Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 112: Dẫm Tứ thiếu

Tại lão hữu Ngô Phàm ở một bên thuyết phục, Từ Thế Thịnh thật vất vả mới nhịn xuống trong lòng phẫn nộ, nhưng lúc này nhìn trước mắt cẩu nam nữ thế mà lại trước mặt bao người cùng nhau đả tình mạ tiếu làm sao có thể nhận.

Từ lâu tự coi Thiết Ngọc Nương là nữ nhân điều động nội bộ của mình Từ thiếu gia giận đến gân xanh trực nhảy, không hiểu thấu thấy trên đầu xanh mướt, cảm giác mình lại cao lên mấy phân rồi. Lúc này hắn 2 mắt sát khí phun trào, lạnh lùng nhìn Tống Khuyết quát lớn:

“Tống Khuyết, không thể không nói ngươi lá gan rất lớn, tại huyện thành này còn chưa từng có ai dám như thế nói chuyện với ta!”

Đang chém gió vui vẻ Tống lão gia bị người gọi tên cũng ngơi ngạc nhiên.

Hắn quay đầu nhìn Từ Thế Tích như kiểu quan ái thiểu năng trí tuệ như thế.

Ngươi mẹ nó ai vậy, lớn lối như vậy cha mẹ ngươi co biết không?

Chẳng lẽ ta cần phải nói với ngươi bên cạnh ta còn có một vị đại tộc thiếu gia, hàng thật giá thật Nhị lưu cao thủ làm người hầu. Nhân gia nhiều ngưu bức còn trung thực như thế, ngươi con cóc ghẻ ở đâu ra nhảy nhót làm càn.

Nhưng thiểu năng cần tha thứ nhiều hơn, Tống gia cũng không nỡ trách móc nặng nệ hắn chỉ thở dài vẫy tay:

“Được rồi, được rồi. Đợi ngươi lớn lên, gặp được nhiều ngươi sẽ quen!”

“Lạc lạc.....”

Thiết Ngọc Nương nghe hắn nói liền nở nụ cười giòn tan, xung quanh đám người cũng muốn cười nhưng nhìn vẻ mặt muốn giết người của Từ thiếu đành che miệng cố nín, mặt đỏ tía tai khó chịu không được.

“Hỗn xược, tiểu Tống ngươi làm sao nói chuyện. Mau đến cho Từ thiếu nhận sai, ngươi còn như thế ta cũng không cách nào cứu được ngươi.”

Tống Khuyết nhíu mày, Ngô Phàm lúc này còn lên giọng bề trên làm hắn rất phản cảm, nếu không phải nhìn mặt Ngô gia hắn cũng không muốn cùng người này có thêm liên hệ, có lẽ đã trực tiếp một bạt tai đánh qua.

Hờ hững nhìn mấy tên hoàn khố này diễn xuất Tống gia nhàn nhạt mở miệng:

“Đa tạ Ngô thiếu, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng đừng quản.”

Đẩy ra sắc mặt trướng như gan heo Ngô Phàm, Từ thiếu âm lãnh nhìn hắn:

“Tiểu tử, đừng tưởng ngươi may mắn giết Trịnh Quân Thanh, được Tông sư che chở là không ai dám làm gì ngươi, ngươi có tin hay không ta bây giờ muốn ngươi chết, ngươi không sống được quá ngày mai?”

Tống gia cười càng rực rỡ, miệng khinh miệt phun ra 2 chữ:

“Dell tin!”

Từ Thế Thịnh câu nói tiếp theo như bị chặn trong họng, ánh mắt tràn đầy tơ máu phẫn nộ, trong đầu bao nhiêu thủ đoạn đe dọa không biết lôi ra dùng cái nào.

Hôm nay việc này không chiếm lý, hắn cũng không dám trắng trợn làm gì. Chú hắn mới chỉ là một quan huyện mà thôi, còn chưa đến mức dám bỏ qua hết thảy giang hồ môn phái, nhất là quái vật khổng lồ như Linh Ứng Tự.

Diễn viên quần chúng: Khục khục... (cứu, sặc nước bọt chết!!!) Từ gia, dỗi chết hắn, cố lên!!

Trịnh Ngọc Nương nhìn Tống gia một thân ngông nghênh thiết cốt còn phải nói, hai mắt hoa si hét lên:

“Hóa ra Tống Khuyết ngươi là người giết ác tặc Trịnh Quân Thanh, thật là lợi hại nha!”

Được mỹ nữ sùng bái, lúc nào cũng là một chuyện vui vẻ, Tống đại quan nhân lập tức cao hứng bừng bừng, nước chảy mây trôi tiêu sái khoát tay:

“Không đáng là gì, chỉ là một nho nhỏ Ngũ giai võ giả thôi, hơn nữa hắn còn bị thương, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến!”

“Oa, dù gì cũng là Nhị lưu cao thủ nha. Cha ta còn chưa được Ngũ giai đâu, Tống Khuyết ngươi quá lợi hại rồi. Toàn bộ Thanh Hà huyện may ra chỉ có Linh Giang bang Đường chủ Lâm Bình mới có thể cùng ngươi so sánh.”

Giang hồ kinh nghiệm hầu như là con số không Thiết Ngọc Nương chỉ biết đem võ giả giai vị ra so sánh hơn thua. Biết Tống gia vậy mà chém được Ngũ giai cao thủ tất nhiên bội phục không được, nàng lão cha bất hạnh cũng bị đem ra dẫm đạp một lần so sánh không bằng.

“Ha ha, bình thường, bình thường thôi. Tại xung quanh Quận thành không tính là gì.” – Tuy là lời nói thật nhưng Tống Khuyết nghe vào tai vẫn là rất thoải mái.

Nhìn hai người còn nói nói cười cười, bị vả mặt mấy lần Từ thiếu gia phẫn uất có thể nghĩ, chỉ thấy hắn rút ra bên hông bội kiếm chỉ về hướng Tống Khuyết quát lớn:

“Tống Khuyết, đừng nói khoác mà không biết ngượng. Ngươi chỉ may mắn nhân lúc người trọng thương mà vào, thắng chi không võ. Hôm nay ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến?”

Tống lão gia lệch đầu nhìn qua hắn, tiện đà ngửa mặt lên trời tịch mịch than thở:

“Ngươi quá yếu, không phải đối thủ của ta.”

Nhìn người này trên thân khí huyết so sánh với Ngô Diệc không khác là mấy, hẳn mới đột phá Nhị giai không lâu.

Tự nhận mình bây giờ trong huyện cũng là hàng đầu cao thủ, tầm mắt của hắn chú ý chỉ là như Đỗ Như Hối, Hoàng Trạch đám người. Thanh Hà huyện Lâm Bình, Huyện lệnh Từ Thanh, Huyện úy Đổng Chính, Phủ nha Ngô Thiên với mấy vị tứ giai còn miễn cưỡng nhập pháp nhãn.

Còn như cái gì Thanh Hà tứ thiếu, bất kể tu vi hay chân thật tuổi tác, Tống Khuyết đều đem bọn họ quy về tiểu bối. Vốn không để ở trong lòng, vì thế đối với Từ Thế Tích mấy vị nhiều lần khiêu khích hắn còn là rất đại độ không so đo.

Trẻ con mà, nghịch ngợm một chút để ý mà làm gì.

Bị người như thế coi thường, nổi danh tứ thiếu một trong Từ Thế Thịnh sao có thể nhịn được. Thất khiếu bốc hỏa hét lớn:

“Phải hay không cần đánh qua mới biết, có phải hay không ngươi sợ?”.

Thiết Ngọc Nương lúc này không vui, nàng còn muốn cùng soái ca nói chuyện thêm chút thời gian đây. Làm sao đám người này thật không có ánh mắt cứ chọc miệng quấy phá, thế nên đối với Từ thiếu là không khách khí mắng lên.

“Từ Thế Thịnh, ngươi làm sao lại như vậy. Tống công tử tu vi cao, sợ đả thương ngươi mới không muốn so đấu, ngươi làm sao còn không biết điều đây.”

Tiểu nha đầu rất hiểu trẫm tâm – Tống lão gia hài lòng gật đầu coi như chấp nhận.

Cái này để Từ Thế Thịnh lòng tự tôn bị thương rất sâu. Còn gì đau hơn mình âu yếm nữ nhân đem mình ra so sánh với người khác không đáng một đồng.

Trước nay luôn xum xoe nịnh nót trăm bề chiều nàng Từ thiếu bây giờ cũng không quản nữa, trạng thái như điên cuồng 2 mắt đỏ rức nhìn về Tống Khuyết gằn giọng:

“Họ Tống, ngươi nói xem có dám hay không so?”

Thật sự là đứa trẻ nghịch ngợm mà, Tống gia cũng hết cách, nhún vai không sao cả:

“Đã ngươi muốn so tài, vậy cứ phóng ngựa lại đây!”

Chung quanh đổ khách quả thực hưng phấn hỏng rồi, hôm nay đến đây chơi thật sự là chuẩn cmnr, thật nhiều vở kịch lớn để xem, cao trào thay nhau nổi lên.

Cũng không cần ai nhắc nhở, mọi người liền đứng lùi ra một khoảng trống cho 2 vị thanh niên tuấn kiệt đại triển thân thủ. Tất cả đồng loạt hít khí thật sâu chuẩn bị hò hét cổ vũ.

“Chết!”

Giết cha đoạt thê chính là đại đại thù.

Trên đầu màu xanh năng lượng như tiếp thêm sức mạnh, Từ Thế Thịnh cảm thấy cả người như thiêu đốt hừng hực năng lượng, hét lớn một tiếng nén giận xuất thủ, kiếm trong tay như giao long xuất hải uy thế cuồng dã mà hung mãnh đâm thẳng về phía Tống Khuyết yếu hại.

Uy thế kia quả thật vượt xa trung bình tiêu chuẩn, hắn bây giờ chỉ một lòng đem kẻ này chém chết. Công bằng tỉ thí, có xảy ra chuyện cũng không ai nói điều gì.

Lưỡi kiếm phá không mà đi, đến cách yết hầu Tống Khuyết chừng 20cm thì dừng lại không nhúc nhích. Không phải vì Từ thiếu thanh tỉnh suy nghĩ lại mà vì có 2 ngón tay đem nó vững vàng kẹp lấy.

Từ Thế Thịnh kinh hãi, đỏ mặt tía tai dùng sức bú tí mẹ muốn đem kiếm rút về nhưng tất cả như kiến càng lay cây, sức 4 Mã lực của hắn ngay cả đối phương 2 ngón tay đều kéo bất động.

Căng da mắt cẩn thận quan sát khoáng thế cuộc chiến đám khán giả tập thể trợn tròn mắt, lời quát lớn cổ vũ chưa kịp hét ra khỏi mồm đã như bị người bóp chặt yết hầu, trợn mắt kìm nén khó chịu.

Tứ thiếu danh hiệu cũng quá gân gà đi, chẳng lẽ chỉ là đồ vô danh.

Nhưng ngẫm lại không đúng, chỉ có thể là vị kia thiếu niên quá khủng bố. Trên tay hắn Từ thiếu giống như con khỉ đùa xiếc vậy, cùng cho người mua vui không khác chút nào.

Cảm nhận được chung quanh mọi người ánh mắt, Từ Thế Thịnh xấu hổ gần chết, vận 12 thành công lực đem kiếm rút về, thế mà đơn giản thành công.

Thấy đối phương dùng quá lực, Tống đại gia thương tình đem 2 ngón tay buông, đáng thương vị kia Từ thiếu không kịp đề phòng lui lại mấy bước ngã chổng vó về đằng sau mấy người, gây nên không nhỏ náo loạn.

“Đa tạ đã nhường!”

Tống đại quan nhân ung dung thu tay, tiêu sái mỉm cười mê đảo một phiến nữ hiệp.

Này không, ở bên cạnh từ này giờ không liếc qua Từ thiếu một lần Thiết Ngọc Nương nhìn hắn như vậy, tâm hoa nộ phóng càng là xuân ý dào dạt, hai mắt bốc sao nhỏ vỗ tay.

“Ahhh, quá tuyệt vời!!!”

“Tống công tử quả thật bản lĩnh phi phàm, cái gì tứ đại công tử toàn bộ đều là gà đất chó cảnh mà thôi.”

Còn chưa ngồi dậy Từ thiếu gia nghe vậy nhịn không được một búng máu phun ra, hoa lệ đóng hai mắt bế khí ngất đi.

Nằm cũng trúng đạn Ngô Phàm lúc này cũng không rảnh để ý lời nữ nhân phạm hoa si này, ánh mắt kinh hãi nhìn chòng chọc Tống Khuyết thật lâu khó có thể tin.

Vốn hắn còn nghĩ đối phương kết giao nhà mình là trèo cao, thái độ đói xử cũng là cao nhân nhất đẳng. Bây giờ nhìn lại không phải phụ thân quá lời, kẻ này thật không tầm thường.

Từ Thế Thịnh bản lĩnh thế nào hắn biết, mình là thua xa. Có thể dùng 2 ngón tay hời hợt chặn lại hắn toàn lực một kích, Ngô thiếu cũng không biết mình lão cha có làm được không.

Nghĩ đến không dễ có hữu nghị khi nãy có thể bị mình mấy câu đánh tan, Ngô Phàm cũng bắt đầu cảm thấy hối hận.

........

“Không biết vị nào bằng hữu đến thăm ta Kim Xà bang, chiêu đãi không được chu toàn xin mời chớ trách!”.

Đúng lúc hội trường lặng như tờ, một giọng nói hùng hồn vang lên.

“Bang chủ tới!”

“Bái kiến bang chủ!”

Người tới là Thiết Phi Long.

Đang tại trong bang xử lý bang vụ hắn nghe nói có người đến Bách Thắng đổ trang nhà mình phá quán, lại còn thắng đi gần 1 vạn lượng, nữ nhi còn kêu người về lấy tiền bồi cho nhân gia. Lão Thiết nào còn tâm trạng làm việc, vội vàng dẫn người mênh mông tiến đến điều tra thực hư.

Tách ra đám đông, trông thấy trong sân tràng cảnh Thiết Phi Long cũng âm thầm nhíu mày.

Lúc này bên tai có người tiến lên nhỏ giọng nói thầm, lão Thiết chân mày mới giãn ra, phá lên cười sang sảng:

“Hóa ra là Tống thiếu hiệp. Trước đây cho phía dưới người đi mời ngươi gia nhập Kim Xà bang nhưng tiếc nuối còn chưa được gặp mặt. Hôm nay không biết đám tiểu tử này lại gây ra chuyện gì khiến Tống thiếu hiệp khó chịu? Lão Thiết đây hôm nay cho ngươi bồi cái không phải.”