Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 8: Cấm đoán



Khi tỉnh dậy, đập vào mắt đều là thạch bích, không có gió, cũng không có thanh âm.Lại bị bế quan.Ta nhúc nhích thân thể một chút, trên người từng trận đau như cắt, ta hít vài hơi lãnh khí, không dám cử động nữa. Phòng tạm giam không coi là nhỏ, nhưng là bốn mặt góc cạnh rõ ràng, nhìn không thoải mái, cảm giác đè nén cực kỳ. Linh khí còn không có khôi phục, không thể trị thương, ta thử nhúc nhích một chút, thiếu chút nữa đau đến ngất đi.





Ta yên lặng thở dài, nằm một ngày, phỏng đoán miệng vết thương đã khép lại, chỉ là không biết sẽ bị bế quan bao lâu. Lần dài nhất hình như là năm năm, lần ngắn nhất cũng là bảy tháng. Ta nhìn nhìn thạch bích, đều chỉ là những hình thù kì quái gì đó.Ta thích bên ngoài, không thích phòng giam thế này. Phụ thân biết rõ so với đánh ta, cấm đoán càng làm cho ta không cách nào tiếp nhận. Năm năm trước kia là như thế nào trải qua, ta cũng đã quên, bởi vì không muốn nhớ tới.Một lát sau, trong phòng xuất hiện một cái vòng sáng, một người từ đó đi ra.Một bộ bạch y, búi tóc nhẹ vấn lên, một thác tóc đen tới eo, trang phục thanh nhã, nhưng là ta không ngờ lại là tỷ tỷ ta-xinh đẹp hơn người.Tỷ tỷ ngồi xuống, từ trong rổ xuất ra một cái bình màu trắng: “Thuốc.” Lại lục tục xuất ra một ít đồ vật: “Thức ăn, nước.” Nàng thấy ta trợn tròn mắt nhìn nàng, lặng yên một lúc rồi lấy ra một phiến lá, niệm chú ngữ, huyễn hóa ra áo bào, lại niệm một tiếng, làm quần áo trên người ta biến mất, thấy vết thương trên người ta thì dừng một chút, đem người ta hóa đá, rồi không động đến vết thương của ta, mới giúp ta thay đổi y phục.Đổi xong y phục, hóa giải chú thuật trên người ta (cái thuật đem tiểu thất hóa đá ấy), tỷ tỷ cầm rổ lên, chui vào vòng sáng đi mất.Ta nhìn đến trái cây trước mặt, gặm một cái, còn rất ngọt. Tỷ tỷ ta chưa bao giờ là người nói nhiều, nàng nếu nói với ta nhiều hơn mấy câu, ta lại cảm thấy không được tự nhiên. Mỗi khi bị giam vào phòng bế quan, tỷ tỷ cách vài ngày sẽ đưa tới thức ăn, không biết là phụ thân bảo đưa tới, hay chính nàng tự đưa tới. Ta không hỏi qua nàng, cũng không muốn hỏi.Vết thương trên người từ từ khép lại, quá trình này cũng không thống khổ, chỉ cần không động đậy, cũng không quá đau nhức. Thời điểm bị thương mới là đau khổ nhất, bởi vì không thể chịu thêm bao nhiêu tổn thương. Vết thương bao lâu mới có thể khép lại không phải là việc ta lo lắng, cái mà ta lo lắng là thời điểm ta bế quan, Hồng Sa sợ sẽ có việc gì.Không biết đã qua bao nhiêu ngày, vết thương cũng đã tốt hơn nhiều, lại không thấy có người đến. Tâm ta co thắt lại khó chịu, chẳng lẽ muốn ta thừa nhận sai lầm mới chịu thả ta ra ngoài. Nhưng nếu ta thừa nhận, vậy sau này cho dù đường lang khi dễ Hồng Sa, ta cũng không thể giúp nàng.Ta gõ trên mặt đất, một con địa tinh có cái đầu tròn trịa xông ra. Ta tìm trên người, đem vòng tay có khảm ngọc lục bảo gỡ xuống, đưa tới trước mặt nó: “đi xuống cốc tìm một gian phòng từ dây thanh đằng, trong phòng có một con nhền nhện nương màu đỏ tím, ngươi đi xem giúp ta xem nàng có được hảo hay không.”Mặc dù không có biện pháp cùng địa tinh trao đổi, nhưng ta biết rõ bọn địa tinh thích gì, bọn họ đối với đồ vật có màu sắc sặc sỡ rất thích, điểm này chắc hẳn chỉ có ta đây sống trong phòng tạm giam là biết, những người khác sao có thể rảnh rỗi để ý tới địa tinh.Địa tinh líu ríu nói một chút, ta nghe không hiểu, lại hướng phía vòng tay ta trên đầu nó nhảy không nhừng, bị ta thúc giục một tiếng, liền chui vào dưới đất.Đợi nửa ngày, mới thấy địa tinh kia từ dưới đất nhảy ra ngoài, trên đầu còn có cái vòng tay, lại hướng về phía ta ồn ào một phen.Ta giơ tay ra trước mặt nó, giơ giơ tay phải: “cái này đại biểu nàng rất khá.” Lại giơ một chút tay trái: “Cái này đại biểu nàng không được khá.” Ta suy nghĩ một chút, bồi thêm một câu: “cái nào cũng không chọn đại biểu nàng bình thường.” Địa tinh nhanh chóng đứng giữa hai ta, bộ dáng ôm vòng tay thực hạnh phúc.Ta thở dài, hỏi nó: “Vòng tay nàng có nhìn thấy không?”Địa tinh lắc lắc đầu, đem vòng tay ôm chặt hơn một chút.“Ngươi mỗi ngày đều đến đây báo tin cho ta, sau khi dời khỏi đây ta sẽ cho ngươi nhiều bảo thạch hơn, có được không?”Địa tinh lui hai bước, hướng ta giơ tay muốn đòi đồ vật này nọ. Ta nhếch miệng địa tinh thực thông minh, nếu không có đồ cho chúng nó, tuyệt sẽ không giúp ngoTa nhàm chán quỳ rạp trên mặt đất, tìm không được cái gì có thể chơi. Tay chỉ một cái, một đạo hồng quang sắc bén đâm vào thạch bích, nhưng chỉ trầy một chút. Nơi này rõ ràng không có tường linh lưc, tảng đá cũng không có gì đặc biệt, nhưng không có biện pháp tìm một chỗ yếu nhất đánh vỡ để thoát ra. Ta nhắm mắt dưỡng thần, nếu quả thật trốn dễ như vậy, ta cũng không bị giam tới năm năm.Đầu hỗn loạn nghĩ lại rất nhiều chuyện, nhớ tới hơn ba trăm năm trước, ta còn là tiểu hồ ly, khi đó thường xuyên đi trong núi sâu, bắt chút tiểu linh quái ăn. Yêu quái là tự nhiên sinh trưởng, không tụ lại thành bầy, nên bắt cũng dễ dàng hơn. Ngày đó vừa mới ăn lửng dạ, chỉ thấy một con diễn viên hí khúc quái chui ra (khóc, ta k biết con quái này là con gì, nên để nguyên). Vốn là không ngửi được có gì nguy hiểm, ai ngờ nó lại đột nhiên hướng ta xông tới, ta nhanh chóng kịp phản ứng đem thân thể của nó đông cứng, chỉ thấy nó kịp lui về phía sau, thân thể khổng lồ thu vào giữa một cái gương. Nhìn ánh mắt ai oán của nó, lại nghe thấy tiếng nó kêu rên, ta mới hiểu được, kì thật vừa rồi nó hướng ta chạy đơn thuần chỉ là phương hướng chạy trốn.Ta nhìn người đang cầm cái gương kia, một tiểu lão đầu không biết là ai, nhưng là nếu đem gương lấy về, có lẽ có thể đem diễn viên hí khúc quái thả ra. Ta thấy hắn phải đi, còn chưa kịp gọi hắn, đã làm phép định thân chú.Tiểu lão đầu khinh miệt cười, thân thể nhoáng một cái, chỉ thấy định chú ngữ bị rơi trên mặt đất. Ta đang nghĩ tiến lên, hắn liền đem mặt gương hướng về phía ta, một đạo cường quang chiếu đến, nhưng ngoại trừ con mắt có chút đau đớn, ngược lại cũng không có chuyện gì xảy ra. Ta tung người nhảy lên, nhảy đến trước mặt của hắn.Tiểu lão đầu vẻ mặt kinh ngạc, tay đã bị ta bắt lấy: “Lão bá bá, yêu quái vừa rồi có thể thả ra không?”“Không được.” Tiểu lão đầu tựa tiếu phi tiếu, đánh giá ta một chút: “Chỉ là một tiểu hồ ly, dám đòi đồ vật trên tay ta sao. Hơn nữa ngươi có biết ta vừa rồi thu là cái gì? Chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi thả ra ta đem ngươi ăn?” “Nó không có muốn hại khí tức của ta.” Ta hít hà, quái lão nhân mùi không giống người trong tứ hải, cũng không giống yêu quái, trong núi sâu tương đối nhiều sinh linh kỳ quái.Tiểu lão đầu híp mắt nhìn ta: “Vây ngươi có ngửi ra ta muốn hại khí tức của ngươi hay chưa?”“Vừa rồi có, hiện tại không.” Ta đưa tay muốn đoạt cái gương, nhưng lại trực tiếp xuyên qua, cái gương này thế nhưng không phải là thực thể.“Ngươi sẽ không chạm được vào cái gương này.” Tiểu lão đầu lại giễu cợt ta một chút, tay vừa động, thế nhưng lại có thể từ trên tay ta đào thoát. Hắn thoái lui cơ hồ có đến hơn mười trượng, nhìn gương trong tay. “Thất vĩ hồ.”Loại lời nói này ta cũng đã nghe thành thói qen: “Vậy ngươi còn không mau đem yêu quái kia thả ra, nếu không ta thi chú với ngươi.”“Vậy ngươi đừng hối hận.” Tiểu lão đầu ngón tay hơi điểm một chút, diễn viên hí khúc quái từ trong gương phun ra, so với bộ dạng vừa nãy còn muốn lớn hơn nhiều lắm.Bộ dạng của nó tựa hồ có điểm kì quái, chỉ là một lát, đã biến thành một bộ dáng khác. Ta kinh ngạc nhìn xem, đột nhiên cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt, trong phút chốc nó thoáng hiện trước mặt ta, một cái mồm to như bồn máu hướng ta cắn tới. Tốc độ kia thật sự rất nhanh, ta ngẩn người nhìn. Chỉ thấy tiểu lão đầu kia không biết khi nào thì đứng ở bên cạnh, cầm cái gương niệm chú ngữ: “Phong.”Liền giống như lúc trước, yêu quái lại nhanh chóng bị thu vào trong gương. Nếu như không phải trong không khí còn tràn ngập mùi yêu quái, ta quả thực muốn cho rằng mình còn đang nằm mơ.Tiểu lão đầu nhìn bộ dáng chật vật của ta, cười cười: “Ngươi đã thấy, đích xác là yêu quái, chẳng qua là một con yêu quái bị quỷ hủ thực tâm (quỷ chiếm giữ linh hồn). Mà yêu quái thân mình còn không biết, chỉ khi thu vào trong gương, quỷ mới hoàn toàn xuất hiện.“Vậy yêu quái kia đi nơi nào?”Tiểu lão đầu chỉ chỉ trong gương: “Ở chỗ này, dựng dục trọng sinh.”(bắt đầu sống lại lần nữa). Ta cắn cắn lưỡi, mặc dù không biết trọng sinh cần mất bao lâu, nhưng là đại biểu còn lâu mới xuất hiện lại, ta nhịn không được lại hỏi: “vậy quỷ kia đâu?”“Cũng ở trong này, khi nào tâm linh tinh khiết mới có thể đi ra.”Ta nhìn tiểu lão đầu, ngửi ngửi vẫn là nhìn không ra hắn là người nơi nào: “Lão bá bá, ngươi không phải là người tứ hải?”“Hừ.” Tiểu lão đầu không những không trả lời, mà còn hừ lạnh, hắn ném một cái hạt châu màu ngọc bích cho ta. “Nếu như về sau ngươi gặp bao nhiêu khó khăn, có thể nuốt hạt châu này, ta sẽ lập tức xuất hiện.”Ta cầm lấy hạt châu kia, mặc dù không lớn, nhưng cũng bằng nửa quả đấm. Nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Ta sẽ không bị nghẹn chết đi?”Tiểu lão đầu cười cười: “Không biết.” Hắn cười vẻ mặt tà khí. “Ngươi có biết cái gương này ta dùng làm gì không?”Ta lắc lắc đầu, tiểu lão đầu nói: “Cái gương này, gọi là đoạt hồn kính. Có thể thu các linh hồn bẩn tà trên đời, tuổi càng lớn, càng dễ dàng bị thu.”“Vậy không bằng ngươi đem tất cả linh hồn bẩn trên đời này đem đi tinh lọc.”Tiểu lão đầu cười lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì lại muốn ta làm chuyện như vậy.”“Vậy tại sao ngươi phải thu con quỷ kia?”“Chướng mắt.”Ta nghe lão nhân này nói thì buồn bực cực kì, hắn nói rõ ràng không đúng, ta cũng không thể thần thánh đến nỗi đi phản bác hắn. Ta phủi sạch lá khô trên người, nhe răng cười một tiếng: “Cảm ơn ah.”Kể từ lần đó liền không có gặp lại lão nhân kia, hạt châu cũng không biết đã bị ta ném đi nơi nào. Lần trước lúc bị cấm túc năm năm, mỗi ngày ta đều suy nghĩ, nếu đi tìm quái lão nhân kia, có thể hay không cứu ta ra ngoài. Nếu như Lục mộc thúc công ở đây, có thể hay không cũng cứu ta. Người ta có khả năng dựa vào, cũng chỉ có Lục mộc thúc công và quái lão nhân kia, vậy đại khái là sau khi rơi xuống nước, liều mạng nắm bắt loạn đồ đạc đi. Nhưng là sau khi đi ra ta lập tức quên chuyện này, thời gian quá ngắn, ngược lại không có cảm giác hoảng loạn. Hiện tại trong lòng nhớ đến chuyện của Hồng Sa, cũng nhớ tới hắn, đáng tiếc hạt châu đã không thấy.Cũng không biết qua vài ngày, đúng lúc trái cây ăn hết, tỷ tỷ lại từ trong vòng sáng đi ra. Nhìn trên tay nàng không có rổ nào, ta mấy ngày khói mù đảo qua mà quang ( ai biết chỉ cho ta ?????????): “Có phải hay không đã muốn thả ta ra ngoài.”Tỷ tỷ nhìn ta một cái, nói: “Nếu như ngươi biết sai rồi, có thể lập tức rời đi.”Ta có chút oán hận nói: “Vậy có phải hay không nếu ta khoog nhận sai, các ngươi liền định nhốt ta cả đời?”Tỷ tỷ không trả lời, xoay người hướng vòng sáng đi vào, ta vội vàng kéo y phục của nàng, nàng khẽ quay đầu: “Làm cái gì?”“Tỷ.” Ta đem nàng kéo trở lại, cười nói. “Đem đồ trang sức đeo tay của ngươi lưu lại cho ta đi.”Ta biết rõ tỷ tỷ sẽ lưu lại, hơn nữa sẽ không hỏi ta nguyên nhân. Là lười phải cùng ta nói nhiều hai câu, hay là sợ ta quấn quýt lấy nàng? Cái này ta cũng không biết, bất quá có đồ trang sức đeo tay của tỷ tỷ, ta ít nhất có thể biết được tình huống bên ngoài một chút. Tỷ tỷ đem dây chuyền nhỏ từ những mảnh dạ minh châu nhỏ trên cổ đưa ta, ta thiếu chút nữa cười ra tiếng. Bất quá sau khi nàng đi ra ta liền không cười được, hơn mười hạt châu kia là dùng linh lực xuyên tành, lấy năng lực của ta bây giờ, căn bản là không chặt đứt nổi.Nhìn trên mặt đất mấy thứ đồ vật trang sức đeo tay, ta thực hi vọng tỷ tỷ là một người thích ăn măc, chỉ là tỷ tỷ dù không thích ăn mặc, nhưng cũng đủ khuynh thành. Ta sâu kín thở dài, đem địa tinh gõ lên.