Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 46: Trí nhớ




Ba ngày vô vị trôi qua, nghĩ tới chỉ còn hai ngày nữa là có thể trở về, ta không nhịn được vui mừng. Linh lực trên người bây giờ so với trước còn cao hơn, càng cảm thấy năng lực tràn đầy toàn thân, nếu như linh thú đan trở lại, linh lực ít nhất phải tăng cường đến một nửa, đây nói chung cũng là trong họa có phúc.Nghĩ lại lần đầu tiên tại sân nhỏ trồng hoa diên vĩ nhìn thấy Thanh Hồn, từ ban đầu hô đánh gọi giết đến bây giờ hòa bình chung sống, ta đều có chút kinh ngạc.Ta cúi đầu nhìn xem khóa linh liên, vết nứt kia ngày càng lớn, vòng khí uốn lượn xung quanh khối xương cốt , ta tò mò để sát vào con mắt nhìn xem, ngoại trừ màu xanh sáng bóng cũng không nhìn thấy thứ gì khác. Trong nháy mắt lướt qua một ý nghĩ, trong lòng bỗng hồi hộp một chút, chậm rãi đứng lên, hướng thư phòng chạy tới.Trong thư phòng nến vẫn sáng, Thanh Hồn ở bên trong. Ta từ từ đi vào, thấy hắn cau mày, không biết là đang nhìn cái gì. Đợi một hồi, hắn tựa hồ phát giác được có người ở trước mặt, ngẩng đầu nhìn ta một cái, lại quay đầu trở về: “Đi ra ngoài.”“Ta muốn hỏi một việc.” Ta thấy hắn thực không có tâm tình nói chuyện với ta, vội vàng nói, “Ngươi nếu đã biết rõ chuyện khóa linh liên, vậy ngươi biết làm như thế nào mở nó ra, đem phần trí nhớ đã mất trả lại cho ta không?”“Không biết.”Hắn nói chém đinh chặt sắt (pig: một câu khẳng định), ta lại càng không tin: “Ngươi không phải là thần sao? Nếu đã có thể thi triển chú thuật, vậy cũng…”“Ta nói, đi ra ngoài.” Thanh Hồn giương mắt lạnh lẽo nhìn ta, thấy ta đứng tại nguyên chỗ, lại thêm một chữ, “Cút.”Nhìn xem bộ dạng mặt lạnh của hắn, chẳng biết tại sao trong lòng nổi lên một loại cảm giác ủy khuất, mũi chua xót, không có nhiều lời, xoay người ly khai.Có khúc mắc, trong lòng cũng không vui lên được. Hiện tại so với chuyện khóa linh liên, trong đầu ta lại để tâm nhiều hơn đến một chữ « cút » kia của hắn. Mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp, giống như đấy không phải giọng điệu hắn hay nói. Ta vỗ vỗ đầu, lại suy nghĩ lung tung rồi.Chờ ta phục hồi tinh thần lại, người đã chạy tới ngã tư đường. Đêm nay ánh trăng rất sáng, chiếu lên trên mặt đất rất là rõ ràng, người đi đường cũng không ít. Ta nhìn bọn họ thân là thần, lại trải qua cuộc sống như người phàm, có hỉ nộ ái ố (pig: bốn cảm xúc của con người) của người phàm. Không biết thiên thần mà người tứ hải chúng ta luôn luôn tôn sùng có phải cũng dễ gần như bọn họ không.Đi nửa ngày, tâm tình cũng tốt lên chút ít, vừa mới chuẩn bị trở về, lại thấy mình đi vào trong một ngõ hẻm. Đi về phía trước hồi lâu vẫn không thấy đường đi ra, lòng có chút trầm xuống, đã biết chính mình trúng chú thuật mê huyễn.Ta chậm rãi đi tới, tận lực làm bộ như không có phát hiện, bởi vì không biết đối phương có bao nhiêu người, linh lực mạnh bao nhiêu, ta cũng không dám tùy tiện hành động. Một cái xoay người, niệm chú thuật, nhưng không dám dùng hết toàn lực.Ngõ hẻm này bị trúng yêu thuật đột ngột dĩ nhiên biến hình, còn trộn lẫn thanh âm quỷ dị như bị xé rách, nghe âm thanh này lỗ tai ta có chút hơi đau. Chỉ chốc lát, đã thấy ba cái bóng đen từ bên ngoài vọt vào, đem ta vây quanh, nhanh chóng dệt nên một lưới chú thuật.Trên trán ta chảy ra mồ hôi lấm tấm, linh lực của bọn họ không kém, hơn nữa phối hợp phi thường ăn ý, tựa hồ là trải qua huấn luyện nhiều năm, cảm thấy cần phải dùng chú thuật hỏa linh. Hỏa cầu càng lăn càng lớn, đem mặt ta hun nóng cũng phải đỏ bừng, một tiếng hô to: “Đi!”Ba người kia thấy hỏa cầu đánh tới, tung ra mạng lưới chú thuật, cố gắng muốn đem hỏa cầu ngăn cản lại, chỉ thấy hỏa cầu nghiền qua lưới chú thuật, khiến nó hầu như không còn. Ba người mặt biến sắc, đã xoay người chạy trối chết, hỏa cầu đuổi theo bọn họ, một hơi nuốt vào hai người, đuổi theo tên kia chạy trốn khắp nơi.Con ngươi của ta hơi hơi co lại, hắn chạy trốn hoảng loạn như vậy, tự nhiên không còn có khe hở nào để thi triển chú thuật, mà chú thuật mê huyễn này lại không thấy biến mất, chính là nói lên còn có những người khác mai phục tại bốn phía. Đáng tiếc linh lực của ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu không cũng sẽ không phải lo lắng không yên như bây giờ.Bạch Dạ cho ta nguyệt quang thạch, hiện tại mặc dù đang giúp ta khôi phục linh khí, nhưng là nếu như người mai phục ở xung quanh có linh lực cường đại, ta cũng không có cách nào ứng phó. Ta một chút cũng không quên, người Minh La giới đều là thần, cũng không phải loại mà người Tứ hải có thể so với.Quả nhiên, sau khi hỏa cầu kia nuốt xong người cuối cùng, phía trước lại xuất hiện ba người. Trên người bọn họ linh khí bức người, làm cho ta nhịn không được khiếp sợ nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì?”Ba người không đáp lời, đã niệm lên một loại chú thuật ta chưa từng nghe qua. Lúc hỏa cầu phóng tới bọn họ, lại bị bọn họ trong nháy mắt đánh văng ra, ta muốn tới gần bọn họ, cũng bị một cỗ linh lực cường đại làm cho bật trở lại.Bọn họ vừa đọc xong chú thuật, đã xuất hiện một cái cửa động, thần sắc trang nghiêm nhìn ta, thân thể của ta đã không tự giác hướng tới cái cửa động sâu không thấy đáy kia mà đi đến, niệm định thân chú cũng không có tác dụng, chỗ đó tựa hồ có một cỗ lực lượng không thể giải thích được đang hút cơ thể ta, trong nháy mắt rớt vào, trước mắt cũng tối sầm.Lúc ta tỉnh lại, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn bất đồng với lúc trước.Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn khắp mọi nơi, cảm thấy nơi này thật là quen thuộc, nhìn kỹ thì kinh ngạc vô cùng. Nơi này thế nhưng lại là Hư Hoài Cốc, ta cùng Lục Mộc thúc công lúc tại Bắc Hải đã từng ở chỗ này. Ta ngạc nhiên nhìn quanh, chẳng lẽ lúc ta hôn mê, có người đã mang ta quay về?Vậy ta chẳng phải là hôn mê hơn mười ngày?Ta lấy lại bình tĩnh, đã phát giác được điểm không thích hợp. Mặc dù nơi này đúng là rất giống Hư Hoài Cốc, nhưng lại không có khí tức giống chỗ đó, thậm chí ngay cả một chút hương vị lá cây cỏ xanh cũng ngửi không thấy. Trong lòng ta cười lạnh một tiếng, lại là cảnh trí hư ảo, hư hóa (biến ra một không gian ảo ảnh) ra một chỗ như vậy, chắc hẳn cũng hao phí không ít linh lực đi.Ta từ từ đi từng bước trên con đường quen thuộc phía trước, lấy tay chạm đến cây cối, dĩ nhiên là thật sự, ta nửa kinh ngạc nửa hoang mang.Đi một hồi, hình ảnh kia dần dần biến mất, biến thành một mảnh màu trắng, ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mình đã bị bao vây giữa cảnh giới màu trắng. Chỉ trong thời gian chốc lát, hình ảnh từ giữa bức tường trắng hiện ra, cho đến khi thành hình.Ta cau mày đi vào con đường này, trên đường nở rộ cùng một loại hoa, cành cây nhỏ dài, nhưng không có một cái lá cây, phía trên có một nụ hoa hồng mảnh khảnh, hai bên đường đều là loại hoa này, thẳng tắp trông không thấy điểm cuối cùng, cảm giác được có hơi thở tối tăm .“Trở lại.”“Trở lại.”Ta kinh ngạc quay về phía sau nhìn lại, đây rõ ràng chính là âm thanh của Lục Mộc thúc công, nhưng là nơi này lại không có hơi thở của hắn, cũng không thấy chân thân hắn. Trong tâm của ta có hơi chút sợ hãi, đã bước nhanh hơn, đường này rất dài rất dài, nhìn xem đám hoa quỷ dị kia, ta nhịn không được toàn thân đề phòng.Ta đột nhiên dừng bước, trợn to hai mắt, nhìn thấy người phía trước, kinh ngạc đến hô hấp đều quên.Người đang mặc một thân quần áo thủy sắc kia, dĩ nhiên lại là ta.Nàng có chút đờ đẫn đi trên con đường này, trong mắt một tia tình cảm cũng không có. Ta toàn thân đã run rẩy, người kia trông giống như tượng gỗ, rõ ràng hồn phách đã tán hơn phân nửa.“Vô Song, trở lại.”Âm thanh Lục Mộc thúc công vẫn còn vang ở chung quanh đây: “Hắn chưa chết.”Chưa chết? Ai chưa chết? Ta càng cảm thấy hoang mang, nhìn nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt biến mất tại con đường mờ mịt. Ta đột nhiên có chút minh bạch, đây không phải là linh lực tạo ra cảnh giới hư vô(ảo ảnh), mà là căn cứ vào trí nhớ của ta mà tạo thành. Ta lắc đầu, nếu như những thứ này thật sự là trí nhớ của ta, vậy ta đã quên mất, bọn họ như thế nào lại biết rõ.Thế nhưng Bắc Hải, người bị mất hồn phách kia, rõ ràng đều là ta.Ta khẽ thở dài, con đường quỷ dị này cũng đã biến mất. Ta mờ mịt bước đi, nhìn trước mắt không ngừng biến đổi các loại cảnh trí, phần lớn làm cho ta cảm thấy được tim bị đè nén, thật giống như có một loại tình cảm muốn từ trong lòng lao ra, nhưng lại bị cái gì đó chế trụ lại.Ta không có mục đích ở chỗ này lang thang hồi lâu, suy nghĩ tính toán, đã được ba ngày. Ta chợt nhớ tới một vấn đề, ba ngày, ta thế nhưng không có một chút cảm giác đói khát. Ngược lại là thân thể càng ngày càng mềm yếu vô lực, trên người linh khí ba ngày qua liền thẳng hướng truyền ngoài tản đi.Loại tình hình này rất giống loại yêu quái tạo ra cảnh trí ảo ảnh, giữa lúc người ta không ý thức được mà hút linh khí, cuối cùng linh khí hao hết lúc đó đem ta nuốt chửng. Nhưng ta lại không cảm thấy đói, điểm này cùng yêu quái lại không giống lắm. Huống chi ta bình thường đi tại trong thâm sơn, yêu quái cũng sẽ không công kích ta.Ta tìm tòi một lần những hiểu biết trong đầu, vẫn không có biện pháp xác định chính mình đang đi tới nơi nào, hoặc là trúng phải chú thuật gì.Ta nghĩ đến mình còn có hai giọt máu tại trên người Thanh Hồn ,nếu như ta chết đi, hắn cũng sẽ cùng chết theo. Trong lòng ta vừa nhói, tiếp tục đi về phía trước. Dù cho sử dụng chú thuật cường đại , cũng có phương pháp xử lý, dù cho có bố cục tinh vi, cũng sẽ có sơ hở. Ta bình tĩnh niệm chú thuật thông linh, muốn chú thuật này truyền ra ngoài bức tường màu trắng, chỉ thấy chú thuật trước sau như một cùng va đập vào bốn phía, nhưng không cách nào đào thoát.Ta đem bọn nó tản đi, linh khí còn lại ngay cả loại chú thuật cấp thấp cũng không thể chống đỡ. Nếu như không phải là có nguyệt quang thạch, hiện ta đang không có linh thú đan cũng không có ánh trăng để hấp thu linh khí, chắc hẳn đã mặc người chém giết. Ta cười khổ một tiếng, hiện tại kỳ thật cũng không khác gì người bình thường.“Trên mặt trăng thật sự có con thỏ sao?”Ta nghe được thanh âm này, không có ngừng lại bước chân,mấy ngày nay đã nghe được rất nhiều thanh âm của mình, có mấy lời nói nghe rất trẻ con. Mặc dù mấy ngày nay cảm giác mệt mỏi, nhưng có đôi khi nghe chút ít câu hỏi kỳ quái, vẫn là nhịn không được mà bật cười. Ta trước kia thực sự là rất ngốc nghếch.“Ngươi hi vọng có, thì coi như nó có, hi vọng không có, coi như nó không có.”Ta không tự giác ngừng lại, nhịn không được che ngực.“Vậy thì vẫn nên là không có đi.”“Vì sao?”“Ánh trăng mặc dù tốt, nhưng chỉ có một con thỏ ở trên đó, quá đáng thương.”“Nói không chừng không phải là một con, mà là một đàn, trên đó còn có rừng cây, có dòng suối, có sơn cốc, không có thợ săn, không có thiên địch. Như thế thì không thể gọi là đáng thương.”Ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đang nói chuyện, một gương mặt xa lạ đập vào trong mắt. Hắn đang ôm một người khác ở trong trường bào màu trắng hư ảo, mặc dù thấy không rõ, nhưng là thanh âm lại rõ ràng là ta. Gương mặt đó tuấn tú lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy vẻ sủng ái.Lòng của ta lập tức truyền đến một cỗ đau đớn tan nát cõi lòng, ôm ngực co rúc ở trên mặt đất, toàn thân run rẩy.Khóa linh liên thanh quang càng phát ra sáng ngời, vờn quanh trên cổ tay ta, tựa hồ còn nghe được một âm thanh nứt vỡ thật nhỏ.Ta đưa tay che lại, không để cho thanh quang của nó khuếch tán.Nếu như đây mới thật là trí nhớ của ta năm trăm năm trước, ta thà rằng không muốn. Vì sao chuyện tình nhìn đẹp như vậy, lại gây cho ta cảm giác đau đớn. Bạch y nam tử kia là ai, hắn hiện tại đang ở nơi nào?Ta đau đến mức nước mắt đều rơi xuống, tay cũng không dám buông ra. Trở về, loại trí nhớ này, ta không cần lấy lại!Đột nhiên ấm áp, thân thể đã bị bao lấy. Ta ngẩng đầu nhìn lại, đúng là Thanh Hồn. Ta lúc đầu cho rằng lại là ảo giác, nhưng chóp mũi truyền đến hơi thở, lại nói cho ta biết đây là thật . Mặt của hắn đã trắng bệch, giống như đang cố nén một sự đau đớn cùng cực. Nhìn xem thần sắc của hắn, ta thật muốn đem hai giọt máu cuối cùng cầm lại, để tránh làm liên lụy tới hắn.“Không sao.” Thanh âm hắn khàn khàn, cúi đầu nói với ta.Ta nhìn ánh mắt của hắn, nước mắt trong khoảnh khắc lại bừng lên, đưa tay ôm lấy hắn, vùi đầu tại trong ngực hắn, không kiêng nể gì khóc lên