 phòng trống ở tạm qua đêm.