Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 39: Vương giả



Về đến nhà, bình tĩnh dị thường, lại không thấy người đánh chửi ta, cũng không có ai tới hỏi ta chạy đi nơi nào, giống như từ vừa mới bắt đầu ta không tồn tại, loại cảm giác này làm cho ta có chút khổ sở.





Ở nhà chờ đợi nửa ngày, liền cảm giác rất không thú vị, lại chạy ra bên ngoài. Sau khi Lục Mộc thúc công đưa ta trở lại, cùng cha ta nói chuyện, thì không thấy bóng dáng, ta đoán hắn cũng không thích ở nhà, có lẽ cũng giống ta, cảm thấy chỗ này và lao tù không có gì khác biệt.Xuyên qua rừng cây, liền thấy được Lưỡng Nghi quán. Ta nhảy lên cây nhìn vào bên trong, không nhìn thấy Lạc Thương, chỉ nhìn thấy những Tinh Túc Tử khác đang luyện tập chú thuật. Trong sân còn có một vài người mặc trường bào màu trắng, nhìn số tuổi, không hề giống Tinh Túc Tử. Nhìn trường bào bọn họ, đầu của ta mờ mịt đau nhói, người đã rơi xuống dưới.Nhưng thân thể không té ngã trên mặt đất, một làn sương mù đỡ ta lơ lửng ở giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Ta cuộn thân thể, một hồi lâu, đau đớn mới giảm bớt. Từ từ mở mắt ra, chỉ thấy một gương mặt trẻ tuổi đang nhìn ta cười, giống như thấy được chuyện phi thường buồn cười.“Vô Song.”Đột nhiên nghe hắn nói ta hai chữ, ta có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ lại là người biết ta? Ta cười cười, không thể không giải thích: “Ta trước kia bị tổn thương quá nặng, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, ngươi… Biết ta?”Hắn gật gật đầu: “Đương nhiên, tên của ngươi là ta đặt.”Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhớ tới lời thúc công trước kia, trừng mắt nhìn: “Vương?”Hắn mỉm cười gật gật đầu, đứng người lên phủi phủi lá rụng trên người, nói : “Ngươi có muốn vào vương cung chơi?” Thấy ta vẫn bộ dáng ngạc nhiên, hắn thở dài nói, “Trước kia ta nghĩ gọi ngươi tới , đáng tiếc phụ thân ngươi không chịu, hiện tại khó được dịp hắn đồng ý.”Ta hồ nghi nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy khả nghi, đứng lên lui hai bước: “Ta như thế nào không có nghe phụ thân nói chuyện này.”“Cho ngươi.”Hắn tự tay ném cho ta một viên đá truyền âm, ta vội nhận lấy, vừa cảnh giác nhìn hắn, vừa kê lỗ tai nghe, trong viên đá quả nhiên truyền đến thanh âm của phụ thân, để cho ta ở hoàng cung chơi một thời gian, không được gây họa. Chuyện tới có chút đột ngột, ta thất thần một chút.“Ta gọi Bạch Dạ.” Hắn lại lộ ra vẻ tự tin cùng nét mặt tươi cười tùy ý, “Nam Hải vương.”Mặc dù không rõ ràng lắm rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng lúc nhìn đến hoàng cung, ta thật kinh ngạc. Thời điểm trước còn tưởng là dinh thự Hồ tộc đồ sộ nhất, nhưng là hiện tại so sánh với vương cung, thật nhỏ bé, hơn nữa thô sơ cực kỳ.Cửa vương cung có hai cây cột dài ngất trời đứng thẳng, từ bên ngoài nhìn lại không khác cây cột bình thường, nhưng ở giữa hai cột, lại dày đặc tường linh lực, hình thành một cái cửa linh lực trong suốt. Xuyên qua cửa linh lực, chính là một đường phủ kín châu ngọc lưu ly, giẫm lên trên không đau chân, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.Đi hết đường ngọc lưu ly thật dài, xuyên qua một hồi sương mù dày đặc, liền thấy được tòa nhà. Những phòng ốc kia, do bạch ngọc khảm nạm bên ngoài, mỗi phòng cao trăm mét, đi vào, tất cả nền đều được làm bằng bạch ngọc, đi qua cách 1 lớp giầy vẫn có thể cảm giác thoải mái.Ta ngạc nhiên đánh giá chung quanh, thì ra hoàng cung Nam Hải là hình dạng này, nếu ở lại nơi này dưới cái nắng mùa hè, chắc hẳn sẽ không có cảm giác bị hâm nóng. Hơn nữa hiện tại mặc dù bên ngoài có chút lạnh, ở chỗ này cũng không cảm thấy thế, đột nhiên ta có chút thích chỗ này, ngón tay vuốt ngọc bích, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh buốt tận xương thật thích.Nếu như không phải là bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, cơ hồ ta đã quên Bạch Dạ còn ở bên cạnh, ta thoáng lúng túng cười cười với hắn, hắn cũng cười một tiếng: “Ngươi nếu như là thích, muốn ở bao lâu tùy ngươi.”“Ở?” Ta trợn to hai mắt, “Không phải là chỉ là đến chơi một ngày, buổi tối liền trở về sao?”Bạch Dạ hơi híp mắt: “Không quá mười ngày, không cho phép đi, nếu không chính là cãi lệnh vua.”Ta kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn muốn làm cái gì, cũng không biết phụ thân để cho ta đến đây làm cái gì, trăm mối như tơ vò, lại không có cách nào tìm người hỏi rõ ràng. Ta vốn là nghĩ thừa dịp hắn không chú ý chuồn ra ngoài, ai ngờ xuyên qua sương mù dày đặc, nhưng không thấy đường ngọc lưu ly, thậm chí ngay cả đường cũng không có, cúi đầu nhìn lại, người đã treo trên đám mây.Đồ ăn trong vương cung đều được chú ý, ta ở vài ngày, ngược lại cảm giác mình mập lên, chỉ là không có tinh thần gì, không biết là bởi vì nhớ nhà, hay là không quen.Bạch Dạ thường xuyên không có trong hoàng cung,mà có cũng chỉ là thoáng xuất hiện. Có khi ta đi bộ trong hoa viên, bỗng thấy hắn ngồi ở trong đình. Có khi ta đi dạo trong cung điện, đột nhiên hắn lướt qua, nhưng là đi rất nhanh.Ngày hôm đó ta đi đại điện, chân đạp trên mặt đất lạnh buốt, rất thoải mái. Nơi này nhiệt độ cùng độ ẩm đều rất thích hợp, tựa hồ như vĩnh viễn chỉ có một mùa. Ta nhìn hình ảnh của mình phản xạ từ mặt đất, mặt quả nhiên mập chút ít, nhưng thần sắc lại có chút tái nhợt.Trong mắt của ta tựa hồ thoáng hiện lên một chút ánh sáng, không khỏi có chút kỳ quái, ánh sáng kia, không giống như là bạch ngọc có khả năng phát ra ánh sáng. Ta ngồi xổm người xuống, đưa tay gõ mặt đất Ngọc Thạch, càng cảm thấy hoang mang. Dùng chú thuật tạo ra một vết nứt nhỏ, chỉ thấy trong khe hở Ngọc Thạch, lóe một loại rực rỡ sắc màu sáng bóng như lưu ly. Lòng của ta khẽ trầm xuống, móng tay chà xát một chút bụi bặm, đầu lưỡi vừa chạm, có một vị ngọt.Ta vội vàng đứng dậy, đi đến một chỗ khác, lại dùng phương pháp đồng dạng nếm bụi bặm, vị ngọt vào cửa kia, trong nội tâm cả kinh hiểu rõ. Ta chậm rãi đứng người lên, niệm chú khép lại, mới vừa đem mặt đất khôi phục nguyên dạng, liền thấy Bạch Dạ từ ngoài cửa đi đến.Có lẽ bộ dáng cau mày của ta làm cho hắn hiếu kỳ, cười hỏi: “Tiểu hồ ly, ngươi đang làm cái gì chuyện xấu?”Ta ngưng một chút, nói ra: “Ta đang nghiên cứu cung điện. Nơi này làm công tinh tế, mặt đất bạch ngọc mỗi khối lớn nhỏ bằng nhau, nhất định là bậc sư phụ già dặn kinh nghiệm đầy mình tạo ra.”Bạch Dạ gật gật đầu: “Đích xác là lão sư phụ không thể già hơn, hoàng cung đã có thời gian mười vạn năm, cung điện này ngược lại mấy ngàn năm, còn chưa dùng qua một lần.” Hắn cười cười, “Nam Hải từ trước đến nay dân tâm an ổn, muốn hội họp nghị sự một lần, chắc hẳn cũng khó.”Ta nhìn hắn, mặc dù tính tình của hắn thoạt nhìn rất hiền hoà , nhưng là đáy lòng lại mơ hồ không thoải mái, mỗi lần nói chuyện ta phải suy tính một phen: “Được nhìn quốc thái dân an là hi vọng của mỗi đời vua chúa.” Ta nghĩ cười một chút giảm bớt cảm xúc khẩn trương của chính mình, nhưng không có thành công, “Bạch ngọc là từ đâu chuyển tới?”Bạch Dạ nhìn ta, đáy mắt đã nổi lên một cổ vui vẻ: ” Thời điểm xây cung điện, vừa gặp Bắc Hải khai quật ra một số lượng mỹ ngọc khá lớn, lão sư phụ liền muốn xin dùng những thứ kia ngọc, cũng làm cho người mang về.”Ta mỉm cười co đồng tử lại: “Vị lão sư phụ kia là ai, bây giờ còn có ở đây không?”“Hiện tại càng già càng dẻo dai.” Bạch Dạ đột nhiên cười một tiếng, “Là Tam thúc công của ngươi.”Ta sửng sốt một chút, thấy hắn cười có chút kỳ quái, còn hiện ra một loại lãnh ý, ta thấy sống lưng lạnh cả người, lặng yên một hồi lâu, mới lên tiếng: “Này bạch ngọc, bên trong hỗn tạp một loại có thể hút linh khí đồ, loại vật này chỉ có Bắc Hải có. Hơn nữa cũng không phải là thiên nhiên, đã dùng chú thuật lẫn vào bên trong.” Ta dừng một chút, tiếp tục nói, “Hàng năm hút, sẽ làm cho linh khí hao hết,thân thể hư không, chết non sớm một chút.”Vốn ta cũng không muốn nói, nhưng một mặt đây là liên quan đến tính mạng vương, một mặt nội tâm ý thức trách nhiệm lại đang thúc giục ta nói ra sự thật, nghĩ đến ta có thể nào lại hại Tam thúc công, lập tức lòng của ta lại tràn đầy tự trách.Bạch Dạ lại cười đến có chút vui vẻ, nói ra: “Ta biết rõ.”Ta lấy làm kinh hãi: “Ngươi biết?”Hắn gật gật đầu: “Ừ.” Hắn nhàn nhạt nhìn thoáng qua mặt đất bạch ngọc kia, thanh âm lạnh lùng, “Bất kỳ chú thuật gì, cũng không thể tránh được đôi mắt của ta. Từ khối Ngọc Thạch thứ nhất bắt đầu chuyển đến, ta đã biết có người động tay động chân.”Ta càng thêm kinh ngạc: “Vậy ngươi vì cái gì còn muốn cho bọn họ dùng những thứ này?”Hắn nhìn ta một cái, đổi đề tài nói: “Ngươi đại khái có thể yên tâm, lão sư phó kia, không phải là Tam thúc công của ngươi, cũng không phải là linh thú, mà là một con linh trùng.” Không đợi ta mở miệng, hắn lại nói, “Ngươi biết quan hệ giữa linh thú và linh trùng sao?”Ta nhẹ nhàng gật đầu, những chuyện này, Lục Mộc thúc công đã nói với ta .Hắn tiếp tục nói: “Linh trùng muốn thần không biết quỷ không hay hại chết một con thân là linh thú vương, kia có thể là muốn nâng đỡ linh trùng làm vương, dù cho tỷ lệ thành công rất nhỏ bé, nhưng còn tốt hơn là không có hi vọng.”Ta nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi vì cái gì không phá hủy qua?”“Năm đó linh trùng kiến tạo cung điện, nhiều hơn ngàn con, nếu như truy cứu, muốn sẽ giết bao nhiêu linh trùng? Cũng không đủ bằng chứng rõ ràng liền giết nhiều người như vậy, ngươi cảm thấy các linh trùng khác sẽ không hoảng loạn?” Hắn đe dọa nhìn ta, tiếp tục nói, “So với truy cứu trách nhiệm, chẳng bằng cho bọn họ vì mưu kế của mình thành công, hoàn thành công việc an toàn sẽ tốt hơn.”“Đúng là… Ngươi chẳng phải là sống ở trong một cái lồng giam đầy nguy hiểm?”Hắn thật làm như nghe được truyện cười, nở nụ cười hồi lâu, mới lên tiếng: “Nơi này đích xác là căn nhà giam, còn là một lao tù nguy hiểm, nhưng lúc ta có thể khống chế nó, nó bất quá lại là một địa phương an toàn.”Ta thầm giật mình, hắn cũng không lớn hơn ta nhiều, nhưng tâm tư kín đáo, so với ta phải nghĩ sâu sắc hơn. Ta lại hỏi: “Ngươi đem những thứ này nói cho ta biết, chẳng lẽ không sợ ta đối với linh trùng tiết lộ điều bí mật này?”Hắn lắc đầu cười một tiếng, lại đưa mắt nhìn chằm chằm ta, thấy ta toàn thân không thoải mái: “Nếu như lúc ta nói lão sư phụ là Tam thúc công của ngươi, ngươi có chỗ giấu giếm, ta một chữ cũng sẽ không hướng ngươi thổ lộ.”Không biết trên trán đã chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt của ta hiện tại đã càng thêm tái nhợt. Nếu như ta vừa rồi không có nói ra bí mật bạch ngọc, hoặc có lẽ bây giờ ta đã bị đuổi ra bên ngoài, hoặc là cả đời sống trong ánh mắt hoài nghi của hắn. Loại người này, lừa gạt hắn một lần, phụ hắn một lần, sẽ không bao giờ được tín nhiệm.So với tâm tình may mắn, cảm xúc hoảng sợ lại chiếm cứ. Thật lâu ta mới hồi phục tinh thần, hỏi: “Cái này chút ít bạch ngọc đối với ngươi không có ảnh hưởng đi?”Hắn lặng yên một chút, hỏi: “Ta biết rõ những thứ này bạch ngọc sẽ hút linh khí lại không nói cho ngươi, ngươi chẳng lẽ không oán hận ta?”Ta sửng sốt một chút, mới phát giác hắn một chút ảnh hưởng cũng không có ngược lại ta mấy ngày nay mất tinh thần, có lẽ cũng là bởi vì bị hút linh khí. Hắn thấy ta sững sờ, không biết đang suy nghĩ gì, nói ra: “Loại trình độ chú thuật này, đối với ta mà nói, không có một chút tác dụng.” Hắn từ trong lòng xuất ra một khối đá màu đỏ, ném cho ta, “Này là đá nguyệt quang, tùy thời có thể khôi phục linh khí, ngươi mang theo nó, cho dù qua lại bốn phía cung điện, cũng không có vấn đề.”Ta tiếp nhận đá nguyệt quang kia, chỉ thấy nó quanh thân đỏ bừng mượt mà, không có một tia tỳ vết, xen kẽ một dây màu đỏ , có thể đeo vào cổ, cũng có thể treo bên hông. Đang muốn cùng hắn nói cảm ơn, đã thấy hắn nhìn ta, chậm rãi nói : “hòn đá này, năm trăm năm trước, nên thuộc về ngươi.”