Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 17: Đối chiến Lưu Thiên Kim – Âm Dương Luân Hồi

( Tết đến dọn nhà SML hix)

Đối mặt với Lưu Thiên Kim, Vũ Lôi Phong trong lòng cũng có chút lo lắng, bất quá, đối thủ hắn coi trọng nhất chính là Thiên Hưng. Từ vòng 3 và 4, có không ít Nhị Tú bị hắn đánh bại. Lẽ ra họ sẽ vào khá sâu nhưng đáng tiếc. Gặp Vũ Lôi Phong mới chính là điều xui xẻo nhất của bọn họ.

Những đối thủ lúc trước của Vũ Lôi Phong đều khá cao hứng khi gặp phải hắn. Họ đều cho Vũ Lôi Phong là phế vật không thể tu luyện. Nào ngờ, một kẻ không có tư chất tu luyện lại có thể mạnh mẽ như vậy.

Tất cả đều bại trong một chiêu



Lưu Thiên Kim nhìn chằm chằm vào Vũ Lôi Phong. Tà áo đỏ đen bay phấp phới kia làm cho nàng luôn chú ý kể từ ngày đầu gặp hắn.

- Tam thiếu gia, ta có thể gọi ngươi là Lôi Phong huynh không?

Vũ Lôi Phong nghe thế nhướng mày khẽ ngạc nhiên. Cái quái? Nữ nhân này chẳng lẽ để ý đến ta?

- Không thành vấn đề, nếu Thiên Kim cô nương không ngại, tại hạ đành chiếm tiện nghi.

Lưu Thiên Kim khẽ cười

- Vậy Lôi Phong huynh vẫn còn gọi ta là Thiên Kim cô nương sao?

- Cung kính không bằng tuân mệnh, Thiên Kim muội.

Vũ Lôi Phong toát mồ hôi, đẹp trai quá cũng là một cái tội a.

- Ta thấy Lôi Phong huynh hầu như không tiêu hao hay có một chút mệt mỏi nào. Với tư chất không thể tu luyện như vậy mà huynh lại liên tục chiến thắng, Thật làm cho muội ngưỡng mộ.

- Đa tạ đã khen, ta cũng chỉ cố gắng hết sức mà thôi.

Lưu Thiên Kim lại cười duyên, ánh mắt lộ ra vẻ không tin, nàng lại nói.

- Lôi Phong huynh thật khéo đùa, không ai không biết huynh còn chưa đánh hết sức a, bất quá, muội sẽ để huynh tung toàn lực.

Trên khán đài, mọi người nghi hoặc không thôi. Như thế nào mà hai người này vẫn không chịu động thủ? Vẫn còn tâm trạng để nói chuyện sao?

- Thiên Kim muội quá khen, hy vọng nàng có thể khiến ta dùng toàn lực

Dứt lời, hai lòng bàn tay Vũ Lôi Phong để trước ngực, hai lòng bàn tay hướng vào nhau. Tay phải nằm trên tay trái nằm dưới. Sau đó, Vũ Lôi Phong xoay hai cánh tay vòng tròn, lòng bàn tay vẽ ra trong không khí vòng tròn giống như vòng tròn âm dương.

Đây chính là Âm Dương thủ pháp trong Võ Thuật Cổ Truyền Việt Nam. Hai tay linh hoạt, công thủ toàn diện, công thủ đi đôi với nhau, biến hóa sắc bén, có thể chuyển đổi công thủ một cách dứt khoát hầu như tức thời.

Vũ Lôi Phong còn nhớ kiếp trước. Thầy dạy võ của hắn từng nói có không ít võ sư nước ngoài đã phải lặn lội đến Việt Nam để học hỏi Âm Dương thủ pháp này.

Tay liên tục vẽ ra từng vòng tròn trên không trung, nhưng Vũ Lôi Phong lại không hề di chuyển, hắn vẫn đứng yên một chỗ. Vững như bàn thạch.

Lưu Thiên Kim thấy Vũ Lôi Phong không di chuyển, nàng đợi, đợi nữa, đợi mãi. Nhưng mãi mà Vũ Lôi Phong vẫn không chịu động thủ.

Ánh mắt có chút giận dỗi, Lưu Thiên Kim liền chạy như bay đến chỗ Vũ Lôi Phong, tung một đấm vào hông hắn thăm dò.

Ấy vậy mà, đôi tay Vũ Lôi Phong như có ma thuật. Theo quỹ đạo vòng tròn âm dương do hai tay Vũ Lôi Phong vẽ ra, tay trái hắn bằng cách nào đó liền gạt nắm đấm của Lưu Thiên Kim một cách nhẹ nhàng.

Chưa dừng lại ở đó. Trong lúc tay trái đang gạt nắm đấm của Lưu Thiên Kim ra thì tay phải lại chặt thẳng một cái vào bắp tay nàng. Phút chốc, thế công Lưu Thiên Kim bị phá, còn ăn một đòn của Vũ Lôi Phong.

Ánh mắt Lưu Thiên Kim khẽ biến, nguyên lực tuôn ra bảo vệ cánh tay chỗ bị Vũ Lôi Phong tung đòn, chân lại đá mạnh vào ngực Vũ Lôi Phong.

Lúc này, tay trái Vũ Lôi Phong lại hoàn thành một chu kỳ xoay tròn, lại gạt được chân Lưu Thiên Kim ra, tay phải lại nện một đấm vào cẳng chân nàng. Tiện tay hất Lưu Thiên Kim ngã xuống.

Lưu Thiên Kim ngã ra. Cũng không quá đau đớn, nàng tức giận. Nguyên lực hội tụ vào hai chân, lập tức tốc độ nàng lại tăng vọt. Thân ảnh biến ảo không ngừng.

Phía trước, phía sau, bên phải, bên trái, đỉnh đầu, thậm chí là móc lốp Vũ Lôi Phong. Thân ảnh Lưu Thiên Kim như quỷ mị lượn vòng qua lại. Tấn công hết chỗ này đến chỗ khác của Vũ Lôi Phong. Thế nhưng lại luôn bị hắn đỡ lấy. Lại còn phản lại nàng một đòn.

Phía trên khán đài, mọi người ngây ngốc không nói lên lời. Mắt trợn to, miệng há hốc mãi không ngậm lại được.

Trong ánh mắt của mọi người. Lưu Thiên Kim như chim đảo qua đảo lại, không ngừng công kích Vũ Lôi Phong. Từng đòn từng đòn mang theo nguyên lực gia tăng khiến cho lực đạo vô cùng mạnh mẽ.

Thế mà Vũ Lôi Phong lại đứng sừng sững nơi đó, thân thể không di chuyển lấy một cái nào, chỉ có hai cánh tay luôn di chuyển vòng tròn kia không ngờ lại triệt tiêu tất cả lực đạo của Lưu Thiên Kim. Còn làm nàng ăn thiệt thòi không ít.

Vũ Lôi Đình đã đứng cạnh Vũ Lôi Vân từ bao giờ, hắn là bố của Vũ Lôi Vân, ông nội của Vũ Lôi Phong.

Vũ Lôi Đình vuốt vuốt chòm râu bạc, giọng điệu thoáng rung động nói.

- Từ công hóa thủ, từ thủ hóa công. Công thủ song hành, Công thủ toàn diện. Trong cương có nhu, trong nhu có cương. Thật sự là đỉnh cao quyền pháp. Ngay cả ta nếu cùng tu vi cũng không thể so sánh.

Vũ Lôi Vân hỏi Linh Nhi

- Linh Nhi, đó là loại công pháp gì?

Linh Nhi không hề e ngại nói

- Phụ thân, từ đầu đến giờ, Lôi Phong chàng không hề tu luyện qua công pháp hay bí pháp gì, tất cả đều mà do chàng tự sáng tạo ra. Chàng gọi nó là Võ Thuật.

- Võ Thuật?

Mọi người nhắc lại một lần.

Vũ Lôi Đình nói

- Võ thuật sao? Đây có lẽ chính là con đường mới mà Lôi Phong bước đi. Thế nhưng, tuy bất phàm. Vẫn khó có thể so sánh với các Đấu Sĩ cấp sao cao hơn. Có thể thắng được Nhất Tú và Nhị Tú mà thôi.



Lưu Thiên Kim liên tiếp công kích vẫn không cách nào làm gì được Vũ Lôi Phong. Trong mơ hồ đã thấy mệt mỏi. Nàng biết, cứ tiếp tục như thế này nàng sẽ thua.

Nghĩ thông, Lưu Thiên Kim đứng yên tại chỗ, nhắm hai mắt long lanh lại. Nàng hít thở sâu, tay đan lại những thủ ấn phức tạp.

Trong không khí bắt đầu có gió dao động, từng cơn rồi lại từng cơn, gió lốc không ngừng tập trung vào người Lưu Thiên Kim. Mơ hồ xung quanh người nàng có một cơn lốc xoáy bao bọc.

Tà áo Lưu Thiên Kim đón gió tung bay, gió xung quanh không khí không ngờ lại dồn hết vào chân phải Lưu Thiên Kim. Mắt thường có thể nhìn thấy có khí tức Nguyên Lực màu trắng phát ra ánh sáng chót mắt.

- Không ngờ tới Lưu Thiên Kim lại có thể vận dụng thuộc tính Phong thành thạo tới mức phát ra Phong quang như vậy. Không nghi ngờ gì đây là đòn cuối cùng của nàng.

- Lần này Vũ Lôi Phong liệu có đỡ nổi không?

- Kia là chiêu thức chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể học thì phải, ta có nghe sư phụ ta nói qua a.

Mọi người đối với thực lực hiện tại của Lưu Thiên Kim vô cùng bất ngờ. Các trưởng lão gật gù khen ngợi. Vị Vũ trưởng lão – sư phụ của Lưu Thiên Kim hiện tại đang chống nạnh cười to. Đồ đệ yêu quý mạnh mẽ như vậy. Mặt mũi hắn không thể nghi ngờ là vô cùng lớn.

- Cũng nên thể hiện một chút rồi.

Vũ Lôi Phong nhủ thầm, hai tay dùng âm dương kia gia tăng tốc độ đến cực hạn.

- Âm Dương luân chuyển, Luân Hồi!

Quát lên một tiếng, Vũ Lôi Phong gia tốc hai tay Âm Dương đến cực hạn, Tốc độ nhanh đến mức phần lớn đệ tử mới không còn nhìn thấy cánh tay hắn nữa. Tốc độ nhanh như vậy khiến cho gió gào thét, âm thanh vút vút vù vù không ngừng vang lên.

Không hề có một chút nguyên lực gia thân

Nhưng gió đã nổi thành một cơn cuồng phong xung quanh Vũ Lôi Phong

Lưu Thiên Kim thấy vậy, ánh mắt trầm xuống.

- Phong huynh, đỡ lấy chiêu này của ta. Phượng Hoàng Phong Cước!

Dứt lời, Lưu Thiên Kim nhảy lên cao, cao thật cao, khoảng gần mười mét mới dừng lại, nàng lộn một vòng trên không, chân tạo thành một đường cong đạp thằng xuống đỉnh đầu Vũ Lôi Phong.

Vù vù.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lưu Thiên Kim lao xuống đất như một tia chớp, tốc độ nhanh đến cực hạn. Đã có không ít người cầu nguyện cho Vũ Lôi Phong.

Ầm Ầm Ầm

Khói bụi ngập trời, va chạm đinh tai nhức óc.

Một lúc sau khi làn khói dần tan đi, mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn bóng hình mờ mờ đang dần rõ nét trong làn khói.

Một tà áo đỏ đen bay phất phơ trong gió, chỉ thấy Vũ Lôi Phong đứng đó. Một tay đang nắm chặt cổ chân Lưu Thiên Kim, tay còn lại dừng nắm đấm trước mặt Lưu Thiên Kim, chỉ một tấc nữa sẽ đấm thẳng vào mặt Lưu Thiên Kim nhưng hắn ngừng lại. Dù sao nàng cũng là con gái a.

Hai chân Vũ Lôi Phong lún sâu xuống nền gạch, lực lượng Lưu Thiên Kim tạo ra không thể nghi ngờ là vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đá chết một Nhất Tú Đấu Sĩ.

Thế nhưng, một cước kia lại bị Vũ Lôi Phong nắm trong bàn tay, một tay kia dừng ngay trước mắt, rõ ràng là hạ thủ lưu tình.

Mất đà, Lưu Thiên Kim liền ngã ra đất, Vũ Lôi Phong nhanh chóng ôm nàng lại. Mùi hương thiếu nữ nhanh chóng tỏa ra trong mũi hắn.

Trên đài cao, Linh Nhi nhìn Vũ Lôi Phong. Trong mắt bắt đầu có thần sắc kỳ lạ.

Lưu Thiên Kim vô cùng khiếp sợ, một kích toàn lực của nàng không ngờ lại bị Vũ Lôi Phong chặn lại nhẹ nhàng như vậy. Hắn còn lưu tình với nàng. Còn đỡ không cho nàng ngã.

Nằm gọn trong lòng nam nhân kia. Khuôn mặt Lưu Thiên Kim đỏ bừng, hai gò má bắt đầu thấy nóng lên, nàng vô cùng xấu hổ. Trước mặt bao nhiêu người a.

- Mau buông ta ra.

Lưu Thiên Kim vội nói, không đợi Vũ Lôi Phong buông tay, nàng đã tự nhảy ra.

Vũ Lôi Phong gãi gãi đầu vội nói

- Ngại quá, ta lỡ tay.

Lưu Thiên Kim đỏ bừng mặt, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Nàng quay mặt nhìn trọng tài

- Đấu nữa cũng vô ích, ta nhận thua.

Nói xong, Lưu Thiên Kim nhìn Vũ Lôi Phong thật sâu. Nàng nói.

- Ngươi nhất định phải thắng đó.

Dứt lời, nàng liền chạy như bay vào khán đài, khuôn mặt kia vẫn đỏ ửng mê người.

Vị Hộ Pháp giữ chức trọng tài hiện tại mới bình tĩnh lại. Một màn vừa nãy khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn giơ lá cờ lên hô to.

- Bán Kết Hai, Tam thiếu gia Vũ Lôi Phong thắng. Hiện tại nửa canh giờ nghỉ ngơi. Nửa canh giờ sau, trận Chung kết giữa Vũ Lôi Phong và Thiên Hưng sẽ tiếp tục.

Mọi người giờ mới định thần lại. Đối với thực lực của Vũ Lôi Phong lần nữa khiến mọi người lau mắt mà nhìn.

Trên đài cao, Vũ Lôi Vân, Vân Thủy Tiên, Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh đã sớm không nói được câu nào. Thực lực ẩn giấu của Vũ Lôi Phong đã vượt quá dự liệu của bọn họ.

Rung động qua đi. Cả quảng trường chợt sôi trào, Vũ Lôi Phong lại một lần nữa tạo nên kỳ tích, chiến thắng Lưu Thiên Kim. Trong người không một luồng Nguyên Lực nhưng lại liên tục đắc thủ. Quyền cước biến ảo động lòng người.

- Vũ Lôi Phong, Tất thắng!

- Tam thiếu gia, Vô địch!

Vũ Lôi Phong phất áo tung bay, lặng yên tâm tình nhẹ bước về khán đài cao nghỉ ngơi, trong hào quang chiến thắng, ánh mắt hắn chợt ngưng trọng. Đối thủ tiếp theo mới thực sự mạnh mẽ và tạo ra áp lực cực lớn cho hắn. Thiên Hưng.

Lưu Thiên Kim nhìn bóng lưng hắn, trong mắt thoáng dao động. Khuôn mặt lại không tự chủ mà đỏ hồng.

Thiên Hưng nhìn chằm chằm Vũ Lôi Phong suốt trận. Nắm tay hắn siết chặt, chiến ý trong mắt bùng phát.

Hết chương 17...