Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 13

Nhà ăn yên ắng đến dọa người, mọi người đều ngây dại, chưa từng có ai nghĩ đến việc có người dám đánh Sâm Bân hay Đỗ Linh Vũ, mà cậu nhóc nhìn qua có vẻ yếu đuổi lại khúm núm trước mắt cư nhiên cùng lúc tát cả hai người.

Bá tước bị té trên mặt đất lúc này cũng bị dọa đến ngây dại, tận đến khi Kỷ Tiếu Nhan phụng phịu lại dìu y, còn chưa phục hồi lại sức.

Kỷ Tiếu Nhan nâng bá tước dậy, dùng sức phủi sạch dấu giầy trên người y, mà trong lúc này, không ai nói chuyện.

“Cậu có bị thương không?”

Bá tước liên tục lắc đầu, tựa hồ thật sự bị đánh đến choáng váng, đứng ở nơi đó hơi giật mình, tuy rằng không nhìn thấy mặt y, nhưng cũng có thể biết rằng lúc này y nhất định đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Kỷ Tiếu Nhan.

“Được rồi, cậu chạy nhanh đi, không cần tiếp tục theo tôi.” Kỷ Tiếu Nhan đẩy đẩy y, nếu hai người kia thực sự muốn trả thù, vậy đánh cậu một cái là được rồi, không nên đem bá tước nhát gan vô tội này ra trút giận.

Sau đó cậu hít sâu một hơi, xoay người, cùng hai người kia đối mặt.

Đỗ Linh Vũ lúc này đang nhướn mày nhìn cậu, còn Sâm Bân thì chỉ im lặng không nói lời nào, cả hai đều đang đợi cậu giải thích, mà Lộ Tùng cùng đám người của hội học sinh đã sớm chuẩn bị tiến lên đánh cậu, trong lòng ai cũng rõ ràng, Kỷ Tiếu Nhan chỉ là món đồ chơi mới của hai người thiên chi kiêu tử(người con kiêu ngạo của trời) này mà thôi, mà món đồ chơi này hiển nhiên không ý thức được thân phận của mình.

Kỷ Tiếu Nhan quét mắt qua đám người một cái, rồi nhìn lại Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ, cuối cùng mở miệng: “Mấy người đều muốn nghe những gì tôi chuẩn bị nói phải không? Được, hôm nay tôi liền nói cho mấy người nghe.”

“Tôi không phải là người cao thượng gì, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm một trang anh hùng, lá gan tôi rất nhỏ…….. Thậm chí vừa rồi tôi cũng muốn chuồn đi, nhưng mà” Kỷ Tiếu Nhan dừng một chút, tựa như cảm thấy trong ***g ngực có một luồng dũng khí vô cùng vô tận ủng hộ cậu, thanh âm cậu không lớn, nhưng từng từ đều leng keng hữu lực “Tôi không thể nhìn được nhất, chính là kẻ yếu vô tội bị bắt bạt!”

Đám người xôn xao một trận, Sâm Bân biểu tình không đổi, Đỗ Linh Vũ nhíu mày, Kỷ Tiếu Nhan thanh âm cao có chút run rẩy: “Thực buồn cười phải không, các người có thể cười tôi, giống như tôi đang nói đạo lý lớn lao gì….. Chính là hai người đánh nhau, bạn học vô tội bị liên lụy. ngã rạp trên mặt đất, các ngươi cư nhiên không thèm để ý…… Nếu người bị đánh kia là anh thì sao? Là bạn tốt của anh thì sao? Là người thích anh thì sao? Anh có phải hay không vẫn đứng nguyên tại chỗ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra…..”

Nói tới đây, thanh âm cậu trầm xuống, ánh mắt cũng hạ xuống, nhưng không một ai nói gì.

Kỷ Tiếu Nhan nở nụ cười tự giễu, “Lúc khác thường thường gặp phải loại chuyện này đi? Nếu không là bị đánh……. bạn bè đang trong lúc khó khăn, chính mình vì sao lại hờ hững như vậy? Vì cái gì không chịu đi giúp bọn họ? Vì sao không thể đứng ra nói một câu công đạo?”

Kỷ Tiếu Nhan nhìn bọn họ, khẽ thở, giống như đang nói với chính mình: “Chuyện như ngày hôm nay, luôn phải có người đứng ra……luôn phải có…..”

“Tôi dù sao cũng chỉ là học sinh mới, tôi cũng không rõ học trưởng cùng Sâm Bân là nhân vật nổi tiếng cỡ nào trong trường, cho dù như vậy, cũng không thể tùy tiện đả thương người khác đi? Mọi người nếu đã đến trường học….. bất luận gia thế thành tích như thế nào….. kỳ thực đều ngang hàng nhau, ít nhất, không ai có quyền vô duyên vô cớ thương tổn người khác!”

Kỷ Tiếu Nhan có chút kích động, nắm chặt tay lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, bất luận là ai cũng thấy cậu đang khóc, nhưng ánh mắt cậu lại quá mức kiên định cùng dũng cảm, loại ánh sáng làm cảm động lòng người này cứ như vậy làm lóa mắt, làm cho mọi người ở đây đều rung động.

Chỉ thấy cậu nhóc có ánh mắt xinh đẹp nhất trên thế giới, nắm chặt tay, hơi cúi mình, tựa như tuyên thệ mà nói: “Trên thế giới này, vô luận người khác trở nên tàn khốc cỡ nào, lạnh lùng cỡ nào….. Vẫn phải có người đứng ra!”

Yên tĩnh, yên tĩnh, trong đại sảnh cứ yên tĩnh như thế, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng một vài nữ sinh rơi nước mắt, Sâm Bân mím môi, một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt gã thay đổi, mà người thay đổi không chỉ có gã, Đỗ Linh Vũ cũng thế.

Kỷ Tiếu Nhan không có nhìn bọn họ, trong đầu ong ong vang lên, cũng không biết chính mình cuối cùng như thế nào mà đi ra ngoài, có lẽ là mọi người tránh đường cho cậu, cậu nghe thấy phía sau có tiếng người thu dọn bàn ghế, sau đó cậu liền chạy, càng chạy càng nhanh, nước mắt tựa như vòi nước hỏng, ào ào lăn xuống hai má, cậu dùng một cánh tay lau lau mặt, chạy vọt vào phòng Nhạc Húc Phong, lại một lần nữa không nói gì mà bổ nhào vào ***g ngực Nhạc Húc Phong.

“Lại làm sao vậy? Khóc cái gì? Nhóc ngốc.” Nhạc Húc Phong ôm cậu, giống như người anh ôm lấy cậu em nhỏ của mình, an ủi vỗ vỗ đầu cậu, ôn nhu nói.

“Em………. Em………. Ô……..” Kỷ Tiếu Nhan vẫn khóc, làm áo sơ-mi của Nhạc Húc Phong ướt sũng.

“Đừng khóc, tiếp tục khóc cậu sẽ không hít thở nổi.”

“……..”

“Được rồi được rồi, tôi vừa nghe Liêm Tử Toàn(tên Hán của em bá tước) kể hết rồi, cậu đánh hai tên hỗn đản kia phải không?”

“Em……” Kỷ Tiếu Nhan nắm cổ áo Nhạc Húc Phong không buông, làm Nhạc Húc Phong có chút khó thở.

“Khóc cái gì a, khụ khụ, cậu làm đúng mà, giáo huấn hai tên hỗn đản vô pháp vô thiên thì phải cao hứng mới đúng, sao lại khóc không dứt thế này, nhanh lau đi.”

Nhạc Húc Phong cuối cùng cũng gỡ được tay cậu ra, sau đó đem cậu đặt xuống ghế sofa, lấy một tờ giấy đưa cho cậu, Kỷ Tiếu Nhan liền dùng từng tờ từng tờ, rất nhanh, trong văn phòng không nhiễm một hạt bụi của Nhạc Húc Phong là một tập đoàn giấy ăn.

Nhạc Húc Phong cuồng khiết phích nhăn mày, cố gắng nhẫn nại, vỗ lưng Kỷ Tiếu Nhan, không ngừng an ủi, nhưng trời biết y vốn không phải người của Hội an ủi, lăn qua lộn lại cũng chỉ có thể nói được hai câu, bình thường đều là một cước trực tiếp đá văng đi, làm sao có khó khăn như vậy! Nói hai câu không có tác dụng khuyên giải kia, biến thành chính y tâm phiền ý loạn muốn chết.

Chờ đến lúc Kỷ Tiếu Nhan dùng hết một tập giấy, Nhạc Húc Phong thật sự không chịu nổi, răn dạy: “Khóc cái gì mà khóc, chưa thấy ai không có tiền đồ như cậu! Lập tức ngừng cho tôi!”

Kỷ Tiếu Nhan nhìn nhìn y, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, ánh mắt ủy khuất cực kỳ, sau đó nước mắt rầm rầm chảy ra, khiến Nhạc Húc Phong đau lòng không thôi, chỉ thiếu không mắng chết bản thân.

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào mới ngừng khóc a? Tôi biết hai người kia bắt nạt cậu có phải không? Tôi giờ đem bọn họ giam lỏng lại được không?” Nhạc Húc Phong phát hiện ra mình quả thực là một thầy giáo vô lương tâm không có đạo đức nghề nghiệp còn làm dụng chức quyền để dỗ dành trẻ con.

Không đợi Kỷ Tiếu Nhan trả lời, Nhạc Húc Phong cầm di động, bấm nhanh một dãy số: “Anh bây giờ lập tức phạt Sâm Bân cho tôi, sau đó đem giam nó lại!”

………

“Vì cái gì? Không có vì cái gì cả!”

………

“Lòng tôi đang rối loạn, ít làm tôi tức giận, chìa khóa phòng tạm giam anh đưa ta giữ, có nghe hay không, làm ngay lập tức!”

Thanh âm Nhạc Húc Phong giảm xuống đến độ 0 tuyệt đối, lạnh băng như bộ đội, Kỷ Tiếu Nhan ngồi trên sofa ngừng khóc, bị y dọa cho ngây người.

Mà thời điểm Nhạc Húc Phong quay sang Kỷ Tiếu Nhan tuy thanh âm vẫn như vậy nhưng thái độ rõ ràng khác hẳn: “Được rồi, tôi giam lỏng bọn họ, cậu đừng khóc nữa.”

“Thầy, thầy giam lỏng bọn họ?” Kỷ Tiếu Nhan chỉ vào y, ánh mắt trừng thật to.

“Đúng vậy.” Nhạc Húc Phong hơi nhíu mi, gật đầu.

“Ngài cư nhiên giam lỏng bọn họ?” Kỷ Tiếu Nhan lúc này từ sofa nhảy dựng lên, kích động kêu: “Em đã chọc giận hai người bọn họ rrooif! Vốn có thể bị đánh đập một chút còn có đường sống, thầy còn giam lỏng bọn họ, thầy là muốn em chết không toàn thây a!”

Nhạc Húc Phong hiện tại phát hiện, phương thức y dạy học sinh thực sự là thất bại, đẩy kính mắt, bất đắc dĩ tức giận nói: “Tôi. căn. bản. không. có. gọi. điện. cho. Đỗ. Linh. Vũ!” Sau đó tiêu sái hất tóc, cao ngạo nói: “Chẳng qua là dỗ cậu mà thôi, nếu không cậu cho là hai người bọn họ sẽ ngoan ngoãn để bị giam lỏng sao?”

=. =. =. =. =. =. =

Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên ngừng ăn……..

“Nhan tử! Nhan tử!”

Tiểu Cường vừa mới chuồn đi cùng người đẹp ngọt ngào từ cửa phòng vọt tới, sau đó tựa như con mèo rừng, nhanh như cắt nhảy lên giường cậu, quỷ dị nhìn cậu một cái, sau đó thần kinh hề hề từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp plastic không lớn lắm, hàng Tupperware(một thương hiệu đồ gia dụng nổi tiếng thường sản xuất cốc, chén, hộp đựng đồ ăn), đưa tới dưới mũi Kỷ Tiếu Nhan.

“Đây là cái gì?” Kỷ Tiếu Nhan kỳ quái tiếp nhận, nhìn nhìn, không rõ ràng.

“Cậu đoán đi.”

“Thuốc lá?”

……..

“Bài tú lơ khơ?”

…….

“Bật lửa?”

………

“Cậu đoán lại đi.”

“Kháo, cậu không để yên được à, tôi hôm nay mệt muốn chết, cơm chiều lại không được ăn, hiện tại sắp tắt đèn cậu lại tới đây gây sức ép với tôi sao?” Kỷ Tiếu Nhan vươn tay đẩy y.

“Ai, ai, đừng đẩy tôi a, đây là do cái tên giống quỷ kia đưa tôi, nhờ tôi giao lại cho cậu.”

Tiểu Cường xoa xoa mắt, sau đó bắt đầu oán giận: “Thật là, tên đó chờ ở cửa ký túc xa, sau đó còn không tiến vào, mắt vừa thấy y liền muốn phun nước vào tôi, y còn cư nhiên giữ chặt tay tôi, hại tôi cùng y phải tranh nhau, chen vào cái cửa kia tôi suýt thành con cá khô…”

Kỷ Tiếu Nhan lúc này vẫn không có phản ứng gì, Tiểu Cường liền vỗ mạnh đầu cậu, “Là cái tên bá tước gì đó ấy!”

“Cái gì!”

Kỷ Tiếu Nhan phản ứng mạnh mẽ, đem cái hộp ném đi, kết quả rơi ngay xuống đỉnh đầu Trương Hiểu Ba vừa mới rửa mặt xong, Trương Hiểu Ba ‘ngao’ một tiếng, ngã về phía sau, Ngoại Tinh Nhân vốn bị đụng trúng kịp thời tránh sang bên cạnh, Trương Hiểu Ba đặt mông ngã vào chậu nước rửa chân đầy xà phòng của Ngoại Tinh Nhân.

“Hỗn đản! Tôi không để yên cho cậu!”

Bạn Trương Hiểu Ba chỉ mặc mỗi cái quần lót, mà phía trước quần còn ươn ướt cầm lá bùa trừ quỷ cùng vòng tỏi xông lên, cuối cùng bị Ngoại Tinh Nhân đá cho một cược, lại rơi vào chậu, nước rửa chân bắn tung tóe, Trương Hiểu Ba oa oa kêu lên.

Mà cái hộp kia, cũng bị bọn họ đá qua đạp lại, nắp bị bung ra, rơi xuống nền nhà ướt sũng, Kỷ Tiếu Nhan nhịn thở mở cái hộp ra, ngây người.

Trương Hiểu Ba vừa thấy liền giật mình, ngây dại.

Thịt kho tàu!

……..

Thịt kho tàu ngâm nước rửa chân…

“Mẹ ơi! Số con sao mà khổ thế! Con không muốn sống! Con phải nhảy lầu!”

“Uy! Nhan tử cậu bình tĩnh a!” Tiểu Cường đuổi theo, kết quả phía trước Kỷ Tiếu Nhan là một cái cửa ban công bằng thủy tình, y đụng phải liền ngã chổng vó.

“Đồ đáng chết! Cậu ngẩn ra ở đó làm gì, nhanh ra ngăn cậu ta lại a!”

Trương Hiểu Ba run lẩy bẩy, chật vật hét lên với Ngoại Tinh Nhân, mà tên kiêu ngạo kia chỉ liếc y một cái, sau đó chậm rãi tiêu sái bước vào ban công, thấy Kỷ Tiếu Nhan đứng đó chân ngừng ngực lặng, loại tình cảm thương tâm không lời nào diễn tả được, sau đó đúng lúc Trương Hiểu Ba đang mặc quần, thuận tay đóng cánh cửa thủy tinh lại, khiến y ngã chỏng vó.

Mà Bá tước đại nhân vẫn ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm sang ký túc xá của Kỷ Tiếu Nhan, kinh ngạc phát hiện bỗng nhiên có một người leo lên ban công, dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt nửa ngày, rốt cục mới hiểu là muốn nhảy lầu, sau đó có hai người một cao một thấp sống chết kéo y lại, còn có một người, khoanh tay đứng bên cạnh nhìn bọn họ hồ nháo…

Khóe mắt chậm rãi nhấc lên, nhìn đám người đối diện, tâm tình bản thân tựa như cà phê ngâm, chậm rãi tràn ngập ấm áp, ngẩng đầu nhìn ánh trăng vàng trên bầu trời, đêm nay, có lẽ nhiều người không ngủ?

=. =. =. =. =. =. =

Sáng hôm sau, Kỷ Tiếu Nhan vì sợ lọt phải tập kích, đi theo tập thể ký túc xá, bên trái Trương Hiểu Ba, bên phải Ngoại Tinh Nhan, chỉ có tiểu Cường đi tìm người đẹp của y, bất quá không biết y chạy đi chỗ nào, Trương Hiểu Ba và Ngoại Tinh Nhân tựa như dây đàn kéo căng, mà cậu trước mắt đang ở ngay giữa dây đàn…

Trong lòng bất an không yên, trời biết Sâm Bân với Đỗ Linh Vũ có báo thù cậu hay không… Lúc lòng đang không yên, hai người bên cạnh bỗng nhiên dừng lại, chỉ có cậu tiếp tục đi thẳng về phía trước, mới đi hai bước, liền bị khuôn mặt trước mắt dọa kêu to một tiếng.

“Sâm, Sâm Bân!”

“Ô? Khi nào sửa tên thành Sâm Sâm Bân vậy?” Một tiếng trêu đùa, Kỷ Tiếu Nhan quay đầu lại, thấy Đỗ Linh Vũ một thân âu phục trắng tao nhã, từ phía sau đi tới, không cần nói, Sâm Bân lập tức nheo mắt, thật là khó nói.

“A? Học trưởng?”

Kỷ Tiếu Nhan nhìn nhìn phía trước rồi nhìn nhìn phía sau, nhất thời cảm thấy không tốt, sau đó liều mạng đẩy Trương Hiểu Ba, thấp giọng kêu: “Chạy mau a!”

Ai ngờ Trương Hiểu Ba lại không nhúc nhích, giống như bị sư phụ trong bảo tàng tượng sáp đúc thêm lần nữa, ngơ ngác chỉ chỉ bên kia.

Tiếp theo, một trận pháo mừng đinh tai nhức óc, đầu tiên là cái loa phóng đại… hai bên cửa, sau đó là… Ân? Bộ khuếch đại… tiếp theo là… kẹo que? (@[email protected])

Kỷ Tiếu Nhan nhận ra, nguyên lai xuất hiện trước mặt cậu, là đại nhân vật quan trọng nhất trong lịch sử, ý khí phong pháp (hăng hái can đảm), Tây trang giày da, mắt kính gọng vàng… Nhìn thế nào cũng thầm nghĩ muốn khóc lớn…

BOSS lớn nhất trong HB…

Rốt cục đã hoa lệ ra mắt rồi…