Ta Là Người Hiện Đại

Chương 14: Đồ án quỷ quái [2]



Diệp Nguyên lúc này có phần hưng phấn quá độ, vừa chào hỏi hai lão già xong thì đã biến đi biến lại mấy chục lần liên tục. Hắn có cảm giác cái trò điều khiển thần thức đi từ thế giới bên ngoài vào không gian tinh thần rất mới lạ và vui vẻ.

- Diệp tiểu tử, ngươi có ngừng biến ra biến vào không? Hắc Vô Thường quát lên.

Diệp Nguyên nghe thế cười cười rồi tiến vào không gian tinh thần nói:

- Các lão đừng giận, ta chỉ muốn thực hành cho thành thạo thôi.

Hắc Vô Thường nghe thế thì cười vang hỏi:

- Trò trẻ con này khiến ngươi vui như vậy?

Diệp Nguyên đáp:

- Tất nhiên, ta lần đầu tiên mới biết đến cái gì gọi là tiên thuật.

Thời gian trôi qua, Diệp Nguyên được hai lão giảng giải rất nhiều thứ về tu luyện chỉ có điều hắn nghe cho biết chứ bản thân hắn lúc này không thích hợp tu luyện công pháp của các lão. Tính tò mò nổi lên càng khiến Diệp Nguyên tra hỏi rất nhiều thứ về “thế giới tu tiên”, hai lão cũng cố gắng giải đáp hết cho hắn hiểu. Có thể nói đêm hôm nay Diệp Nguyên đã tiếp nhận rất nhiều kiến thức mới lạ và quỷ quái khiến đầu óc hắn có chút ăn không tiêu. Tuy vậy hắn vẫn rất thích thú với những kiến thức mới mẻ này.

Một lúc sau, Bạch Vô Thường cười nói:

- Tiểu tử, từ nay ngươi tu luyện công pháp tinh thần lực này là được, sau này nếu gặp được cơ duyên ngươi lại có thể bước trên con đường tu tiên.

Diệp Nguyên nghe thế đành gật đầu đồng ý.

- Được rồi! Ta đưa ngươi trở lại quán trọ!

Thần thức Diệp Nguyên chợt chấn động mãnh liệt, sau đó hắn cảm giác từng luồng năng lượng vô hình chảy dọc theo từng tia thần thức rồi lan tỏa đi khắp cơ thể. Lúc này hắn cảm giác thân thể tràn đầy lực lượng, dường như có thể nhấc bổng núi non.

- Ngươi thả lỏng tâm thần là được! Bạch Vô Thường nhắc khẽ.

Diệp Nguyên phân giải thần thức rồi trở về không gian thực tại. Lúc này hắn thấy mình đang cưỡi mây đạp gió lao vun vút về phía trước.

“Cảm giác này thật tuyệt” Diệp Nguyên trong đầu cảm thán một câu.

Nương theo ánh sáng mờ mờ ảo ảo của vầng trăng trên cao, từng dải núi non trùng điệp lướt đi vùn vụt dưới tầm mắt của hắn. Lần đầu tiên phi hành khiến Diệp Nguyên dâng lên cảm giác lâng lâng khó tả.

- Sau này ta có thể bay lượn như thế này không?

Hắc Vô Thường cười đáp:


- Nếu ngươi có thể tu luyện được một môn công pháp nào đấy thì không có gì là không được!

Diệp Nguyên cười hỏi lại:

- Các lão ngoài Âm Dương Vô Cực Quyết ra chẳng lẽ không còn công pháp nào khác?

Bạch Vô Thường đáp:

- Chúng ta chỉ có vô thượng công pháp mà ngươi lúc này thì không có cơ hội để tu luyện.

- Tại sao? Diệp Nguyên lại tò mò hỏi.

- Hà…! Nói đơn giản là cốt cách của ngươi không đủ. Hắc Vô Thường đáp.

Diệp Nguyên lẩm bẩm:

- Cốt cách không đủ sao?

Bạch Vô Thường cười giải thích:

- Tiên thuật có thể giúp ngươi cường đại cũng có thể khiến ngươi hồn phi phách tán. Cốt cách không đủ thì lúc tu luyện sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Diệp Nguyên nghe thế càng thắc mắc hỏi lại:

- Vậy tại sao các lão lại lúc trước lại truyền cho ta Âm Dương Vô Cực Quyết?

Hắc Vô Thường đáp:

- Âm Dương Vô Cực Quyết có thể hấp thu hư vô chi khí để bồi bổ cốt cách chỉ tiếc ngươi không có duyên học được.

- Tuy nhiên nếu ngươi có thể chịu đựng được một chút đau khổ, chúng ta có thể giúp ngươi cải tạo lại cốt cách. Giọng nói của Bạch Vô Thường vang lên trong đầu Diệp Nguyên.

- Cải tạo lại cốt cách sao? Diệp Nguyên thì thầm.

- Đúng vậy! Chúng ta có thể giúp ngươi đoạt thiên địa linh khí sau đó giúp ngươi nuôi dưỡng lại thân thể. Bạch Vô Thường đáp.

Diệp Nguyên nghe thế có chút hứng thú liền hỏi:

- Làm thế nào để bồi bổ cốt cách?

- Cái này thật ra rất đơn giản! Chỉ cần tìm một nơi thâm sơn cùng cốc sau đó chúng ta giúp ngươi bày một trận pháp đoạt tinh hoa của thiên địa, tiếp theo ngươi chỉ cần sống ở trong trận pháp này hai mươi đến ba mươi năm. Lúc đó thân thể ngươi sẽ được gột rửa sạch sẽ, trở thành một mầm mống tốt để tu tiên.

Diệp Nguyên nghe thế giật nảy mình nói:

- Cần đến hai mươi đến ba mươi năm? Ta có nhiều thời gian như thế sao?

Hắc Vô Thường cười “hắc hắc” nói:

- Ngươi cho rằng ai cũng có thể tu tiên, ai cũng có thể thành tiên? Không vượt qua được đau khổ thì làm sao có ngày tu thành chính quả.

Diệp Nguyên cười đáp:

- Ta chỉ là người trần mắt thịt không tiếp nhận nổi phương pháp này.

Bạch Vô Thường cười đáp:

- Tiểu tử ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ rồi quyết định.

Diệp Nguyên dứt khoát nói:

- Bỏ đi! Ta thích cuộc sống bình thường hơn.

“Vù…vù…” Từng làn gió thổi tạt vào khuôn mặt khiến hắn cảm thấy khoan khoái, cảm giác buồn buồn trong tâm dường như cũng vơi đi phần nào. Đột nhiên lúc này thân thể hắn từ trên tầng không chợt lao như tên bắn xuống con đường nhỏ bên dưới. Thay đổi đột ngột khiến hắn có chút hốt hoảng kêu lên:

- Các lão làm gì thế?

- Tiểu tử, im lặng! Cứ bước về phía trước đi! Giọng nói của Hắc Vô Thường vang lên rồi im bặt.

Diệp Nguyên không biết chuyện gì xảy ra nhưng gọi mãi không thấy tiếng trả lời đành lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ. Đúng lúc này đầu óc hắn chợt thoáng qua một trận đau nhức, cảm giác như vừa bị thứ gì đó đè nén. Cùng lúc này trên ấy trăm trượng, ba bóng người đang phi hành lao vút về phương xa.

- Hình như xung quanh đây có tu sĩ tồn tại? Trên ột bóng người lên tiếng.

- Chắc là một con thú sống lâu năm sinh ra chút lực lượng thôi! Một người khác lên tiếng.

- Đúng vậy! Ở những vùng đất chết như thế này làm sao tồn tại tu sĩ được! Người thứ ba lên tiếng.

- Các đệ nhanh chóng tìm kiếm dấu vết của Hỏa Lang, đừng để nó chạy thoát lần nữa.

- Sư huynh yên tâm, lần này nó mọc cánh cũng đừng mong chạy thoát.

Bên dưới con đường nhỏ, Diệp Nguyên lúc này thở ra khó nhọc lẩm bẩm:


- Vừa rồi ta tưởng như bị cả quả núi đè lên vậy!

- Hắc hắc! Chỉ là thần thức uy áp thôi! Tiểu tử ngươi thấy thế nào? Giọng của Hắc Vô Thường vang lên có chút diễu cợt.

- Là các lão làm sao? Diệp Nguyên hỏi.

Bạch Vô Thường cười nói:

- Vừa rồi có mấy tên tu sĩ dùng thần thức để tra xét gì đó! Thần thức của ngươi quá yếu đuối nên mới sinh ra phản ứng như vậy!

Diệp Nguyên nghe thế hiểu ra rồi nhíu mày nhăn nhó:

- Là các lão muốn ta bị thế đúng không?

- Hắc hắc! Tiểu tử ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc!

Diệp Nguyên dở khóc dở cười hỏi:

- Các lão muốn ta chết sao? Lúc nãy cảm giác đầu óc ta như muốn nổ tung!

Bạch Vô Thường đáp:

- Chỉ muốn cho ngươi thực hành một chút thôi!

Hắc Vô Thường nghe thế cũng cười đáp:

- Đúng vậy! Chỉ là giúp ngươi biết thế nào là thế giới tu sĩ.

Diệp Nguyên nghe thế thì buồn cười nói:

- Ta sẽ sống một cuộc đời bình thường đảm bảo cả đời sẽ không gặp cái đám tu sĩ này.

Hắc Vô Thường nghe thế hỏi:

- Ngươi vẫn không muốn cải tạo lại cốt cách để tu tiên sao?

Diệp Nguyên hờ hững đáp:

- Không muốn! Ta dành mấy chục năm để vui chơi còn có ý nghĩa hơn!

Diệp Nguyên vừa bước trên đường nhỏ vừa đá bay những viên đá nhỏ lăn lông lốc trên đường. Lúc này đầu óc hắn một mảnh lộn xộn, dù hắn đã cố gắng áp chế xuống nhưng cái cảm giác mơ hồ hỗn độn đôi lúc lại hiện ra trong đầu hắn. Dường như đâu đó trong tiềm thức có một lực lượng vô hình nào đó đang chạy loạn trong tâm trí hắn.

Trong không gian màu trắng.

- Lão Bạch! Tiểu tử này thật không muốn tu tiên?

Bạch Vô Thường không đáp mà nhìn lên đồ án kì lạ trên cao. Hắc Vô Thường thấy thế cũng chăm chú hướng ánh mắt lên đồ án kia.

Một lúc sau cả hai người quay sang nhìn nhau, Hắc Vô Thường nói:

- Ngươi cũng nghĩ giống ta?

- Phải! Bạch Vô Thường đáp.

- Xem ra tiên duyên của tiểu tử này không cạn. Chỉ tiếc chúng ta lúc này chỉ là một tia linh hồn nhỏ nhoi không tham thấu được đồ án này. Hắc Vô Thường nói

- Không sao! Có lẽ đây cũng là duyên. Bạch Vô Thường nhàn nhạt nói.

Bước chân đều đều trên đường nhỏ, gần hai khắc thời gian sau Diệp Nguyên cũng về tới Dạ Hương Lâu rồi trở về phòng của mình. Dạ Hương Lâu đèn đóm sáng suốt đêm, cửa quán trọ luôn mở đón khách bất cứ lúc nào. Lúc Diệp Nguyên trở lại Dạ Hương Lâu hai tên tiểu nhị trực đêm còn tưởng hắn vừa đi chơi ở chốn nào vui vẻ nên giờ này mới trở về.

- Các lão vẫn ở trong đầu ta sao? Diệp Nguyên nằm trên giường hỏi

Không có tiếng đáp lại mà lúc này Diệp Nguyên chợt cảm thấy thân thể như bị rút hết tinh lực, cảm giác buồn ngủ nhanh chóng kéo tới, chẳng mấy chốc hắn đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong căn phòng tối hai bóng người đen trắng từ thân thể Diệp Nguyên thoát ra rồi huyền phù bên cạnh giường.

- Lão Bạch! Chúng ta trở về bây giờ sao?

- Trở về thôi! Không gian tinh thần của hắn đã hoàn toàn bình phục.

- Còn đồ án kia thì sao?

- Không liên quan đến chúng ta! Có lẽ đó là cơ duyên của hắn.

- Cũng đúng! Ta cũng muốn trở về để xem lại rốt cục đồ án kia là thứ gì.

- Ngươi không muốn xem qua một vòng thế giới này sao? Hắc Vô Thường lại hỏi.

- Chỉ là một trong vô vàn “thế giới tu tiên” mà thôi có gì đáng xem! Bạch Vô Thường đáp.


- Lão Bạch ngươi nói cũng đúng!

- Tiểu tử này xem như một đoạn nhân duyên của chúng ta! Chỉ tiếc hắn vô duyên với Âm Dương Vô Cực Quyết. Bạch Vô Thường nhàn nhạt nói.

- Ngươi vẫn muốn giúp hắn cải tạo cốt cách sao? Hắc Vô Thường hỏi.

- Xem tạo hóa của hắn vậy! Bạch Vô Thường nói rồi bàn tay loạn động, một loạt hoa văn màu trắng huyền phù trên người Diệp Nguyên rồi nhập vào từng bộ phận riêng biệt trải khắp từ đầu đến chân.

Hắc Vô Thường nhìn những đồ án đang nhập vào người Diệp Nguyên thì chợt cười “hắc hắc” nói.

- Ách! Những đồ án này không phải là…

Chưa để Hắc Vô Thường nói hết câu Bạch Vô Thường đã gật đầu đáp:

- Đúng là nó! Xem như tặng tiểu tử này một cơ hội.

Hắc Vô Thường cười nói:

- Lão Bạch ngươi giấu cũng quá kĩ. Chỉ là không biết tiểu tử này lúc nhận ra thân thể hắn có thay đổi sẽ phản ứng thế nào?

Bạch Vô Thường cười nhẹ đáp:

- Dù thế nào thì cách này cũng khiến hắn không phải chịu đau khổ!

- Cũng phải! Chỉ là..”hắc..hắc…với tính cách của tiểu tử này thế nào cũng nguyền rủa chúng ta một trận.

- Được rồi chúng ta trở về thôi!

Hai bóng người như ma ảnh lao vút ra khỏi căn phòng nhỏ rồi nhằm hướng dải núi đồi trùng điệp lao tới. Mấy khắc thời gian sau đó, trong một sơn cốc âm u hẻo lánh, cuồng phong gào thét, lôi điện giăng kín một mảnh sơn cốc. Cuối cùng một luồng hư vô năng lượng xé nát hư không tạo thành một hố đen năng lượng nhỏ như chiếc mâm tròn. Tiếp sau đó hai viên châu trong suốt bị hố đen năng lượng kia thôn phệ rồi biến mất vào hỗn độn hư không. Một mảnh sơn cốc bị hóa thành tro bụi không còn sinh vật nào sống sót.

Cùng thời gian đó, trên lầu ba của Dạ Hương Lâu, bên cạnh cửa sổ lớn Triệu Nhã Nhi chợt mở to đôi mắt rồi lẩm bẩm:

- Tại sao ta lại ngồi ở đây? Chẳng phải ta vừa đuổi theo…

Nói rồi thân hình nàng nhanh chóng di chuyển xuống tầng hai rồi đi một vòng quanh các phòng trọ sau đó chỉ thấy nàng khẽ lắc lắc đầu rồi mất hút phía cuối cầu thang nhỏ.

Trong căn phòng nhỏ, Diệp Nguyên đang đều đều hơi thở. Bỗng lúc này cả người hắn bừng lên ánh sáng màu trắng kì dị như một lớp màng mỏng bao quanh thân thể hắn. Từ giữa ấn đường của hắn, một đồ án kì quái xuất hiện huyền phù trên người hắn. Giây lát sau đó, đồ án kia bắt đầu chia tách ra làm nhiều phần nhỏ, mỗi phần lại tự động hóa thành nhiều đồ án hoa văn nhỏ hơn. Những hoa văn này bắt đầu di chuyển trên thân thể hắn rồi tất cả nhanh chóng hội tụ lại thành hình dáng của hắn. Bấy giờ nhìn từ bên ngoài sẽ thấy hai Diệp Nguyên, một đang say giấc ngủ, một được tạo thành từ muôn vàn đồ án kì quái đang huyền phù trên người hắn vài tấc.

Ánh sáng màu bạc bắt đầu lan tỏa khắp các hoa văn kì lạ, chẳng mấy chốc mà thân thể được tạo thành từ hoa văn kia đã bừng lên ánh sáng dập dờn quỷ dị. Từ giữa ấn đường của thân thể hư ảo này một viên châu trong suốt chợt hiện ra, tiếp theo đó hai đồ án thất tinh bắc đẩu đối xứng với nhau qua viên châu cũng hiện rõ trong đáy mắt của Diệp Nguyên. Khung cảnh lúc này vô cùng quỷ dị.

“Bồng…” Không gian trong phòng chấn động mạnh, tuy nhiên các phòng trọ xung quanh lại không cảm nhận được dao động gì kì lạ. Thân thể được tạo thành từ đồ án kia bắt đầu hạ dần xuống rồi từ từ nhập vào thân thể của Diệp Nguyên chẳng khác nào hồn nhập xác. Chỉ vài cái chớp mắt, cả hai thân thể đã hòa thành một như thể từ trước vốn đã là như thế. Diệp Nguyên trên giường cũng say giấc ngủ không có biểu hiện gì khác thường.

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Giờ Thìn, ánh sáng xuyên qua khung cửa chiếu thẳng vào chiếc giường nơi Diệp Nguyên ngủ. Một lúc sau hắn mới đưa tay lên mặt che đi ánh nắng rồi chống người ngồi dậy.

“Ai…” Hắn thốt lên một tiếng than vãn bởi lúc này cảm giác vô lực lan tràn tứ chi khiến hắn cảm thấy bất lực.

“Thân thể ta làm sao thế này?” Diệp Nguyên tự hỏi.

Cố gắng rời khỏi giường, hắn bước từng bước thất thểu đến bộ bàn ghế giữa phòng rồi thở ra khó nhọc nhìn lại cơ thể mình.

“Thân thể ta trở nên thiếu sức sống thế này từ bao giờ???” Diệp Nguyên đầy nghi hoặc.

Thời gian qua hắn ăn được, ngủ được, thân thể chưa bao giờ rơi vào trạng thái ốm yếu thế này. Vậy mà hôm nay hắn lại cảm thấy dường như mỗi khớp xương như nhão ra không thể điều khiển được.

- Bạch lão, Hắc lão! Hai lão có biết chuyện gì xảy ra với thân thể ta không? Diệp Nguyên thì thào hỏi.

Không có tiếng đáp trả. Diệp Nguyên cố gọi mấy lần nữa nhưng không có hồi âm. Hắn tập trung tinh thần rồi theo thần thức lao vào không gian tinh thần. Chỉ thấy không gian tinh thần một mảnh trắng xóa nhưng không thấy hình dáng của hai lão già kia đâu.

- Hắc lão, Bạch lão! Các lão ở nơi nào rồi? Diệp Nguyên gọi.

Vẫn không có tiếng trả lời. Diệp Nguyên gọi thêm mấy lần nữa nhưng không gian vẫn im ắng không tiếng động. Hắn chuẩn bị rời khỏi không gian tinh thần thì bỗng một tia sáng không biết từ nơi nào chui thẳng vào mi tâm của hắn. Một loạt tin tức nhanh chóng được hắn tiếp nhận. Chỉ là khuôn mặt hắn lúc này trở nên cực kỳ khó coi, nhăn nhó như thể bị người ta chèn ép thứ gì.

Bỗng Diệp Nguyên khuôn mặt như cười như khóc rồi hét oang:

- Con bà nó, hai lão đi rồi thì thôi còn để lại cho ta công pháp quái quỷ này!