Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 35: Bị cấm



Mặc dù chỗ ta đứng cách hành lang kia một đoạn nhưng nhìn lại rất rõ ràng, bộ dạng hắn mặc dù rất tuấn mỹ, nhưng lại lộ ra một cỗ khí chất âm lệ, làm cho ta nhịn không được ý nghĩ chạy trốn. Thân thể mới vừa chuyển động, ngay cả mắt cũng không kịp nháy, đột nhiên lại phát hiện hắn đã đến trước mặt của ta. Ta kinh ngạc sửng sốt một chút, người đã nhảy lên trên tường.





Mũi chân còn chưa rời khỏi mặt đất, đã bị hắn bắt lấy y phục sau lưng, kéo xuống dưới một cái, rơi vào trong lồng ngực của hắn, mới vừa ngẩng đầu lên, gò má đã bị hắn bóp ở trong tay, giống như muốn bóp nát xương mặt ta.“Thất vĩ hồ ly.” Hắn nhàn nhạt nói một câu, trong mắt lại tràn đầy trêu chọc, “Ngươi vào bằng cách nào?”Má của ta bị hắn bóp đau đớn, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, nếu như ta không nói lời nào, không chừng hắn sẽ lập tức bóp nát mặt của ta, đành phải mơ hồ không rõ nói: “Từ trên tường nhảy vào.”Trong mắt của hắn lộ ra một cỗ hàn ý, mặc dù trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười: “Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?”Ta kinh hãi: “Thật sự là từ ngoài tường tiến vào.”Có lẽ là ánh mắt của ta hoàn toàn không giống như đang nói dối, hắn đổi giọng hỏi: “Phía trước vườn hoa, ngươi là từ đâu tới?”Ta đột nhiên hiểu được hắn nói cái gì: “Ta, ta cũng không biết, tỉnh lại đã ở trong này.”Hắn vẻ mặt thăm dò nhìn ta, đột nhiên buông tay ra, lui ra một bước. Ta thẳng tắp ngã xuống bụi hoa, những thứ hoa màu xanh kia ngay lập tức rình mò về phía ta, lại muốn hút linh khí của ta, ta giật mình một cái ngồi dậy, trên lòng bàn tay là những hỏa cầu đang bốc cháy, ném về phía bọn chúng.Hắc y nhân kia vốn đang cười khinh thường, nhưng lúc nhìn thấy đám hoa đụng phải hỏa cầu lập tức bị đốt thành tro tàn, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, một chưởng đánh vào phía trên lòng bàn tay của ta, trực tiếp đẩy hỏa linh chú quay lại cơ thể của ta.Hỏa linh chú là do Lục Mộc thúc công dạy ta, nó không giống với lửa thường, nó có thể thiêu hủy vạn vật trên thế gian. Khi nó vọt vào trong cơ thể ta, nếu như không phải là ta phản ứng nhanh mau chóng diệt trừ, có thể là hiện tại ngũ tạng ta đã biến thành máu. Kinh mạch chịu đựng một trận lửa đốt như vậy, một cỗ khói bốc lên trong bụng, từ trong miệng xông ra.Hắn là muốn ta chết, đừng nói là ta không bị hút linh khí, cho dù là có ánh trăng tràn đầy để cho ta có linh khí cuồn cuộn không ngừng, ta chưa chắc đánh thắng được hắn, muốn ám toán hắn tìm cơ hội chạy thoát thân, trừ phi ta muốn chết nhanh hơn. Ta quỳ rạp trên mặt đất trong miệng không ngừng bốc ra khói, đã dùng Thạch Hoá Chú.Một lát sau không thấy hắn động đậy, cũng không biết hắn lại đánh cái chủ ý gì. Đang thấy kỳ quái, chợt nghe thấy hắn cười nhạo một tiếng: “Ngươi nếu như còn không động đậy, ta sẽ trực tiếp đập nát ngươi.”Ta vừa nghe, vội vàng giải chú, lật người bò dậy: “Đừng giết ta.”Hắn có chút hăng hái nhìn ta, đáy mắt lại hiện lên vẻ mặt khinh miệt: “Ngươi không muốn chết?”“Không muốn.” Ta gật đầu như đinh đóng cột, trong miệng vẫn còn bốc khói lên, lại nói thêm một câu, “Không có người muốn chết.”“Vậy ngươi cho ta một lý do để không giết ngươi.”Ta suy nghĩ một chút: “Ta có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện, đầu bếp thợ mộc hoa tượng nữ hồng đều có thể.”Hắn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, mặt tràn đầy không tin: “Đầu bếp? Thợ mộc? Ngươi không những nghĩ muốn độc chết ta còn muốn đem phòng của ta phá hủy sao? Hoa tượng? Nữ công? Ngươi muốn đem những thứ hoa này bóp chết hay là định thêu mấy đóa hoa nhỏ cho ta chơi?”Ta bị hắn nói á khẩu không trả lời được, hắn căn bản là muốn giết ta, mặc kệ ta nói cái gì, hắn cũng sẽ không lưu ta lại, hiện tại chẳng qua là coi ta như con mèo nhỏ mà đùa bỡn thôi. Dù sao dù sao đều là chết, ta trừng mắt hắn nói: “Vậy tại sao ngươi nhất định phải giết ta?”Hắn sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh nói: “Ngươi phá hủy hoa của cha ta, không thể không chết.”Ta nhìn thoáng qua chung quanh, vừa rồi chỉ có hai ba đóa bị đốt chết, hắn là muốn kiếm cớ giết ta. Ánh mắt của ta tận lực nhìn hoa, không để cho hắn nhìn mặt. Hắn không phải là linh thú, giống người Đông Tây Hải, nhược điểm của người Đông Tây Hải là cái gì? Ta dùng thời gian cực ngắn nhớ lại một lần, vẻ mặt khẩn trương cứng ngắc lại.Người Đông Tây Hải hình như không có nhược điểm, bọn họ đơn giản là muốn có địa vị hiển hách cùng linh thú cường đại. Người trước mặt ta là không có cách nào, thứ hai… Ta lập tức bác bỏ, trở thành linh thú của hắn, còn không bằng đi gặp trở ngại.“Ta là chạy trối chết vào.” Ta nỗ lực làm cho mình nhìn thẳng hắn, không hoảng hốt bất loạn nói, “Ta bị một đám người linh lực cường đại đuổi giết.”“A? Sau đó thì sao?” Hắn hình như cảm thấy hứng thú, nhưng là trong mắt vẫn lộ ra sát ý.“Bọn họ cũng tiến vào cùng ta.” Ta cảnh giác nhìn chung quanh, người co rụt lại, “Nói không chừng là ở chung quanh nơi này.” Ta di chuyển đến bên cạnh hắn, “Bộ dạng bọn họ có điểm quỷ dị.”Bờ môi hắn gạt ra một nụ cười: “Có nhiều quỷ dị?”“Giống như bọn chúng.” Tay ta chỉ về một hướng, thấy hắn hơi lệch đầu, eo thon nâng lên, hôn miệng của hắn, đem linh thú đan đưa vào trong cơ thể hắn.Hắn sửng sốt một chút, đưa tay đánh ta, thân thể của ta giống như mũi tên bay ra ngoài, thẳng tắp đụng vào tường, ngực khó chịu, phun ra một ngụm máu tươi, thấy hắn sát khí đầy người vươn tay, ta trấn định đứng lên: “Ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ chết.”Hắn quả nhiên ngừng lại, ta chậm rãi đứng lên, một cái tát kia thật không thể khinh thường, xương cốt đều muốn bị đánh gãy, ta xóa đi máu ở bên miệng, nói: “Ta đem linh thú đan của ta cho ngươi, hợp làm một thể, ta chết đi, ngươi cũng phải chết; ngươi chết, ta cũng sẽ chết.”Hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Ta đem nó từ trong cơ thể bức ra, đến lúc đó ngươi sẽ chết càng khó chịu. Đem căn nguyên linh khí tùy tiện đặt ở trong thân thể người khác, biện pháp này thực là dại dột.”Hắn nói xong, nhìn vẻ mặt đắc ý của ta, lông mày đã khẽ nhíu lại, niệm một chú thuật, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì. Lông mày lại nhăn sâu thêm một chút, lại thay đổi một chú thuật khác, vẫn không bức linh thú đan ra được.Ta phủi tay, vui mừng mà nói: “Cho dù ngươi xé bụng của mình, cũng không thể lấy nó ra.”Thần sắc hắn biến đổi: “Ngươi dùng Hóa Linh Chú?”“Đúng vậy, ta biết ngươi sẽ đem linh thú đan bức ra, cho nên ta làm cho nó chảy ra ở trong cơ thể ngươi, trừ phi ngươi làm cho máu toàn thân mình khô cạn, nếu không mạng của ta nhất định cùng mạng của ngươi cùng sống chết.”“Ngươi đúng là đồ điên.”Ta cười cười, hoàn toàn không để ý hắn mắng ta. Hắn nói cũng không sai, chỉ cần là một linh thú đều biết, linh thú đan trong cơ thể không thể để cho địch nhân lấy đi, bởi vì nó vừa là nguồn gốc của linh lực, cũng là một cái mạng khác của linh thú. Linh thú nếu như chết, mà trong cơ thể vẫn còn linh thú đan, chỉ cần có đầy đủ linh khí, vẫn có thể sống lại.Nếu như không có linh thú đan, vậy thì sẽ biến thành một con linh thú không có linh lực, không cách nào sống lại.Bình thường ngay cả người được cưng chiều cũng sẽ không đòi hỏi linh thú đan, mặc dù có thể căn cứ năng lực của linh thú mà tăng cường linh lực, nhưng là đem tính mạng của mình với linh thú tương liên, thật sự quá nguy hiểm.Đem linh thú đan hòa tan vào trong cơ thể hắn, là vì phòng ngừa hắn hành hạ ta, mặc dù sinh mệnh tương liên, nhưng là đau đớn trên thân thể lại không tương liên. Nhưng nếu như là sáp nhập vào giữa xương máu hắn, ta đau, hắn cũng phải đau. Hắn đau, ta cũng vậy phải đau. Biện pháp lấy ra không phải là không có, chỉ là người thông thường sẽ không làm như vậy.Cái phương pháp này thật sự rất ngu xuẩn, nhưng so với việc có thể bảo vệ tính mạng, lại có lời cực kỳ. Hơn nữa phơi nhiều ánh trăng, vẫn có thể trữ đến một lượng linh lực nhất định, có lẽ có thể tìm được biện pháp chạy trốn.“Kỳ thật ngươi cũng không thiệt thòi. Ta thật sự sẽ làm công việc của thợ mộc, nuôi dưỡng chiều chuộng hoa.” Ta vừa rồi xếp đặt một con đường của hắn, bây giờ tự nhiên phải ngoan ngoãn, ít nhất làm cho hắn không có cảnh giác với ta, sau đó từ từ tìm cơ hội chạy trốn, “Hơn nữa ta dù gì cũng là một con hồ ly ngàn năm, linh lực cũng không yếu.”Thanh âm của ta đột nhiên ngừng lại, hắn lại lộ ra ý cười làm người ta cực kỳ thận trọng: “Linh thú có thể sống trên vạn năm?”Ta im lặng không lên tiếng, hắn lại tiếp tục nói: “Ngươi sẽ ở trong địa lao âm u, một mình vượt qua một vạn năm còn lại.”Sắc mặt ta trong nháy mắt thay đổi, xoay người nhảy lên trên tường, ai ngờ vừa ra sức nhảy, thậm chí ngay cả một phần ba tường cũng không với tới, đừng nói tới chạy trốn. Ta quên mất mình đã không còn linh lực, hiện tại ngay cả chân thân ta cũng không thay đổi được. Sau khi nghe thấy thanh âm cười nhạo ở phía sau, trên trán ta đã toát ra mồ hôi lạnh.Bắt giam một vạn năm, loại người như hắn, nhất định làm được.“Ta sẽ cho ngươi đem linh thú đan lấy về.”“Chờ ta đem linh thú đan lấy ra, ngươi sẽ lập tức giết ta, ta mới không làm như vậy.” Lời của hắn ta tuyệt đối không tin, từ đầu tới cuối không thể tin, “Linh thú đan đã trở thành máu của ngươi, muốn lấy ra toàn bộ phải hao phí hơn nửa năm, chẳng lẽ ngươi muốn mỗi ngày đều phải lấy ra một chén máu?”Hắn lạnh lùng cười một tiếng, lại dùng ánh mắt âm lệ nhìn ta: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi cả đời kiềm chế ta?”Ta có chút ít kinh hãi nhìn hắn, mặc dù đem máu có linh thú đan trong cơ thể thả ra, huyết tương được sinh ra một lần nữa không bị ảnh hưởng, nhưng kia chẳng khác gì là từ từ đem toàn bộ máu của mình chảy khô. Cho dù hắn nguyện ý, ta cũng không chịu, bởi vì ta nhất định phải uống hết những thứ máu kia, nghĩ tới đây, dạ dày của ta thật giống như bị người đá một cước, khó chịu muốn ói.Thấy nét mặt của hắn tuyệt không như đang nói đùa, ta lập tức cảm thấy sợ đến nổi da gà, trong đầu vừa có ý niệm muốn chạy trốn, một vòng thanh quang đã quấn lên chân, ta cúi đầu nhìn lại, cái đó căn bản chính là cái xiềng chân. Chẳng những trói buộc người, hơn nữa rất mạnh. Chỉ cần khẽ nhấc chân đều cảm thấy mắt cá chân bị kéo tới đau đớn.Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không quan tâm sống chết của ta, chính mình một người rời khỏi sân nhỏ. Trong tâm của ta mắng hắn một ngàn một vạn lần, nhưng vẫn không thể không đi theo hắn, ít nhất phải đợi đến khi trăng sáng tích góp từng tí một linh lực, mới có thể lại thi chú lấy đi xiềng chân.Bước chân của ta thật chậm, nếu không đi chậm như vậy, cổ chân thậm chí có thể bị kéo tới tách rời. Chờ lúc ta ra khỏi vườn hoa, sớm đã không thấy tăm hơi bóng người của hắn. Ta nhìn lầu thuỷ tạ, mắt choáng váng.Chẳng lẽ muốn ta đứng ngốc ở chỗ này chờ trời tối?Ta ngồi xổm xuống, xoa mắt cá chân đã ửng đỏ, để cho khoá chân kia đập xuống mặt đất vài cái, mặt đất lõm xuống một chút. Nếu là dùng hàm răng cắn, khẳng định răng ta sẽ bể hết.Một hồi, ở dưới đất lòi ra một cái đầu, nó quay đầu lại nhìn ra, con mắt nhìn lớn đến kỳ lạ, ta quát to một tiếng: “Đứng lại!”Nó hoảng sợ muốn lùi về sau, ta vội vươn tay bắt cánh tay của nó, dường như nó bị kinh hãi, hét lên một tiếng rồi cắn lấy tay ta, răng sắc cắm vào trong thịt ta, thiếu chút nữa cắn đứt xương cốt khối, ta vội thu lại tay, thoát khỏi miệng nó một vết rách thật dài.Ta bây giờ không có linh lực hộ thể, nhìn máu tuôn ra bên ngoài, đầu có chút choáng, hơn nữa đau đến mức ngay cả tim cũng co quắp.Bọn họ rốt cuộc là cái sinh linh gì!Ta xé một miếng vải từ xiêm y, băng bó cánh tay lại, máu dần dần dừng lại, người mới thanh tỉnh một chút.Ta bình tĩnh suy nghĩ, nơi này không giống với tứ hải, không có linh thú, nhưng linh lực của người nơi này mạnh hơn so với người ở Đông Tây lưỡng hải. Ta bị bắt xuống từ phía trên mặt đất, như vậy phải nói nơi này là dưới đất. Nhưng ngoại trừ thiên thần điện cùng tứ hải, ta chưa từng có nghe qua còn có địa phương khác.Chẳng lẽ trên đời này còn có những địa phương không bị người biết?Ta thở dài, hay là chờ khi khác trăng sáng lên đem xiềng chân cởi bỏ rồi nói, lỡ đâu người nọ thật sự hạ quyết tâm ngày ngày cho ta uống một chén máu, đến lúc đó thật sự là khóc cũng không khóc nổi.