Ta Là Menfuisu

Chương 19: Chương 19


Nefenmat buồn cười nhìn con trai liên tục đấu khẩu với Hitari. Tiểu hài tử bao che khuyết điểm!
Ông hiền từ nhìn Menfuisu:
- Được rồi. Đừng chơi nữa. Nói cho nữ vương Nubia biết, cả buổi sáng hôm nay, con và các tướng đã đi đâu.
Menfuisu khinh thường liếc ông một cái. Cái gì mà chơi chứ? Hắn có phải con nít đâu? Phải gọi là đùa giỡn, chọc cho bà ta nộ khí công tâm mà chết.
Tuy vậy, vẫn nghiêm túc đáp lời:
- Vâng.
Sau đó, hắn quay sang Hitari còn đang khó hiểu trước lời nói của Nefenmat, giả vờ hảo tâm giải thích:
- Khiến nữ vương chờ lâu. Chắc nữ vương đang mong tin tức từ phụ vương ngài? _ Khóe miệng hắn càng nhếch lên khi thấy ánh mắt kinh hoảng của Hitari.
Tiếp tục nói:
- Không cần chờ nữa. Phụ vương ngài hiện đang ở trong đại lao ở Giza. Tin tưởng ông ta cũng rất mong có nữ nhi như ngài tới bồi tiếp.
Hitari cắn răng, trừng Menfuisu:
- Không thể nào! Đó là ba vạn đại quân. Ai Cập các ngươi không thể nào thắng được!

- Không có việc gì là không thể. Ai Cập chúng ta quốc lực hùng mạnh. Không phải một tiểu quốc như Nubia có thể dòm ngó! _ Lên tiếng là Imhotep. Ông khinh thường sự kiêu ngạo của Hitari. Chỉ là một vương quốc nho nhỏ mà thôi, lòng tham của bà ta thực không phù hợp với thực lực.
Hitari căm tức liếc từng người trong đại điện, bà ta cao giọng quát:
- Vậy thì sao? Chỉ cần ta có thể giết được Nefenmat và hoàng tộc các ngươi, Ai Cập vẫn sẽ thuộc về ta! Giết!
Theo lời quát, một đám hắc y nhân nhảy ra. Họ gồm chừng vài trăm người, võ nghệ khá cao.
Quần thần thấy vậy thì lắc đầu. Không biết nên nói là bà ta quá tự tin hay quá ngu ngốc nữa. Mặc dù đám hắc y nhân này khá đông, cũng khá mạnh, nhưng nên nhớ, đây là sân nhà của Ai Cập. Bà ta huơ thương múa kiếm ở đây không phải tìm chết sao?
Như họ nghĩ, cấm vệ quân nhanh chóng xông vào đại điện, bảo vệ quần thần lui về một góc.
Nefenmat vẫn bình thản ngồi trên ngai vàng. Không chút động dung trước khí thế bọn thích khách.
Menfuisu cười lớn, rút kiếm xông trận. Hắn vừa giết vừa điều khiển hỏa lực thiêu cháy đối thủ. Cuộc chiến ngiêng hoàn toàn về phía triều đình Ai Cập.
Những tên sát thủ không phải ai cũng là kẻ ngu. Có người bắt đầu hướng về phía quần thần không năng lực tự vệ động thủ.
Asisu nhấc lên khóe miệng xinh đẹp, nở nụ cười khuynh thành nói:
- Lũ thích khách hạ tiện! Dám xâm phạm hoàng triều Ai Cập ta? _ Từng luồng nước ngăn chặn vũ khí của bọn thích khách. Nàng tinh tế điều khiển nước siết chặt cổ họng bọn chúng.
Cấm vệ quân lập tức tiến đến, xử lý vài tên trước mặt nàng. Một tên trong số đó nói:
- Công chúa, xin lùi vào trong. Nơi đây có chúng thần lo liệu. Không cần làm bẩn tay người.

Asisu liếc nhìn thị vệ trước mắt. Bẩn tay? Nàng đã giết bao nhiêu cung nữ Ai Cập chính nàng cũng không nhớ hết, bây giờ chỉ giết vài tên thích khách đã là bẩn tay? Vậy trước đây, tay nàng rốt cuộc là có bao nhiêu bẩn? Thầm cười khổ, khó trách, ‘Menfuisu’ lại không thích nàng.
Tuy vậy, nàng vẫn gật đầu lùi lại.
Cuộc tàn sát diễn ra và kết thúc thật nhanh chóng. Phần thắng đương nhiên thuộc về phe Menfuisu.
Hitari run rẩy nhìn quân thần Ai Cập. Bà biết, bà xong rồi. Chẳng qua, không dễ dàng như vậy. Bà ta trừng hận nhìn tất cả mọi người, nhất là Nefenmat, Menfuisu và Asisu. Người bà ta hận nhất bây giờ không phải Asisu mà là Menfuisu.
Hitari thật sự yêu Menfuisu. Nhưng cái yêu của bà ta không trong sáng như cái yêu của Carol, không hi sinh tất cả như cái yêu của Asisu, mà là một tình yêu có qua có lại. Menfuisu đẹp trai, tài giỏi, có quyền thế, lại trẻ tuổi, đương nhiên nhận được tình yêu của bà ta. Nhưng điều kiện là hắn phải yêu lại, hơn nữa, tất cả quyền thế, tài sản mà hắn có đều phải thuộc về bà ta. Nói cách khác, bà ta yêu là yêu vẻ bề ngoài, yêu quyền, yêu tiền của Menfuisu, chứ không phải yêu chính bản thân hắn. Vậy nên, khi thất bại, người mà bà ta hận nhất bây giờ cũng chính là Menfuisu!
Hitari trợn trắng mắt, há miệng quát:
- Được. Các ngươi giỏi! Nhưng Hitari này không chịu thua dễ dàng vậy đâu! Menfuisu! Ta yêu ngươi! Ngươi phải thuộc về ta! Nếu không phải là của ta thì không ai được quyền có được ngươi! _ Vừa nói bà ta vừa trừng mắt nhìn Asisu.
Bà ta há miệng cười lớn, đôi mắt đỏ quặt nhìn Menfuisu:
- Trên trần thế, ta không có được ngươi, xuống địa phủ, ta sẽ tiếp tục đoạt! Lấy linh hồn và thân thể ta, nguyền rủa hoàng tử Menfuisu, cùng ta về với cõi chết!
Lời bà ta vừa dứt, bỗng trên tầng trời, một ánh sáng đen hiện ra nhấp nháy.
Lúc đó, từ người Hitari cũng xuất hiện từng đợt khói đen bốc ra. Đợt khói đen bay ra càng ngày càng nhiều, che lấp cả cơ thể Hitari. Quân thần Ai Cập chỉ nghe được tiếng la hét phát ra từ trong đó.
Những tia khói đen đó bay lên trời, sáp nhập vào vệt sáng đen nhấp nháy ban nãy rồi biến mất. Nhìn lại, Hitari lúc này, đâu còn như xưa nữa. Khuôn mặt, làn da, hốc mắt, tất cả đều trở nên vô cùng ghê rợn. Mọi người đều nhận ra trong ánh mắt bà ta vô hồn, hoàn toàn không có chút thần trí.
Bỗng “Phịch”.

Một tiếng đổ ập xuống khiến tất cả mọi người tỉnh lại khỏi cơn bàng hoàng. Nefenmat la lên:
- Menfuisu! _ Đúng, tiếng động vừa rồi là tiếng thân thể Menfuisu đổ xuống.
- Menfuisu! _ Asisu bên cạnh cũng kinh hoảng la lên. Bàn tay dò lên mạch của hắn. Sắc mặt nàng trắng bệch. Không đập!
Quần thần cũng hốt hoảng vô cùng. Tại sao lại như vậy?
Rỗi bỗng Kaputa la lên:
- Nguyền rủa!?
Tất cả mọi người ngẩn ra. Đúng vậy. Nguyền rủa! Lúc Hitari vừa chết, dị tượng xảy ra nghĩa là nguyền rủa. Vậy hoàng tử... Nhớ tới lời nguyền rủa của Hitari, tim mọi người đều trầm xuống. Hoàng tử chết? Đây là pharaoh tương lai của Ai Cập a.
- Không phải! Mạch còn đập! _ La lên là Asisu. Nàng cũng hoảng sợ. Nhưng nàng cuối cùng đã bình tĩnh lại và nhận ra. Chỉ là mạch chậm, không phải chết.
Nghe nàng nói, Nefenmat và quần thần đều thở ra một hơi. May mắn!
Nefenmat liền lớn tiếng:
- Y quan! _ Vừa rồi ông cũng hết hồn. Nhưng, không sao là tốt rồi.
Sau khi chuyển Menfuisu vào tẩm điện, Maneil theo thói quen bước tới bắt mạch cho Menfuisu. Ông lập tức nhíu đầu mày, mạch tượng này... Ông thu tay lại, quay sang cung kính bẩm báo:
- Bệ hạ, hoàng tử không có chuyện gì. Chỉ là mạch tượng và khí huyết đều chạy rất chậm. Giống như đang nhập vào trạng thái chết giả vậy. Nếu thật sự không có việc thì rất có thể sẽ tỉnh ngay hoặc tỉnh lại sau vài ngày. Nhưng nếu có chuyện, thần cũng không có cách. _ Mạch tượng như vậy, ông cũng không biết làm sao.
Mặt Nefenmat sầm xuống. Nói vậy là sao? Nói cách khác, Menfuisu rất có thể cứ như vậy ngủ luôn? Nộ khí xung thiên quát:
- Vô dụng! Lui xuống! _ Mặc dù tức, nhưng là một minh quân, Nefenmat không hề xả giận lên quần thần, chỉ la mắng chút thôi.

Tất cả mọi người đều trầm lại. Hoàng tử như vậy... Phải làm sao?
Asisu mở to mắt nhìn hết tất cả mọi chuyện xảy ra. Đầu óc nàng quay cuồng. Rốt cuộc, tại sao lại như vậy? Hắn, hắn sẽ xảy ra chuyện? Không thể! Hắn không thể có chuyện gì! Nhưng... hắn không phải Menfuisu, nếu hắn cứ như vậy chết đi, em trai nàng sẽ quay về? Nghĩ tới đây, tim nàng nhói mạnh một cái. Vô thức đưa tay lên ngực trái. Tại sao lại như vậy? Tại sao nàng lại không muốn chuyện đó xảy ra?
Asisu run run người, không để ý tới ai, chạy về phía thần điện.
Quần thần nhìn thấy, thở dài, cũng không quản nàng. Họ nghĩ rằng vị công chúa này lại tiếp tục đi cầu thần linh. Dù sao, mỗi lần Menfuisu có việc, Asisu đều làm như vậy.
Asisu vừa rời đi, Kaputa liền tiến lên nói:
- Bệ hạ. Hoàng tử rất có thể đã trúng nguyền rủa của nữ vương Hitari. Nhưng nhờ thần linh phù hộ, người vẫn không bị nguyền rủa hoàn toàn. Mà chỉ bị lâm vào trạng thái ngủ mê. Thần tin tưởng, thần linh vẫn đang cố gắng giúp đỡ hoàng tử. Công chúa rời đi có thể là đang tìm chỉ dụ của thần linh.
Lời nói của hắn mặc dù rất hoang đường nhưng cũng đã vực mọi người dậy.
Đúng vậy. Họ có một công chúa có thể liên thông với thần linh. Nàng rời đi chắc chắn là có cách gì đó.
Nefenmat cũng hạ tâm xuống một chút. Trong lòng thầm chắp tay cầu nguyện.
Asisu rời đi, đúng là tới thần điện. Nàng đúng là tới thần điện để cầu thần linh. Nhưng không phải là cầu xin cho Menfuisu mà là giải đáp nghi vấn của nàng.
Trong thần điện, Asisu quỳ gối trước tượng thần, từng câu thần chú thanh thoát thốt ra. Trong lòng nàng thầm khấn, thần linh ơi, xin người, xin người hãy trả lời ta. Rốt cuộc, tại sao?
Tượng thần Haby trước mắt lóe sáng, một luồng sáng lam nhạt thánh khiết từ tượng thần bay ra bao lấy Asisu, rồi biến mất. Asisu ngả xuống bên cạnh tượng thần.
Cung nữ xung quanh kinh hoảng la lên:
- Công chúa!