Ta Là Người Hiện Đại

Chương 39: Định Hồn Chi Lực



Thời gian dần trôi, cơ thể Diệp Nguyên dưới tác dụng bồi bổ của âm dương chi khí đã bắt đầu sinh ra huyết nhục, làn da teo tóp đã dần căng bóng trở lại. Chiếu theo tốc độ này thì chỉ cần hơn một canh giờ cơ thể Diệp Nguyên sẽ hồi phục lại hoàn toàn sinh cơ như ban đầu.

Vân Tuyết dùng đôi mắt tro tròn ngạc nhiên nhìn biến đổi trên cơ thể Diệp Nguyên. Nàng vốn xuất thân từ Thiên Mộc Cung, một trong cửu cung đại danh đỉnh đỉnh vang dội Đông Châu nên kiến thức của nàng về tu sĩ là vô cùng phong phú. Theo quan điểm của nàng thì tiểu tử trước mặt có thể sống sót là may mắn rồi chứ chưa nói đến việc hồi phục nhanh chóng như lúc này.

“Tiểu tử này cổ quái thật!”

“Lẽ nào hắn tu luyện một môn công pháp tự làm tổn hại bản thân mình?”

“Hừ! Lúc trước đã nhận định hắn là tu ma giả, xem ra không phải thứ gì tốt đẹp!”

Vân Tuyết loạn nghĩ một chút rồi đứng dậy tung mình nhảy lên bình đài bằng đá, sau đó đôi chân vắt vẻo ngồi ở một góc bình đài. Ánh mắt vẫn đầy vẻ tò mò nhìn về Diệp Nguyên nằm bên dưới thảm cỏ.

Bấy giờ, khi nhận thấy cơ thể đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp, Diệp Nguyên tĩnh tâm, ngưng thần tiến vào trạng thái nhập định. Lúc này hắn chỉ muốn mau chóng phục hồi thần thức đến trạng thái tốt nhất để có thể xem xét các không gian trong thức hải.

“Nếu Chiêu Hồn Kính kia còn sống sót thì hiện tại ta đã là một cái xác vô hồn rồi!” Một tia nhận định khiến hắn yên lòng sau đó hắn chìm vào trạng thái nhập định.

Vân Tuyết ngồi trên bình đài nhận thấy linh khí quanh thân thể Diệp Nguyên lưu chuyển thì ánh mắt lóe lên một tia vui mừng. Dẫu sao đến lúc này nàng vẫn cho rằng vì bản thân nhốt Diệp Nguyên vào “Sinh Mộc Bình” nên mới khiến hắn gặp phải tai họa. Nhìn quanh quẩn một vòng, ánh mắt nàng xẹt qua chút thất vọng, sau đó nàng cũng xếp bằng ngồi ngay ngắn, tiến vào trạng thái tu luyện.



Vạn Thú Môn.

Đây đã là ngày thứ hai kể từ khi Vạn Thú Môn phát đi thông tin về việc khai mở Cổ Mộng kết giới. Tuy nhiên người của Phong, Lôi, Thời, Không cùng Thần Đạo Tông và Thiên Thủy Cung vẫn không có dấu hiệu xuất hiện.

Người của năm đại cung cùng ba đại tông đến tham gia đại hội tầm bảo lần này, ai nấy đều yên lặng chờ đợi. Các trưởng lão cùng đám đệ tử hàng ngày đều chìm đắm trong tu luyện không hề ra ngoài. Xem ra với họ việc tu luyện là không bao giờ ngừng nghỉ.

Trước của đại điện của Vạn Thú Môn, một bạch y nữ tử vóc người cân đối, khuôn mặt xinh đẹp, trên mái tóc huyền cài một đóa quỳnh hoa trắng muốt đang uyển chuyển bước vào đại điện. Nếu Diệp Nguyên có mặt tại đây chắc chắn sẽ nhận ra nữ tử xinh đẹp này, nàng vốn là cô chủ của Dạ Hương Lâu - Triệu Nhã Nhi.

- Đệ tử bái kiến sư phụ cùng các vị sư thúc! Triệu Nhã Nhi vừa bước qua cửa đại điện đã hướng mười một lão già đang ngồi quanh bàn ngọc, nói.


- Ồ! Cuối cùng con cũng trở về rồi! Vạn Trường Hy ánh mắt tràn đầy vẻ quan tâm nhìn nữ đệ tử của mình.

- Nha đầu này về thật đúng lúc! Một trưởng lão khác lên tiếng.

- Nhã Nhi, con mau ngồi xuống! Vạn Trường Hy giọng nói ôn tồn vang lên.

- Vâng, sư phụ!

Nhã Nhi đáp rồi mau chóng ngồi xuống một ghế trống bên bàn ngọc. Tại Vạn Thú Môn cũng chỉ có nàng mới dám ngồi cùng “Thập Nhất Tán Tiên” thế này. Một phần vì nàng là đệ tử duy nhất của Vạn Trường Hy, một phần vì nàng vốn được “Thập Nhất Tán Tiên” xem như con gái của họ.

Chuyện này kể ra thì dài dòng, chỉ biết hơn hai mươi năm về trước, mười một lão già này trong một lần xuống núi đã mang một nữ hài tử chừng hai, ba tuổi về nuôi dưỡng. Không những thế vì nữ hài tử này mà mười một lão già đã có một trận tranh hùng để xem ai sẽ trở thành sư phụ của nàng. Sau cùng, Vạn Trường Hy nhờ tu vi thâm hậu đã chiến thắng rồi nhận nữ hài tử kia làm đồ đệ. Mười lão già còn lại tuy thua cuộc nhưng lại rất yêu thương nữ hài tử này. Không nói cũng biết nữ hài tử năm xưa chính là Triệu Nhã Nhi rồi.

- Sư phụ, lần này con vẫn không tìm ra dấu vết gì của Tử Long Ấn! Triệu Nhã Nhi giọng nói có phần thất vọng.

Vạn Trường Hy nghe vậy thì xua tay cười nhạt, nói:

- Ài! Không sao! Thất lạc đã mấy ngàn năm rồi, muốn tìm được không phải là chuyện dễ dàng gì! Con đừng tự trách bản thân!

- Vâng, sư phụ! Triệu Nhã Nhi gật gật đầu đáp.

- Hôm nay con về nghỉ ngơi đi! Ngày mai chúng ta đưa con tiến vào Cổ Mộng kết giới!

Nhã Nhi nghe vậy “a” lên một tiếng ngạc nhiên rồi hỏi:

- Sư phụ, không phải mười năm nữa Cổ Mộng kết giới mới khai mở sao?

- Lần này có điều đặc biệt xảy ra, con chuẩn bị tốt tinh thần ngày mai cùng đệ tử của các tiên môn khác tiến vào kết giới là được. Lần này cũng xem như giúp con tăng thêm chút lịch luyện! Vạn Trường Hy điềm đạm nói.

- Vâng, sư phụ!



Bên trong Cổ Mộng kết giới.

Không biết trải qua bao lâu, Diệp Nguyên tỉnh lại từ nhập định. Mặc dù vẫn ở tư thế nằm ngửa trên thảm cỏ, ánh mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hắn biết rõ cơ thể đã hồi phục. Hít vội một hơi lương khí, mùi hương quen thuộc của cây cỏ làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Tiểu tử ngươi tỉnh rồi? Giọng nói mang theo vẻ tò mò của Vân Tuyết vang lên bên tai Diệp Nguyên.

Diệp Nguyên mở to mắt, khẽ xoay đầu một chút nhìn về hướng của Vân Tuyết. Một khuôn mặt xinh xắn đáng yêu cùng đôi mắt to tròn đen láy đang chăm chú nhìn hắn. Bỗng nhiên, Diệp Nguyên cảm thấy đại não chấn động một cái, một luồng lực đạo vô hình chỉ trong chớp mắt đã xông thẳng tới hai mắt của hắn rồi điên cuồng luân chuyển trong đáy mắt.

Ánh Vân Tuyết vừa tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Nguyên thì tâm thần của nàng nhảy lên một cái chấn động. Một cỗ lực lượng trói buộc bao phủ lấy toàn thân thể nàng, nàng có cảm giác linh hồn đang bị ánh mắt của Diệp Nguyên chế trụ. Thời gian lúc này như ngừng trôi, hai người mắt đối mắt nhìn nhau. Tuy nhiên trong đáy mắt Vân Tuyết là vẻ vô hồn còn trong đáy mắt Diệp Nguyên lại hiện lên một tầng lục quang quỷ dị.

Diệp Nguyên “a” lên một tiếng ngỡ ngàng bởi vì trong sát na ngắn ngủi vừa rồi hắn cảm thấy bản thân hắn dường như đã nắm chặt linh hồn của Vân Tuyết. Đây là cảm giác vừa mờ ảo lại vừa chân thật.

- Ngươi vừa làm gì ta? Vân Tuyết bừng tỉnh rồi dùng ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn tiểu tử trước mặt nàng.

Diệp Nguyên hiện tại đâu có thời gian để ý đến nàng, lúc này hắn đang nương theo thần thức tiến thẳng vào thức hải. Vì thần thức của hắn đã hồi phục lại như cũ nên lần này không còn bị lực lượng bí ẩn kia bài xích mãnh liệt nữa.

Hắn ngay lập tức bay thẳng tới không gian tinh thần, muôn ngàn tia thần thức huyễn hóa thành thân thể. Vừa vào đến không gian tinh thần, hắn nghệch ra vì ở giữa không gian tinh thần một chiếc gương hình bán nguyệt to lớn đứng sừng sững che chắn cả khoảng không gian rộng lớn.

“Chiêu Hồn Kính!”

Diệp Nguyên sững người không dám loạn động, hắn nhiều lần chịu thiệt thòi từ chiếc gương quái quỷ này nên lúc này hắn có phần e sợ. Tuy nhiên sự lo lắng của hắn hoàn toàn tan biến khi hắn nhận thấy một tia liên kết vô hình từ “Chiêu Hồn Kính” phát ra rồi cộng hưởng với thần thức của hắn.

“Chiêu Hồn Kính đã bị luyện hóa” Diệp Nguyên ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

“Nói như vậy, lực lượng kì quái vừa rồi là phát ra từ Chiêu Hồn Kính” Diệp Nguyên cẩn thận phân tích.


Sau một hồi suy đoán cùng với cảm nhận sự liên kết của Chiêu Hồn Kính với bản thân, Diệp Nguyên nhếch lên nụ cười khó diễn tả.

“Lực lượng này là gì?”

Diệp Nguyên cảm nhận từng tia lực đạo liên kết của Chiêu Hồn Kính vô cùng kì lạ, nhất thời hắn không xác định được lực đạo này có tác dụng gì.

“Không phải là dùng để hấp thu hồn phách chứ??”

Diệp Nguyên có chút toát mồ hôi với suy nghĩ này. Nhớ tới việc Chiêu Hồn Kính chuyên hấp thu hồn phách của kẻ khác hắn nở nụ cười nhăn nhó, khó coi.

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi đã làm gì ta? Giọng nói đầy vẻ cảnh giác của Vân Tuyết khiến Diệp Nguyên chú ý, hắn nhanh chóng rời khỏi thức hải.

- Tiểu nha đầu, ngươi làm gì sợ hãi như vậy?

Diệp Nguyên ngồi dậy rồi nhìn Vân Tuyết nói với giọng hời hợt.

Vân Tuyết nghe thế ngẩn ra rồi môi nhếch nụ cười quái lạ. Nàng không ngờ tiểu tử vắt mũi chưa sạch trước mặt nàng vừa mở miệng đã gọi nàng là “tiểu nha đầu”. Không những thế âm điệu của tiểu tử kia rất tùy tiện, tự nhiên như thể hắn vốn đã quen thuộc kiểu xưng hô như vậy.

- Ngươi…ngươi gọi ta là gì?? Vân Tuyết ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm Diệp Nguyên. Lúc này nàng dường như đã quên đi vẻ sợ hãi lúc nãy.

- Ách! Nha đầu ngươi làm gì nhìn ta như vậy?

- Ngươi…!

- Ngươi ngươi ta ta cái gì? Mau nói cho ta biết lúc nãy ngươi vì sao sợ hãi như vậy?

Vân Tuyết nghe hắn nói vậy chợt nhớ tới cảm giác bị chế trụ vừa rồi thì giật mình, ánh mắt lại đầy vẻ cảnh giác nhìn Diệp Nguyên rồi nói:

- Không biết!

Diệp Nguyên thấy biểu hiện của nàng như vậy thì lơ đãng nói:

- Có phải cảm giác tinh thần cùng thân thể bị mất đi khống chế phải không?

Hắn lúc này đang suy đoán theo trí nhớ của hắn về lực lượng của Chiêu Hồn Kính.

Vân Tuyết không có trả lời nhưng ánh mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng vào Diệp Nguyên. Diệp Nguyên thấy thế biết nhận định của bản thân đã đúng chín phần mười.

“Xem ra ta thừa hưởng năng lực của Chiêu Hồn Kính rồi!” Diệp Nguyên vui mừng, bụng bảo dạ.

“Ác độc a! Nếu như vậy ta khác gì kẻ chuyên câu hồn đoạt phách người khác!” Diệp Nguyên nhớ tới hiểm cảnh của mình trong không gian của Chiêu Hồn Kính.

Hắn không có thời gian để ý đến Vân Tuyết, thân thể hắn như được gió nâng đỡ lơ lửng cách mặt đất chừng nửa trượng rồi hướng một ụ đá bằng phẳng phía xa bay đến. Vân Tuyết thấy tiểu tử trước mặt bay lượn nhẹ nhàng như vậy thì đầy ngạc nhiên.

“Hắn lẽ nào là lục giai tu sĩ”

Cũng khó trách nàng hiểu nhầm tu vi của Diệp Nguyên bởi với kiến thức của nàng thì chỉ có lục giai tu sĩ mới có thể phi hành bay lượn còn từ lục giai trở xuống đều phải ngự pháp bảo mới có thể phi hành.

“Không đúng a! Nếu như vậy lần trước hắn cần gì chạy trốn. Người chạy trốn phải là ta cùng hai vị sư huynh mới đúng!” Vân Tuyết nhớ tới việc cũ thì đầu óc có chút hồ đồ.

“Lẽ nào hắn là đệ tử của Thiên Phong Cung? Đúng rồi! Cũng chỉ có đệ tử của Thiên Phong Cung mới có “Ngự Phong Thuật” huyền diệu như vậy.”

Nàng chợt nhớ tới Thiên Phong Cung, một trong đại cửu cung. Thiên Phong Cung tất nhiên nổi tiếng với “Ngự Phong Thuật” vô cùng huyền bí. Lúc này nhìn thân pháp của Diệp Nguyên nàng xác định hắn chắc chắn là đệ tử của Thiên Phong Cung.

“Không phải a! Nếu là đệ tử của Thiên Phong Cung làm sao lại trở thành tu ma giả” Vân Tuyết càng suy nghĩ càng cảm thấy hồ đồ.

Nàng nhìn Diệp Nguyên ngồi xếp bằng nhập định trên ụ đá thì bĩu môi một cái rồi lẩm bẩm:


- Hừ, ra vẻ thần bí!

Diệp Nguyên lúc này đang huyền phù lơ lửng trong không gian tinh thần. Xác định được “Chiêu Hồn Kính” đã liên kết với bản thân nên hắn muốn tìm hiểu ngay lực lượng mới mẻ này.

Đứng trước chiếc gương hình bán nguyệt to lớn đứng sừng sững trong không gian tinh thần, Diệp Nguyên lẩm bẩm:

- Sao nó lại biến hóa to lớn thế này?

Mặc dù sợi dây liên kết lực lượng đã hình thành giữa hắn và Chiêu Hồn Kính nhưng Diệp Nguyên vẫn chưa thực sự nắm vững được cỗ lực lượng này. Muôn ngàn tia thần thức nhanh chóng bao phủ lấy Chiêu Hồn Kính, thăm dò từng chi tiết trên mặt gương.

“Xoẹt!” một dải lục quang từ mặt gương lóe sáng khi thần thức của Diệp Nguyên chạm vào.

“Chuyện gì đây?”

“Vù..vù…!” Như thể có muôn ngàn cơn gió quét qua không gian tinh thần, Chiêu Hồn Kính to lớn bỗng bạo phát lục quang rồi phân rã thành từng mảnh nhỏ. Những mảnh gương này vừa rời khỏi Chiêu Hồn Kính lập tức hóa thành những luồng sáng màu lục giăng kín không gian tinh thần. Chớp mắt, không gian màu trắng đã được bao phủ bởi một dải lục quang đẹp mắt.

Cùng lúc đó, phía ngoài cơ thể, hai đạo lục quang quỷ dị bắn thẳng ra từ đôi mắt của Diệp Nguyên. Một cỗ lực lượng vô hình quán thâu vào đáy mắt của hắn, hòa quyện với từng lộ kinh mạch quanh hai mắt. Giây phút này, Diệp Nguyên biết mình đã nắm giữ được lực lượng của Chiêu Hồn Kính.

“Định Hồn Chi Lực”

Diệp Nguyên nhận được một tia tin tức như vậy. Đây không phải là do Chiêu Hồn Kính phát ra mà là cảm nhận của hắn từ cỗ lực lượng mới mẻ này. Có thể nói Chiêu Hồn Kính đã biến mất, chỉ còn cỗ lực lượng mang theo “Định Hồn Chi Lực” là tồn tại. Hơn nữa lực lượng này đã hòa một thể với Diệp Nguyên.

Nhìn không gian tinh thần lục quang dập dờn ẩn hiện, Diệp Nguyên nở nụ cười lẩm bẩm:

- Đây là nhân họa đắc phúc sao? Cũng có thể xem là vừa gặp được một cơ duyên a!

Vận chuyển liên tục nhiều lần “Định Hồn Chi Lực” Diệp Nguyên cười “hắc hắc” rồi thoát khỏi thức hải trở về với bản thể bên ngoài.

Lắc người một cái, Diệp Nguyên bay lên ngồi trên bình đài cách Vân Tuyết chừng nửa trượng, trên môi hắn nở một nụ cười quỷ dị, sau đó hô lên một tiếng.

- Tiểu nha đầu!

Vân Tuyết đang nhập định thì bị âm thanh này quẫy nhiễu nên tỉnh lại, hạ ý thức mở mắt quay sang bên cạnh.

“Ầm!” Ánh mắt nàng vừa nhìn thấy đôi mắt của Diệp Nguyên thì đại não đã chấn động một cái rồi thân thể cùng tinh thần lập tức bị chế trụ, cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân.

“Đúng là có thể chế trụ hồn phách!” Diệp Nguyên trong lòng đại hỉ rồi thu lại cỗ lực lượng kia.

- Ngươi lại vừa làm gì ta…! Vân Tuyết lật đật lùi về phía sau, nét mặt đầy vẻ khẩn trương. Đây là lần thứ hai nàng bị chế trụ cả tinh thần lẫn thân thể như vậy.

- Hắc hắc! Tiểu nha đầu, bây giờ còn muốn bắt mèo của đại ca nữa hay không?

Vân Tuyết nghe thế thì ngẩn ra rồi nhớ tới việc lúc trước bản thân truy đuổi tiểu tử trước mặt. Trong lúc khẩn trương nàng chỉ biết ấp úng:

- Ta..ta…!

- Hà..! Chỉ cần nha đầu ngươi gọi một tiếng Diệp đại ca thì việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không! Thế nào…?

Diệp Nguyên cười cười thể hiện một bộ mặt đầy vẻ đắc ý.