Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 118: Hành khúc lễ cưới

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, trong biệt thự lầu trên lầu dưới cũng bắt đầu huyên náo.

Thẩm lão gia tử cùng ba Thẩm mẹ Thẩm đã sớm không thấy bóng người, Thẩm ca ca và Giang Trình đang ăn điểm tâm, lễ phục vào buổi tối trước một ngày đã được đưa tới, đợi đến khi ăn điểm tâm xong bọn họ sẽ cùng nhau đi giáo đường.

Tất cả mọi người bận thở không ra hơi, hai người trong cuộc lại đặc biệt thoải mái, mãi cho đến khi Thẩm ca ca bọn họ sắp đi mới gõ cửa phòng Thẩm Phục.

"Đều chuẩn bị xong, hai đứa mau rời giường đi.”

Thẩm Phục ở trong phòng qua loa đáp một tiếng, Thẩm ca ca cùng Giang Trình liền rời đi.

Toàn bộ trong biệt thự, ngoại trừ Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, thì không có người khác, ngay cả Tiểu Ngộ cùng Đào Đào cũng đã sớm rời giường được mẹ Thẩm mang theo đi giáo đường.

Lễ cưới thời gian định vào mười một giờ trưa, sau đó tại thời điểm kết thúc nghi lễ, sẽ cử hành tiệc rượu, bởi vì khách tới đều là người một nhà, cho nên lễ cưới tuy rằng long trọng nhưng cũng không quá nghiêm khắc, tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn của chú Alan, nơi diễn ra là ở hoa viên trong khách sạn, khoảng cách so với giáo đường cũng không quá xa.

Trong phòng, Lâm Thục Ý bị che miệng, nằm lỳ ở trên giường chịu đựng Thẩm Phục ở phía sau đỉnh lộng đến sâu sắc, rên rỉ đều bị nuốt vào cuống họng, Thẩm Phục thở dốc không thôi, giọt mồ hôi theo làn da màu lúa mạch rơi xuống trên lưng trắng nõn của Lâm Thục Ý, hình thành cảm giác mê hoặc.

Ngoài cửa tiếng bước chân đã đi xa rất lâu, Thẩm Phục mới rốt cục rút ra, Lâm Thục Ý đã sớm không còn sức lực, Thẩm Phục buông cậu ra, cậu liền tay mềm chân mềm hướng phía trước nhào tới, được Thẩm Phục nhanh tay nhanh mắt ôm lấy.

Thẩm Phục ôm Lâm Thục Ý xuống giường, để Lâm Thục Ý dựa vào vai của hắn, sau đó đưa tay đem ráp trải giường rút ra ném qua một bên, lúc này mới đem Lâm Thục Ý nhẹ nhàng đặt xuống.

Lâm Thục Ý vừa mệt lại buồn ngủ, đôi mắt cũng không muốn mở ra.

"Anh dậy trước, em ngủ thêm một chút đi.”

Thẩm Phục cười nhẹ ở trên môi Lâm Thục Ý hôn một chút, tiếng nói sủng nịnh khiến Lâm Thục Ý dừng lại, mắt trợn trắng chứa đầy dục vọng.

Kỳ thực Thẩm Phục tỉnh so với tất cả mọi người sớm hơn một chút, sau đó hắn cũng không có rời giường, mà là ôm Lâm Thục Ý đang ngủ say không ngừng mà đùa giỡn, hôn mắt hôn môi, hôn đến ra lửa.

Lâm Thục Ý còn đang trong giấc mộng, liền bị Thần bột Thẩm Phục thuận thế tiến vào, từ mơ mơ màng màng chống cự đến hoàn toàn phối hợp cũng không có dùng thời gian bao lâu, cuối cùng lăn qua lộn lại đến khi tất cả mọi người rời đi, Thẩm Phục rốt cục hoàn toàn cuồn cuộn hoả chuẩn bị rời giường.

Đáng thương Lâm Thục Ý vừa mệt vừa buồn ngủ, lại một điểm buồn ngủ cũng không có.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất đời cậu, nửa điểm cũng không thể để xảy ra sai lầm.

Thời điểm có thể thoải mái cậu cũng thư thái, vì vậy hướng Thẩm Phục mắt trợn trắng cũng có điểm không tiện.

Bởi vì hôm nay có tính đặc thù, Thẩm Phục cũng không có làm ở bên trong, Lâm Thục Ý tạm thời cũng không cần thanh lý, đem chính mình chôn ở trong chăn mềm mại hướng Thẩm Phục vung vung tay, ra hiệu hắn nhanh lên một chút, cậu tuy rằng không ngủ được, bất quá cũng có thể nhắn mắt nghỉ ngơi một lúc, miễn cho thời điểm ra trận, hiện ra khí sắc không tốt.

Thẩm Phục xuống giường, trần truồng trước mặt Lâm Thục Ý đi tới buồng tắm rửa ráy. Cuộc hôn lễ này đối với Thẩm Phục mà nói cũng không hề có sự khác biệt, lễ kết hôn này là hắn và Lâm Thục Ý cùng nhau chứng kiến, có thể coi không có cuộc hôn lễ này Thẩm Phục đối với Lâm Thục Ý cũng sẽ không có sự thay đổi nào dù chỉ một chút, cho nên trận này theo Lâm Thục Ý thì vạn phần trọng yếu nhưng ở trong mắt Thẩm Phục cũng không hề làm cho hắn căng thẳng.

Ngược lại, vừa nghĩ tới từ nay về sau Lâm Thục Ý chính là người yêu hợp pháp của, huyết áp Thẩm Phục liền thẳng tắp tăng vọt, sau đó mới có thể không nhịn được, trước giờ chính sự, dưới tình huống đem Lâm Thục Ý ăn no căng diều.

Chờ Thẩm Phục tắm xong đi ra, phát hiện Lâm Thục Ý đang xem điện thoại di động của chính mình.

"Làm sao không ngủ?"

Lâm Thục Ý đang xem bức ảnh trong điện thoại di động cũng không quay đầu lại trả lời hắn.

"Tí nữa thì phải rời giường, ngủ không được."

Thẩm Phục một bên lau tóc một bên đến xem, phát hiện Lâm Thục Ý xem chính là bức ảnh bốn người nhà bọn họ, ngoại trừ tấm ảnh thiệp cưới điện tử kia, còn dư lại còn có rất nhiều được làm thành các loại khung ảnh, sẽ đem treo ở nhà mới Los Angeles, cùng với nhà ở S thị Thiên Triều.

Hai người liền ở cái tư thế này hôn một chút, Lâm Thục Ý để điện thoại di động xuống, xoa eo chuẩn bị rời giường.

Rửa mặt xong xuôi, Lâm Thục Ý từ trong phòng tắm nhô đầu ra.

"Lễ phục thay bây giờ luôn à?”

Thẩm Phục gật gật đầu.

"Trước tiên ăn điểm tâm đi, sau đó thay đồ rồi trực tiếp đi giáo đường."

Lâm Thục Ý đáp một tiếng, mặc áo ngủ vào rồi ra ngoài cửa.

Thẩm Phục tự giác tiến lên cầm khăn mặt lau tóc cho cậu.

Bữa sáng rất phong phú, bởi vì bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ rất bận rộn không có thời gian ăn đồ ăn, cho nên bữa sáng phải tận lực ăn no một chút, bởi vì không tồn tại tình huống ăn quá nhiều sẽ không mặc được âu phục cho nên Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục hai người đều thoả thích ăn no.

Lễ phục đã sớm đưa tới, thẳng tắp treo ở trong tủ.

Lễ phục của Thẩm Phục màu đỏ sẫm, nhìn thì có chút giống âu phục bình thường, bất quá cổ áo hình thức khác biệt, màu sắc so với âu phục bình thường nổi bật hơn rất nhiều, tinh xảo đẹp đẽ, nhiều hơn mấy phần tùy tính, phối hợp với áo sơ mi thuần trắng, cùng sắc quần tây, vừa nghiêm chỉnh nhưng cũng không có quá mức cứng nhắc.

Cúc tay áo được đính đá quý màu đỏ, thời điểm chuyển động sẽ ở dưới ánh đèn tôn lên ánh sáng hoa mỹ.

Lễ phục của Lâm Thục Ý không phải hình thức âu phục bình thường, mà là thiên về áo vest gilê đuôi cá, màu sắc giống như màu lễ phục của Thẩm Phục, bên ngoài không phải bộ đồ tây, mà là đem áo sơ mi hình thức khác biệt bên trong lộ ra.

Áo sơ mi của Lâm Thục Ý được thiết kế tinh túy, cổ áo mang theo hình dáng hoa văn đan xen, chỉ dùng một chút ren khiến cho nó thoạt nhìn không quá nữ khí, càng thích hợp với tuổi thanh xuân của Lâm Thục Ý, lại vừa vặn tôn lên suất khí, giống như hoàng thất vương tử từ trong bích họa đi ra, miệng tay áo cũng đồng dạng thiết kế như cổ áo, bởi vì trên người phục cổ hoa lệ, nửa người dưới quần tây bộ dáng tinh giản hơn, ống quần thiếp thân, bao vây lấy đôi chân thon dài thẳng tắp.

Bởi vì thời gian không nhiều, hơn nữa tránh khỏi thời điểm thay quần áo, liền phát sinh sự tình gì không thể khống chế, vì vậy hai người phân công nhau hành động, từng người ở trong phòng đổi xong lễ phục, thời điểm đi ra, đối phương nhìn lẫn nhau đều không khỏi bị kinh diễm.

Áo sơ mi lễ phục của Lâm Thục Ý bởi vì phải lộ ra cổ áo in hoa văn, cho nên nút thắt cần thiết làm một đường thẳng từ trên cao xuống dưới, đem xương quai xanh tinh xảo, cùng cái cổ thon dài đồng thời gói lại, nút áo gilê tổng cộng có bốn cái, quy quy củ củ đóng chặt, vừa vặn lộ ra cổ áo hoa văn đan xen, miệng tay áo cũng được thắt lại, toàn thân trên dưới Lâm Thục Ý đều bị lễ phục quấn lấy, bên trong cái gì cũng không lộ, nhưng lại bất ngờ tràn đầy khí tức cấm dục, khiến Thẩm Phục trong nháy mắt mâu sắc sâu đậm, hận không thể đem lễ phục cởi ra, làm cho cậu ấy một mặc tình sắc ở dưới thân mình rên rỉ.

Lâm Thục Ý vừa nhìn thấy ánh mắt Thẩm Phục liền cảm thấy gay go, lùi về sau một bước lên tiếng nhắc nhở.

"Không có thời gian."

Thẩm Phục đương nhiên biết, chỉ có thể đem dục hoả chính mình đè ép xuống, sau đó lấy ra hộp cà vạt, hướng tới chỗ Lâm Thục Ý.

“Anh không hề làm gì, lại đây, anh thắt cà vạt cho em.”

Lễ phục của Lâm Thục Ý hiển nhiên không thích hợp thắt cà vạt quy củ, cho nên nói thắt cà vạt chỉ là một cái dây nơ màu đỏ sậm, Thẩm Phục đeo lên cổ Lâm Thục Ý, sau đó kéo vài vòng biến thành một cái nơ bướm tinh xảo.

Thời điểm thắt cà vạt, Thẩm Phục vẫn luôn nhìn chăm chú cái cổ của Lâm Thục Ý, tầm mắt nóng rực thật giống như muốn đem Lâm Thục Ý nhen lửa, Lâm Thục Ý biết rõ Thẩm Phục đang suy nghĩ gì, cậu căn bản không có lời gì để nói, chỉ lo Thẩm Phục vào lúc này đột nhiên thú tính quá độ.

Cũng may Thẩm Phục vẫn có lý trí, chẳng hề làm gì cả, chỉ là đem cà vạt chính mình đưa cho Lâm Thục Ý, sau đó cúi người xuống, đem cái cổ tiến đến trước mặt Lâm Thục Ý, ra hiệu cậu cũng giúp mình đem cà vạt thắt lên.

Thật giống như một nghi thức trao đổi, anh giúp tôi thắt, tôi giúp anh thắt, Lâm Thục Ý trong mắt ý cười sâu đậm, nhận lấy cà vạt thắt lên cho Thẩm Phục.

Sau đó hai người an vị trong xe đồng thời đi tới giáo đường.

Lễ kết hôn của bọn họ so với lễ kết hôn của người thường không giống nhau, không cần tuân thủ ước định trước khi kết hôn không được gặp mặt, cho nên đi đến giáo đường hai người cũng là ngồi chung một chỗ.

Thời gian đã đến mười giờ.

Thẩm ca ca cùng chú Alan phụ trách nghênh tiếp khách mời, tự nhiên là đứng trước cửa, Giang Trình bồi tiếp Thẩm ca ca đồng thời đứng ở cửa đang giáo đường, Thẩm ca ca ra hiệu hắn đi vào, Giang Trình lại giống như là không nghe thấy, như trước một mặt cười híp mắt đứng ở bên cạnh Thẩm ca ca, chú Alan nhìn qua, một mặt tôi đều hiểu.

Xe Thẩm Phục ở phía xa, Thẩm ca ca mắt sắc lập tức liền thấy, hướng Giang Trình nói hai câu, sau đó Giang Trình gật gật đầu, tiến lên chỉ đạo tài xế, lặng lẽ lái xe từ một nơi khác tiến vào.

Sau đó Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đồng thời xuống xe, đi tới khu chờ đợi của giáo đường.

Cả đám chờ đều rối như tơ vò chờ ở chỗ này, nhìn thấy hai người đến, mọi người đều nhất trí không có âm thanh.

Mẹ Thẩm nhìn kỹ Thẩm Phục nửa ngày, lại nhìn Lâm Thục Ý, một mặt vui mừng nói rằng,

"Thật là đẹp trai, hai con đều rất soái."

Đào Đào liếc mắt liền thấy Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, vừa gọi ba ba, một bên muốn từ trên ghế sô pha nhảy xuống dưới, bình sữa đang uống cũng không cần, chạy đến bên cạnh hai người, nhấc tay muốn ôm một cái.

Đào Đào ngày hôm nay cũng mặc lễ phục nghiêm chỉnh, áo sơ mi ngắn tay, cùng quần cộc, phối hợp với giày da màu đen, vừa suất khí vừa đáng yêu.

Bất quá không đợi Đào Đào chạy đến trước mặt, liền bị ba Thẩm ngăn cản, ôm vào trong ngực nhỏ giọng nói.

"Ngày hôm nay ba ba không thể ôm Đào Đào được đâu.”

Đào Đào cái hiểu cái không hướng Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nhìn lại, đôi mắt to trợn lên.

"Ba, không sao đâu ạ.”

Thẩm Phục cười đưa tay đón bé, Đào Đào vừa nhìn, đôi mắt lập tức liền sáng, đưa tay để Thẩm Phục đem bé ôm vào trong lồng ngực, dùng sức ở trên mặt Thẩm Phục hôn một cái, sau đó cao hứng ôm cổ Thẩm Phục.

Lâm Thục Ý nhìn xung quanh bốn phía.

"Tiểu Ngộ đâu ạ?"

"Tiểu Ngộ hôm nay làm hoa đồng, đang cùng một hoa đồng khác thay quần áo.

Mẹ Thẩm trả lời, nói xong lại đưa tay đem Đào Đào ôm trở về, nói tiếp.

"Hai người các con cũng nhanh lên một chút chuẩn bị đi, lễ cưới sắp bắt đầu rồi.”

Nói xong cũng có thợ trang điểm từ phía sau đi tới, để cho hai người ngồi ở trước kính hoá trang, chuẩn bị make up.

Thời điểm mười giờ rưỡi, khách mời chính thức tham gia, mẹ Thẩm cùng ba Thẩm đã đi ra bên ngoài, hai người cũng sớm thu thập xong, ngồi ở bên trong chờ đến lúc bọn họ ra trận.

Nước đã đến chân, Lâm Thục Ý tâm lý trái lại không có cảm giác khẩn trương dư thừa gì, nhìn gò má Thẩm Phục, khóe miệng vẫn là không tự chủ được cong lên.

Theo thời gian trôi đi, khách mời dần dần ngồi đầy lễ đường không lớn này, mọi người nhỏ giọng trò chuyện, mãi đến tận khi đội nhạc bắt đầu kéo lên một bản nhạc nhẹ nhàng cổ điển, lễ cưới rốt cục bắt đầu.

Đợi đến khi một khúc nhạc khúc kết thúc, mục sư một thân thuần trắng từng bước một đi tới lễ đài, hoa tươi rải trên đường đi, mục sư chậm rãi mỉm cười, nói ra một câu lưu loát tiếng Anh,

"Hoan nghênh các vị đến Los Angeles, tham gia lễ cưới ngày hôm nay.”

Mục sư là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, lần thứ nhất dùng tiếng Anh nói xong, lần thứ hai lại tiếng Trung lưu loát nói tiếp, người phía dưới nhẹ nhàng vỗ tay.

Cùng lúc đó, Thẩm ca ca gõ cửa phòng chờ hướng Thẩm Phục ra hiệu,

"Đến lượt em rồi đấy."

Thẩm Phục quay đầu lại ở trên môi Lâm Thục Ý hôn nhẹ, đứng dậy cùng Thẩm ca ca đi ra ngoài.

Lâm Thục Ý tâm lý lại bắt đầu kịch liệt nhảy lên.

Lão Dương Đầu đột nhiên đẩy cửa tiến vào, tựa hồ là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, Lão Dương Đầu thoạt nhìn tình thần cũng phá lệ, tóc bạc trên đầu cũng bị nhiễm đi, một thân âu phục vừa vặn làm cho ông cảm thấy biệt nữu, cả đời này ông chưa từng mặc âu phục, bây giờ là vì đám cưới của Lâm Thục Ý nên phải mặc cũng cảm thấy mình trẻ ra không ít.

Lâm Thục Ý đứng lên nói.

"Ông Dương."

Lão Dương Đầu động viên cười với cậu.

"Căng thẳng sao? Chớ sốt sắng, ông vào đây ngồi với cháu."

Lâm Thục Ý gật đầu, nói rằng,

"Tí nữa ông có thể cùng cháu đi giáo đường không ạ?"

Lão Dương Đầu sững sờ, sau đó cong lên khóe miệng, gật đầu,

"Được, nguyện ý, đương nhiên nguyện ý."

Bên này Thẩm Phục đã chuẩn bị tiến vào lễ đường, Trần Phóng từ chỗ khác đi tới, cầm trong tay một bó hoa hồng champagne hai người nhìn nhau nở nụ cười, hiểu ngầm không cần nói cũng biết, Trần Phóng thay Thẩm Phục chọn hoa hồng, hơi xúc động nói.

"Cư nhiên nhanh như vậy đã kết hôn rồi, cũng thật là không nghĩ tới."

Thẩm Phục

"...."

"Đã sớm biết cậu giả bộ rồi!"

Trần Phóng nghẹn một chút, nói rằng.

"Đây không phải là cảm khái một chút, nói nữa, tớ ngược lại thật ra đã sớm biết, còn dư lại những người kia nhưng là mới vừa biết không lâu, cứ việc cậu đem tiệc rượu đặt ở buổi trưa, cậu cho rằng bữa rượu này cậu sẽ thoát tội sao?"

Thẩm Phục lạnh sưu sưu liếc hắn một cái.

"Tớ để cậu làm phù rể để làm gì? Chỉ biết ăn thôi chắc?!"

Trần Phóng kêu quái dị,

"Tớ còn lâu mới thay cậu tiếp rượu!! Bọn họ rõ ràng muốn chỉnh cậu, tớ cũng không dở hơi mà đi chịu chết."

Rốt cuộc là tâm tình tốt, Thẩm Phục cũng không cùng hắn tính toán, ngược lại nói.

"Không thay thì không thay"

Trần Phóng không khỏi cảm thấy quỷ dị, đột nhiên nhớ tới, Lâm Thục Ý là người uống rượu căn bản không biết say, không biết bọn họ lần này sẽ có bao nhiêu người phải chịu tội.

Trong giáo đường mục sư rốt cục nói vọng ra

"Thỉnh chú rể đi vào lễ đường"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Thẩm Phục sửa lại lễ phục một chút, đẩy cửa đi vào, Trần Phóng một thân lễ phục màu xám đi sau lưng khoảng cách nửa bước so với Thẩm Phục, làm phù rể duy nhất cùng hắn đi vào.

Thẩm Phục đi tới chỗ ba Thẩm mẹ Thẩm đứng lại, cùng ba Thẩm mẹ Thẩm hai người ôm ấp lẫn nhau, sau đó đứng ở bên tay trái mục sư.

Cuộc hôn lễ này tương đối đặc thù, chỉ có một phù rể, cũng không có phù dâu, cho nên cũng bớt đi thời gian phù rể phù dâu tham gia, chỉ có Thẩm ca ca trọng tiếng nhạc nhẹ nhàng đi tới bên người Thẩm Phục, cùng Thẩm Phục nhìn nhau nở nụ cười sau đó đi tới bên tay phải mục sư, khoảng cách ở giữa, để cho hoa đồng đi vào.

Hoa đồng là một cô gái khả ái, cười rộ lên có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, mặc trên người váy trắng mỏng, đầu đội vòng hoa, trong tay nhấc theo một cái giỏ hóa nhỏ nhỏ, bên trong là cánh hoa hồng nhạt, vừa đi vừa đem cánh hoa rải xuống thảm đỏ, hóa đồng này Thẩm Phục không có quá nhiều ấn tượng, ước chừng là con gái của vị khách mời nào đó.

Giới đồng là Tiểu Ngộ, bé mặc trên người một thân lễ phục đuôi cá, tóc đen, tóc đen nhu thuận khoát lên cái trán, trong tay nâng một cái gối, phía trên là hai chiếc nhẫn tinh xảo, Tiểu Ngộ vẫn nhìn đôi mắt Thẩm Phục, tâm lý có chút sốt sắng, mà càng nhiều hơn chính là kích động cùng hưng phấn.

Thẩm Phục khen ngợi ôn nhu nhìn bé, Kim đồng Ngọc nữ hai tiểu đồng tử từ trên thảm đỏ đi qua, mỗi bên một người đứng ở bên cạnh Thẩm ca ca cùng Trần Phóng.

Sau đó mục sư lên tiếng.

"Cho mời người yêu chú rể tham gia"

Bên trong giáo đường hành khúc lễ cưới vang lên cao vút, có người đẩu cửa ra, Lâm Thục Ý giống như cây bạch dương kiên cường suất khí, đứng ở một bên khác thảm đỏ, cùng Thẩm Phục nhìn nhau từ xa.

Lão Dương Đầu khẩn trương sửa sang lại âu phục, đứng sau lưng Lâm Thục Ý một khoảng cách.

Sau đó trong tiếng nhạc cao vút, hai người từng bước từng bước hướng lễ đài đi đến.

Thẩm Phục nhìn chăm chú vào Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý cũng nhìn lại hắn, như là không quan tâm đến mọi người, hai người trong mắt chỉ có lẫn nhau.

Tiếng nhạc sáng ngời vàng lên nhưng Lâm Thục Ý chỉ nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực cậu giống như nổi trống.

Mãi đến tận khi đi tới lễ trước đài, Lâm Thục Ý mới phục hồi tinh thần lại, quay người đỡ tay Lão Dương Đầu, thỉnh ông ngồi vào hàng ghế thứ nhất, sau đó ôm Lão Dương Đầu một cái, quay người đi tới lễ đài.

Thẩm ca ca cùng Trần Phóng từng người nắm hai tiểu đồng tử lui về phía sau một bước, để Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý tại trước mặt mục sư, đứng đối diện nhau.

Hai người nhìn lẫn nhau, sau đó mục sư trang nghiêm mở miệng.

"Tôi muốn phân biệt hỏi hai người một vấn đề, đây là một vấn đề rất dài, thỉnh sau khi nghe xong hãy trả lời tôi, đầu tiên đem tay hai người đồng thời đặt ở trên kinh thánh, đại biểu các ngươi đồng thời đối với Thượng Đế tuyên thề, lời hai người sẽ nói tuyệt đối không giả tạo.

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đồng thời đưa tay đặt ở bên trên kinh thánh, sau đó mục sư nhìn về phía Thẩm Phục.

"Thẩm Phục, anh có nguyện ý cùng Lâm Thục Ý kết làm bạn lữ hay không, dựa theo kinh thánh giáo huấn cùng cậu ấy bên nhau, tại trước mặt Thượng Đế cùng cậu ấy kết làm một thể, yêu cậu ấy, an ủi cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, giống như anh yêu chính mình. Bất luận cậu ấy sinh bệnh hay là khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, trước sau chung thủy ở bên cạnh cậu ấy, mãi đến tận khi rời xa thế giới không?"

Thẩm Phục không quay đầu lại, con ngươi đen nhánh nhìn Lâm Thục Ý, hồi đáp,

"Tôi nguyện ý!"

Lâm Thục Ý cũng nhìn chằm chằm vào hắn, mãi đến tận khi mục sư đem câu hỏi kia hỏi cậu, cậu mới nhẹ giọng kiên định trả lời.

"Tôi nguyện ý."

Mục sư tiếp tục nói.

"Bây giờ hãy trao đổi nhẫn làm lễ vật kết hôn."

Tiểu Ngộ nâng gối lên trước đem hai chiếc nhẫn phân biệt giao cho Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý.

"Chiếc nhẫn là lễ vật quý giá nhất, hiện tại hai người đem nhẫn giao cho nhau, ngụ ý đem vĩnh hằng trân quý giao cho đối phương, nhẫn vĩnh viễn không bao giờ rỉ sắt không bao giờ phai màu, đại biểu hai người yêu nhau kéo dài đến vĩnh viễn, hình tròn của nhẫn đại biểu cho việc không có đầu đuôi vĩnh viễn không vỡ không tan, hiện tại mời hai người đeo nhẫn cho đối phương."

Lâm Thục Ý đưa tay ra, để cho Thẩm Phục đem chiếc nhẫn đại biểu vĩnh hằng này đeo vào tay cậu, sau đó, cậu cũng vì Thẩm Phục đeo chiếc nhẫn trong tay mình cho hắn, tuy rằng cảnh tượng này không phải lần đầu tiên, nhưng hiển nhiên so với lần thứ nhất càng chấn động hơn.

Sau khi trao đổi nhẫn, mục sư liền nhìn Thẩm Phục.

"Thẩm Phục, hiện tại thỉnh anh nói theo tôi."

"Kể từ hôm nay chúng ta kết làm bạn lữ, anh sẽ yêu em bảo vệ em trung thành với em vô luận bần cùng hay là giàu có, vô luận khỏe mạnh hay là bệnh tật, anh đều chung thủy yêu em, cho đến khi chết vĩnh viễn sẽ không tách ra."

Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý, âm thanh khàn khàn thâm trầm.

"Kể từ hôm nay chúng ta kết làm bạn lữ, anh sẽ yêu em bảo vệ em trung thành với em vô luận bần cùng hay là giàu có, vô luận khỏe mạnh hay là bệnh tật, anh đều chung thủy yêu em, cho đến khi chết vĩnh viễn không đem chúng ta tách ra.

Mục sư lại đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Thục Ý,

"Lâm Thục Ý thỉnh cậu nói theo tôi."

Lâm Thục Ý nói một câu lại một câu trao đổi lời thề, mỗi khi nói một câu, tim đập sẽ tăng nhanh một phần.

Trao đổi nhẫn đến trao đổi lời thề, cuộc hôn lễ này rốt cục đã đến lúc cao trào.

Mục sư tay nâng kinh thánh, chậm rãi khép lại, nói rằng.

"Căn cứ quyền hành kinh thánh cấp cho tôi, hiện tại tôi dùng danh nghĩa sứ thần, tuyên bố hai người các người là phu phu, thượng thần nhìn thấy chứng giám cho hai người vĩnh viễn không xa rời nhau!"

Dưới lễ đài, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý từng bước từng bước tới gần, sau đó Lâm Thục Ý nhắm mắt lại, ở trước mặt Thượng Đế cùng mọi người ở dưới chứng kiến, trang trọng nghiêm túc hôn môi.

"Hiện tại, anh và em rốt cục danh chính ngôn thuận là phu phu."

Toàn văn hoàn.