Khi Ngôn phu nhân và Thiên Tuyết đến Ngọc Châu Trai thì chưởng qũy cũng nhanh chóng ra đón. Vẻ mặt hắn nịnh nọt nhìn hai người, đặc biệt là Ngôn phu nhân, xem chất liệu quần áo cùng tư thái các nàng thì cũng đoán được là nhà quyền cao chức trọng, thế nhưng lại đi chiếc xe ngựa trông bên ngoài vô cùng bình thường kia thì chỉ có bốn gia tộc lớn nhất hoàng triều mà thôi.
Ngôn phu nhân không để ý nhiều đến chưởng qũy, chỉ quay đầu dặn dò mỗ nữ nào đó đang ngó ngang ngó dọc: "Tuyết nhi, ta đi đặt may mấy bộ cung trang, con ở đây xem một chút, thất bộ nào vừa ý cứ lấy nhé."
Thiên Tuyết đang mơ màng nhìn xung quanh Ngọc Châu Trai. Thật sự rất xa hoa nha, quy mô này chẳng khác trung tâm mua sắm là bao, có khi còn nhiều hơn. Thảo nào mấy chị nữ chính xuyên không đều thích mở cửa hàng các thứ các thứ, cái này ít nhất cũng phải kiếm đủ cho cả đời nàng vi vu thực hiện chân lý của mình đấy. Một ý tưởng táo bạo nhen nhóm trong lòng mà cô nàng nào đó vẫn chưa hay biết.
"Tuyết nhi?"
Thiên Tuyết giật mình, quay sang thấy Ngôn phu nhân lo lắng nhìn mình cùng ánh mắt khó hiểu của mọi người thì nàng liền phát hiện bản thân lại bay lên mây rồi. Thiên Tuyết nhẹ giọng đáp ứng dù chẳng nghe được Ngôn phu nhân dặn dò điều gì, cười hì hì đi xung quanh ngắm nghía.
Ngôn phu nhân đi theo chưởng qũy vào phòng khác chọn trang phục, Nguyệt Dao Nguyệt Vũ liền đi theo sau Thiên Tuyết. Nguyệt Dao vẫn là dáng vẻ cúi đầu ít nói, nhưng Nguyệt Vũ thì lại lanh lau hơn, nàng tò mò hỏi tiểu thư nhà mình là mỗ nữ chính lầy lội của chúng ta: "Tiểu thư, người định chọn y phục như thế nào vậy? Có phải mỗi loại yến tiệc lại có một kiểu trang phục khác không? Tiểu thư người định mặc màu gì ạ?"
Nghe Nguyệt Vũ liến thoắng một tràng câu hỏi làm Thiên Tuyết đau cả đầu. Trên trán nàng chảy xuống ba vạch hắc tuyến, em nên biết ta còn ở trên núi lâu hơn em, cộng thêm mấy chục năm chỉ biết quần đen áo trắng như ta thì cái vụ y phục này còn khó hơn làm toán đấy! Thiên Tuyết đỡ đầu, không biết nên trả lời ra sao. Lúc này, Nguyệt Dao vẫn luôn in lặng bỗng lên tiếng: "Vũ nhi, hôm học quy củ về y phục của tiểu thư và nha hoàn, hôm đó em trốn học lấy lý do đau bụng mà ở nhà. Sau còn hứa sẽ tự học thật tốt, em quên sao?"
Nguyệt Vũ đang hứng thú đặt ra một vạn câu hỏi vì sao thì giống như bị dôi một chậu nước lạnh, vẻ mặt chột dạ chỉ biết ha ha cười. Quả thực dáng vẻ đó không làm người ghét được, Nguyệt Dao chỉ biết thở dài, Thiên Tuyết cũng câm nín.
Thiên Tuyết trầm ngâm vài giây rồi nhìn Nguyệt Vũ, dáng vẻ như tiểu thư mà dạy dỗ nghiêm khắc nha hoàn nhà mình làm Nguyệt Vũ hơi lo lắng, Nguyệt Dao cũng hơi ngạc nhiên, nàng nói: "Nguyệt Vũ, em không chịu học quy củ, không thực hiện cam đoan của mình, em..." Những tưởng tiếp theo sẽ là hình phạt nào đó, ai ngờ mỗ nữ của chúng ta lại bỗng vỗ vai Nguyệt Vũ nói: "em...em quả là giống ta. Tiểu thư nhà em cũng chưa học về vấn đề y phục này đâu."
Sau còn khoa trương với vẻ mặt "Đồng chí, chúng ta khổ giống nhau rồi." làm Nguyệt Vũ há hốc miệng, Nguyệt Dao thì nhịn không được phì cười.
Thấy thế, Thiên Tuyết bỗng nhe răng, giả vờ đe dọa nói: "Đừng có nói với ai đấy, đây là bí mật quân sự, có thể hại chết mạng người là tiểu thư nhà em đấy. Giữ kín bí mật này sau rồi tiểu thư hào phóng tốt bụng nhà em sẽ đưa các em đi chơi nhân ngày Thất tịch, ngoan, đừng nói ai đấy."
Dáng vẻ như dỗ trẻ con này cũng làm cả ba người cười vui vẻ, tiểu thư thực sự quá bá đạo rồi, có thể dỗ nha hoàn cho cùng trốn đi chơi nữa cơ.
Ba người đang cười vui vẻ thì bỗng có tiếng nói vang lên: "Hoàng huynh ta là yêu quý ta nhất, đừng có vọng tưởng!"
Thiên Tuyết nhướng mày, theo như kinh nghiệm chuyên đi đổ dầu vào lửa của nàng thì chắc chắn có mùi thuốc súng quanh đây, có kịch để hóng nha! Mắt của cô nàng nào đó sáng lên, dáng vẻ không có chút phong phạm tiểu thư đài các chút nào, trông như một chú mèo nhỏ ranh mãnh vậy.
Nữ chính nào đó liền nấp đi, nhìn sang mục tiêu hiện trường nổ ra thuốc súng. Làm nàng ngạc nhiên là đó lại là Nam Cung Nguyệt Linh - muội tên tra nam Thượng Quan Vô Hàn, công chúa hoàng triều. Càng ngạc nhiên hơn nữa là bên cạnh cô công chúa này là nữ chủ thần thánh trong nguyên tác - Nam Cung Lạc Lạc.
Thiên Tuyết thầm cảm thán, nàng không có ý định đối đầu với nữ chủ có bàn tay vàng đáng sợ kia mà sao ông trời cứ đẩy nàng vào vậy trời? Tại sao???
Tâm trí Thiên Tuyết đang đau lòng hỏi trời xanh thì bỗng một giọng nói thanh nhẹ, trong trẻo như tiếng gõ vào phỉ thúy vang lên gợi ra con sâu hóng chuyện trong người mỗ nữ nào đó vang lên: "Là nha hoàn bên người thần lỡ miệng, mong công chúa bỏ qua. Tình nhi là nha hoàn mới đến, vì vậy mới chưa thành thục."
Nữ chủ quả nhiên là nữ chủ, mới mấy câu mà đã thay đổi thế cục, vẫn giữ được hình tượng dịu dàng ngoan hiền trong sáng.
Thượng Quan Nguyệt Linh tức tối, dù nàng ta kiêu ngạo được nuông chiều nhưng vẫn còn chút đầu óc, học được mấy chiêu trò cung đấu. Thượng Quan Nguyệt Linh cười lạnh, kiêu ngạo chỉ nha hoàn bên cạnh nữ chủ Nam Cung Lạc Lạc: "Vì tiện tì này phạm sai lầm, phải trừng phạt. Đến vả miệng nó đi, ai can thiệp sẽ phải nếm thử mùi vị roi tiên của bản công chúa ta."
Nam Cung Lạc Lạc nhíu mày, bỗng ánh mắt xẹt qua một bóng dáng đang đứng ngoài cửa. Nàng ta cười nhẹ, rủ mắt che đi ánh sáng tính kế trong mắt, nhẹ giọng nói: "Công chúa, xin người đừng. Đây là nha hoàn của thần, nếu người trừng trị nha hoàn này ở đây sẽ có người dị nghị, không tốt cho danh tiếng của công chúa chút nào. Dù dân nữ có bị chút tiếng xấu thì cũng không sao, chỉ là công chúa người..."
Thượng Quan Nguyệt Linh nhíu mày, tức giận ngắt lời: "Bản công chúa có cần ngươi lắm miệng. Bản công chúa đã nói, ai can thiệp vào sẽ nếm thử roi tiên, ngươi thử đi..."
Rồi "vút" một tiếng, một chiếc roi dài xoẹt qua gió bay đến chỗ Nam Cung Lạc Lạc. Nhưng nàng ta không trốn đi mà chỉ đừng đó, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, sở hãi ngập nước gợi lên ý muốn bảo vệ của bất kỳ nam nhân nào. Khi chiếc roi sắp chạm đến mặt nàng ta thì một tiếng "xoẹt" vang lên, chiếc roi bị cắt thành hai mảnh, mà đứng trước Nam Cung Lạc Lạc là một bóng dáng nam nhân cao lớn, hắn mặc trang phục màu xanh ngọc bích, trên áo choàng là hoa văn dành cho hoàng tộc, đầu cắm ngọc quan, khuôn mặt tuấn tú, như thiên tiên hạ phàm, có điều đôi mắt thâm trầm hoài bão làm khí chất thiên tiên giảm hết phân nửa, mang nhiều khí chất phàm tục hơn.