Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

Chương 20: - Nói Cho Ngươi Biết Vua Không Nói Chơi!

Ta tự dưng sinh ra nghi kị với cả thế giới.

Đến cả người mẹ thân thiết với ta nhất còn có thể thay đổi đến vậy vì tiền tài và quyền lực. Thế thì trên đời này còn mấy kẻ đáng tin?

Ta muốn trốn ra ngoài, tự mình dùng khả năng của mình mà trở xuống hang động ấy một lần nữa. Đáng tiếc cấm cung này người người canh gác, lại thêm thân thể ta còn chưa lành lặn, làm sao đủ sức rời đi?

Cũng nhờ thần y trong cung ra sức cứu giúp, đến ngày thứ ba rốt cuộc ta đã có thể xuống giường, quỳ trước mặt thánh thượng mà nhận tội.

"Nhà ngươi cứu con ta..." Hoàng thượng tức giận đẩy vỡ toàn bộ nghiên từ quản bút trên bàn, quát lớn. Ta âm thầm cảm thấy may mắn, ít ra hoàng thượng vẫn thông cảm cho ta bị thương nặng, nếu không đám đồ kia sẽ không rơi xuống đất đâu, nó sẽ hôn lên mặt ta đây này! "...Cứu kiểu gì mà hồn phách nó cũng mất?"


"..." Ta câm nín một lời cũng không dám nói. Công chúa không ra lời hoàn toàn không phải do bị yêu quái cướp hồn, nàng chỉ đang chìm trong cảm xúc tình yêu bị chia cắt... Ta không có khả năng xoa dịu tâm lí, không có cách nào cho hoàng thượng một câu trả lời thỏa đáng.

"Một lời cũng không nói... Một lời nó cũng không nói ngươi có hiểu không?" Hoàng thượng vốn uy dũng oai nghiêm lần đầu tiên tỏ ra bất lực "Mặc cho ta vời bao nhiêu đạo sĩ tới, nó vẫn cứ yên lặng như vậy..."

"..." Cũng may là cơm nước còn ăn bình thường! Hoàng thượng, ta nghĩ người đừng quá lo lắng, sau cú sốc này công chúa sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi!

"Dạ bẩm hoàng thượng..." Đúng lúc này công công phía ngoài hốt hoảng chạy vào, vừa lập cập quỳ trên mặt đất vừa run giọng bẩm báo "...Có hoàng tử mười tám nước cầu kiến!"


"Mười tám tên hoàng tử vô dụng, lúc con gái ta lâm nguy đều chạy trốn sạch sẽ, nay thấy nó bình an trở về liền lớn giọng thúc giục đòi cưới gả..." Người xiết chặt nắm tay, lần thứ hai hành hạ cái bàn. Lập tức trên mặt bàn một dấu tay in xuống, sâu hoắm "Đã vậy ta sẽ không cho chúng toại nguyện!"

Hoàng thượng nhìn ta một cách thâm thúy, sau đó phất tay yêu cầu chuẩn bị giấy mực: "Lí Thông, ta đã hứa chỉ cần ngươi cứu được con gái ta sẽ gả nó cho ngươi! Nói cho ngươi biết, vua không nói chơi, chỉ cần ngươi làm được, ta liền không bạc đãi ngươi!"

Ngay sau buổi chầu ngày hôm đó, tin tức quận công ta đây thăng cấp lên làm phò mã liền bay ra khắp phố. Tiếp đến mười tám hoàng tử của mười tám nước cũng đồng loạt lên ngựa về nước. Vẻ mặt ai nấy đều tức giận kinh hồn, đảm bảo sau vụ này cả thiên hạ sẽ chìm trong vũng lầy chiến tranh.


Hoàng thượng bình chân như vại, một bên cho chuẩn bị lễ kết hôn cực kì long trọng, một bên hoàn thiện công cuộc triệu tập binh lực. Ý đồ của người vô cùng ngông cuồng, vô cùng rõ nét: ông đây cân tất!

*

Ta và công chúa không gặp mặt dù chỉ một lần mặc dù cả hai đều ở trong cung cấm, cách nhau có một khoảng sân rồng.

Thế nhưng có vẻ như nàng vẫn chưa "hoàn hồn", bởi lẽ chuyện kết hôn với ta nàng chẳng hề phản đối, cũng không khóc gào đòi cứu chàng nào nữa. Hoàng thượng lúc đầu còn nghi hoặc, sau không hiểu lão công công thổi gió thế nào lại nhất mực tin rằng chìa khóa của việc công chúa có tỉnh hay không là ở ta. Người nghĩ rằng nàng lo phiền vì ta bị thương nặng lúc đánh nhau với quái điểu. Chỉ cần hai chúng ta thành hôn, công chúa thấy ta khỏe mạnh bình thường sẽ lập tức bình thường trở lại.
Còn nếu gở mồm nàng không tỉnh, cứ ngây ngốc vậy cả đời thì hoàng đế cũng đã có kẻ gánh thay cục nợ. Và kẻ đó chính là ta đây...

Mấy ngày sau ta được lệnh cho ra cung, trở về nhà việc đầu tiên không phải lao đầu vào chuẩn bị sính lễ hoặc chấn chỉnh phủ đệ. Ta nai nịt gọn gàng, lại thuê thêm vài nhân khẩu khỏe mạnh, phấn chấn. Mặc kệ mẹ nói việc tìm kiếm không có kết quả, nhất định lên đường tới ngọn núi kia.

Mẹ không lừa gạt ta, cả ngọn núi đã bị đào bới lỗ chỗ, cả cái hang của quái điểu cũng được dọn dẹp sạch sẽ tạo thành một lối đi bằng phẳng.

Ta cùng đám người kia leo xuống dưới hang sâu, vừa đốt đuốc vừa tiến dần vào bên trong. Mắt cố gắng đưa tìm kiếm mảnh vụn nào đó thuộc về hắn, nhưng quả thật càng đi sâu càng không thấy có gì đặc biệt. Một manh quần, một miếng áo.. cũng không!
Hang rất sâu nhưng không phải chỉ có một lối đi duy nhất. Ta tiến đến khoang có xác quái điểu, nhưng nơi đó chỉ còn lại một đống tro tàn. Đúng là cung cách làm việc của Thạch Sanh rồi, hắn đã đốt xác con yêu quái!

Nhưng lúc chúng ta đi lên xác quái điểu vẫn còn nguyên vẹn... điều này chứng tỏ hắn không bị đá đè chết, hơn nữa còn khỏe mạnh trở lại đây hủy thi diệt tích!

Nhưng còn sống thì tại sao hắn không trở ra tìm ta, hoặc giả đến kinh thành kiếm mẹ cũng được? Hắn biết ta giờ đây là kẻ nào rồi kia mà...

Vậy thì vì sao?

Vì sao một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất?

Dọn khắp hang cùng ngõ hẻm của hang sâu, chúng ta chẳng thu được cái gì có giá trị. Nhưng ở phần cuối của cái hang đúng như lời công chúa nói, có rất nhiều lồng cũi xa hoa được chạm khắc lên đá và giát mấy lớp vàng bạc mỏng manh. Có lẽ con quái điểu này ngoài sở thích ăn thịt người còn muốn sưu tầm người đẹp nữa. Nếu không nó đã chẳng dại dột mạo hiểm muốn cướp công chúa đi như thế, để giờ ôm hận ngàn năm.
Xung quanh những cái lồng đan xen vô vàn dấu chân lớn nhỏ. Hẳn là hắn đã đi tới nơi này, lần lượt trả tự do cho từng người một, sau đó cùng họ rời đi.

Tính cách Thạch Sanh tốt bụng vô cùng, có khi nào hắn không yên tâm để nhưng người yếu đuối kia tự mình trở về nên thân chinh đưa họ đi hay không?

Ôm cảm giác thất bại não nề, ta chậm rãi trèo lên cửa hang. Vừa leo tới nơi, ngay trước mặt đột ngột hiển hiện một bàn tay lớn thật lớn, những ngón tay với khớp thô to và đầy chai sần do dùng kiếm lâu năm. Ta ngạc nhiên tròn mắt nhìn đến, chỉ thấy kẻ trước mắt nở nụ cười âm trầm, khóe môi già nua không tự chủ câu lên thành một đường cung dữ tợn. Lão nheo mắt, tóm lấy ta lôi lên khỏi mặt đất, không hề kiêng dè nơi này còn có người ngoài, thẳng thắn thị uy: "May mắn không đến ba lần đâu quận công à!"
"Tướng quân..." Ta giả lả cười, bàn tay bị xiết đau đớn cũng không thể rút lại. Tại sao lão ta xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ lão nghi ngờ nên theo dõi hành tung của ta? "Gặp ngài ở chỗ này... Thật trùng hợp!"

"Ngươi nghĩ là trùng hợp à?" Lão ta cười khẩy, ít nhất cũng thật thà kéo ta lên, mặc dù nếu lão không kéo đảm bảo ta còn biết ơn hơn nhiều.

Đứng vững lại trên nền đất mấp mô, ta thất thần nhìn quanh một lượt. Khi nãy vội vã xuống hang tìm người nên không quan sát kĩ, giờ xem rồi mới thấy đâu đâu cũng đặt những thứ đồ tế lễ kì quái. Phía sau Tướng Quân là một đoàn người có phong thái tiên nhân đạo cốt đang ung dung tiến tới, tay ai nấy đều bắt ấn quyết chuẩn bị làm lễ.

Một là lễ cầu siêu cho con quái kia, hai là lễ hồi hồn cho công chúa.

Dù là kiểu gì cũng thấy được, hoàng thượng nhà chúng ta mê tín vô cùng!
Bảo sao chuyện này chỉ dám âm thầm làm, nếu để toàn dân biết được, kiểu gì chả bị gắn mác quân vương chuộng đạo. Không hay chút nào.

"Hừ, lén lút tới đây, rốt cuộc ngươi và mẹ ngươi muốn tìm cái gì?" Lão ta giằng mạnh tay ta một cái, mãi lúc này ta mới nhận ra rằng, mình vẫn còn bị lão nắm cổ tay! "Hay là... Người nào?"

"Tướng Quân suy nghĩ quá nhiều rồi!" Ta lui lại một chút, cổ tay cứng nhắc truyền đến sự đau đớn tê dại. Lão đã già rồi nhưng sức vẫn mạnh vô cùng, không khéo xương cổ tay ta rạn mất thôi! "Xin ngài buông tay, ta cần phải trở lại!"

"Suy nghĩ quá nhiều?" Lão ta ha ha cười lạnh, đôi mắt nhíu lại đầy âm ngoan "Quận công này, có lẽ ngươi không biết đâu..."

"..."

"Quý nhân của ngươi không còn dấu tích, để xem vài ngày nữa khi hoàng thượng cho ngươi cầm quân đối đầu với liên quân mười tám nước... Ngươi sẽ đối phó như thế nào!"