Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 67: Gió Thu Mưa Phùn

 

Thập Thất hưng phấn nói: "Cảm giác cả người tràn đầy lực lượng, có loại khát vọng muốn khẩn cấp giết chóc, phá hư, trong óc không muốn bất cứ thứ gì, chỉ muốn giết chết toàn bộ sinh vật còn sống, đồng thời đập nát tất cả mọi thứ!" Hắn ta quơ nắm tay giữa không trung, hiển nhiên tinh lực dồi dào tới hơi quá đáng, "Hơn nữa ta cảm thấy, hẳn thực lực của ta đã trở nên mạnh mẽ hơn!"

Chân khí màu trắng không thuộc tính bao trùm thân Xích Huyết Ma Kiếm, Trần Hạo nhận ra được, trong chân khí màu trắng không thuộc tính của Thập Thất có sợi tơ màu đỏ sậm đang du động, tơ đỏ như vật sống vậy.

Đương nhiên, Thập Thất cũng phát hiện!

Dường như chân khí đã bị sát khí tràng ăn mòn, cũng không biết đây là tạm thời hay là vĩnh cửu.

Thập Thất mang theo Xích Huyết Kiếm tới một luyện võ trường loại nhỏ ở phụ cận, hắn ta thi triển 《 Chiến Kiếm Quyết 》 một phen, sau đó đưa ra kết luận.

"Kiếm linh đại nhân, loại trạng thái này có thể tăng cường chừng hai thành thực lực của ta!"

"Ngươi còn có thể khống chế bản thân không?"

"Có thể, không vấn đề gì, vẫn có thể khống chế bản thân, nhưng ta không muốn khống chế, ta muốn giữ vững trạng thái này!"

Trần Hạo hơi suy tư một lát rồi hỏi: "Thập Thất, mười ba cộng hai mươi chín bằng bao nhiêu?"

"Mười ba cộng hai mươi chín?" Thập Thất gãi đầu một lát vẫn không nghĩ ra được đáp án, "Kiếm linh đại nhân, đợi ta một lát, để ta suy nghĩ cẩn thận một chút."

"Được rồi, không cần suy nghĩ!" Trần Hạo tức giận tắt sát khí tràng, nói, "Ngay cả đứa bé năm tuổi cũng có thể trả lời vấn đề này... Đúng là trạng thái kia càng có tính công kích hơn, chỉ có điều nó sẽ ảnh hưởng tới lý trí của ngươi, nếu ngươi dùng nó để thay đổi tính cách, ta sợ ngươi sẽ thành não tàn."

"Hẳn nó có thể thay đổi trong lúc vô tri vô giác, ta cảm thấy có thể dùng thử một lần!"

"Đúng là có thể, dù sao nó cũng tốt hơn trạng thái sợ đầu sợ đuôi của ngươi lúc này!" Trần Hạo nói, "Mặc dù giữ vững lý trí rất quan trọng, nhưng điên cuồng dã thú cũng có thể khiến người ta sợ hãi!"

"Kiếm linh đại nhân, ngươi cảm thấy ta gọi loại trạng thái kia là Trạng Thái Sát Lục, thế nào?" Thập Thất hơi hội tụ chân khí đến lòng bàn tay, chân khí lại một lần nữa khôi phục màu trắng, "Ta sẽ không thường xuyên sử dụng trạng thái kia, coi như đó là lá bài tẩy khi chiến đấu đi."

Đương nhiên Thập Thất sẽ không thật sự cho rằng, loại trạng thái kia không ảnh hưởng gì với thân thể.

Chỉ có điều hắn ta mới vừa khai phá ra cách dùng mới của sát khí tràng, tác dụng phụ là thế nào còn cần quan sát.

Trần Hạo vô cùng tán thành suy nghĩ muốn nếm thử của Thập Thất, hắn ước gì mỗi một kiếm chủ đều đủ thông minh. Lấy tên thôi mà, chỉ cần cái tên không quá áp chế, hắn đều có thể tiếp nhận: "Tên này cũng được. Nói chung, ngươi muốn dùng thế nào chính ngươi tự cân nhắc, chỉ có điều ngươi không nên chơi chết bản thân mình. Muốn tìm một kiếm chủ khiến ta cảm thấy hơi thỏa mãn thật không phải chuyện dễ dàng gì!"

"Ta hiểu, đạo lý lạc tử vô hối (1) ta vẫn hiểu, nếu không có kiếm linh đại nhân sẽ không có ta ngày nay, cho dù kết quả là thế nào, ta cũng sẽ không oán giận kiếm linh đại nhân!"

(1) Lạc tử vô hối: ý là thái độ làm người trọng chữ tín, một khi đáp ứng chuyện gì rồi thì nhất định sẽ làm được, tuyệt không đổi ý.

Ngày tỷ võ đầu tiên, 672 thiếu niên từ mười ba tuổi đến mười lăm tuổi bị loại bỏ phân nửa.

Ngày luận võ thứ hai, mỗi thiếu niên sẽ tiến hành hai cuộc tranh tài, tám mươi tư thiếu niên thắng cả hai trận mới có tư cách tham gia chiến đấu ngày thứ ba.

Nhân vật cấp cao của Lam gia sẽ xuất hiện vào ngày thứ tư.

Gần như mỗi một thiếu niên đều mong mỏi có thể thông qua lần luận võ này, nhận được phần thưởng phong phú hoặc được tầng lớp cấp cao Lam gia nhìn trúng, khiến con đường võ đạo càng thêm bằng phẳng.

Thập Thất được tính là kẻ hiếm thấy trong số đó, mục tiêu của hắn ta rất không giống với người thường —— hắn ta thầm mong trở thành hộ vệ của đại tiểu thư Lam gia.

Thập Thất không hiểu rõ nội tình những tuyển thủ dự thi của Lam gia, chỉ nghe Hồ thống lĩnh nói mà biết được, người mạnh nhất trong số thanh niên từ mười ba tuổi đến mười lăm tuổi của Lam gia là Lam Hạo Vũ, tôn tử của tam trưởng lão Lam gia, chỉ thiếu nửa tháng nữa là đầy mười lăm tuổi, thực lực Khí Hải cảnh đỉnh phong.

Về phần tin tức càng nhiều hơn, ngay cả Hồ thống lĩnh cũng không biết.

"Lam gia chúng ta có quy định, không được cho phép, bất kỳ đệ tử nào trong gia tộc cũng không thể tiết lộ tin tức của thành viên khác ra ngoài!" Hồ thống lĩnh nghiêm túc nói, "Trong đó kể cả công pháp tu luyện... Sau này ngươi chú ý một chút là được rồi."

Buổi sáng, trận luận võ đầu, vận khí của Thập Thất xoàng xoàng, đối thủ của hắn ta là võ giả chi thứ Lam gia Khí Hải cảnh sơ kỳ, hắn ta vững vàng dành chiến thắng.

Buổi chiều, trận luận võ thứ hai, vận khí tốt của Thập Thất biến mất.

"Với tư cách là người làm, không tới mười lăm tuổi đã có thể tu luyện tới Khí Hải cảnh trung kỳ, thiên phú của ngươi vô cùng tốt. Đáng tiếc ngươi gặp phải ta!" Ván này, Thập Thất đối mặt một thiếu niên khá anh tuấn, vừa lên đài đối phương đã nói, "Ta, Lam Hạo Danh, Khí Hải cảnh hậu kỳ!"

"Lam Thập Thất, thực lực ngươi đã biết!"

"Danh ca nỗ lực lên!"

"Đánh bay tiểu tử kia!"

Dưới đài có mấy thiếu niên thiếu nữ la lên.

Hiển nhiên, danh khí của Lam Hạo Danh ở Lam gia không tồi.

Không nói gì thêm, sau khi giám khảo tuyên bố luận võ bắt đầu, trong nháy mắt hai thiếu niên đụng vào nhau.

Hỏa hoa thoáng qua, Lam Hạo Danh lòng tin mười phần thế nhưng sau một kích lại không công mà lui, trái lại tự mình lui về phía sau hai bước trước.

Hắn ta nhìn Thập Thất khôi ngô như thể cẩu hùng trước mắt, cùng với thanh trọng kiếm vừa nhìn đã biết nặng vô cùng kia, hắn ta lắc lắc cánh tay phải tê dại, cảm thán nói: "Khí lực thật là lớn!"

Thập Thất nghiêm mặt "ừm" một tiếng, sau đó giương trọng kiếm, không chút khách khí xông lên.

Thập Thất xuất toàn lực, toàn lực thi triển Chiến Kiếm Quyết, một luồng khí tức cuồng bạo tràn ngập toàn bộ luận võ đài.

Dưới đài có người Lam gia xem cuộc chiến nói: "《 Chiến Kiếm Quyết 》cảnh giới viên mãn, thiếu niên kia rất không tồi!"

"Không tới mười lăm tuổi đã có thể tu luyện công pháp Hoàng cấp thượng phẩm tới cảnh giới viên mãn, dường như toàn bộ Lam gia cũng không có bao nhiêu đúng không?"

Có người nói bổ sung: "Không quá mười vị!"

Lại có người khinh thường nói: "Những người có thiên phú tốt đều nhận được vũ kỹ Huyền cấp, ai lại đi tu luyện Hoàng cấp?"

"Không phải mỗi người Lam gia đều có thể tiếp xúc đến vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, hơn nữa muốn tu luyện vũ kỹ Huyền cấp tới viên mãn, độ khó quá lớn."

"Đúng, một khi tu luyện vũ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm tới viên mãn, uy lực của nó không yếu hơn võ giả tu luyện vũ kỹ Huyền cấp đến chút thành tựu!"

"Thế nhưng muốn tu luyện vũ kỹ Huyền cấp tới chút thành tựu dễ dàng hơn tu luyện vũ kỹ Hoàng cấp tới viên mãn, không đủ ngộ tính đừng mong có thể tu luyện đến viên mãn! Nhưng chỉ cần cố gắng, muốn tu luyện vũ kỹ Huyền cấp đạt tới chút thành tựu không phải khó khăn gì!"

Đám người dưới đài thảo luận tới khí thế ngất trời, chỉ có điều ánh mắt bọn hắn đều không rời khỏi luận võ đài.

Mỗi một kiếm của Thập Thất đều mang theo kình khí mãnh liệt, mang theo tiếng gió vun vút, Lam Hạo Danh không cam lòng, thử tiếp một kiếm của đối phương, lực lượng khổng lồ thiếu chút nữa khiến trường kiếm trong tay hắn ta tuột khỏi tay.

Thật mất thể diện!

Lam Hạo Danh cảm thấy mặt nóng hừng hực.

Vậy mà hắn ta lại bị một võ giả Khí Hải cảnh trung kỳ đánh bẹp!

"Phi! Không nói tới《 Chiến Kiếm Quyết 》 cảnh giới viên mãn, vì sao lực lượng của hắn ta lại mạnh như vậy? Rốt cuộc hắn ta đã ăn cái gì lớn lên?"

Không tu luyện vũ kỹ Hoàng cấp tới viên mãn, rất khó có thể chính diện đánh bại Lam Thập Thất!

Vì thắng được trận đấu này, Lam Hạo Danh không thể không sử dụng tuyệt chiêu.

"Kim Phong Tế Vũ Kiếm!"

Kim Phong Tế Vũ Kiếm vừa xuất hiện, thân phận của Lam Hạo Danh đã bị một số bàng chi Lam gia nhận ra.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Trước Sau