Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 41

Editor: Minh An

Beta: Cún

Cuối cùng, cuộc chiến của hai người kết thúc bằng việc Bùi Ngôn nhận thua.

Buổi chiều, trước khi tan học một giờ, Bùi Nặc ghé vào cửa sổ nói chuyện với An Tử Mặc: “Tử Mặc, cậu xem, mẹ cậu tới đón cậu rồi kìa.”

Nghe được âm thanh các bạn nhỏ đều vây qua xem.

“Đúng vậy, đúng vậy, tới thật rồi kìa.”

“An Tử Mặc, mẹ cậu đến đón cậu sớm thật đấy!”

“Cậu sướng thật, tớ thật hâm mộ cậu……”

Phần lớn phụ huynh của mấy bạn nhỏ trong lớp này khá bận, mỗi lần tan học đều phải chờ các bạn lớp khác ra về hết rồi thì ba mẹ của bọn họ mới khoan thai tới muộn. Hôm nay là lần đầu tiên mấy bạn thấy có phụ huynh đến đón con sớm như vậy.

An Tử Mặc nhíu nhíu mày, đứng dậy đi ra cửa.

Cách đó không xa, An Tưởng bám cửa nhìn vào bên trong. Cô liếc mắt một cái thấy An Tử Mặc, hưng phấn vẫy tay với cậu.

Mắt cô sáng ngời, chỉ kém viết thẳng hai chữ “vui vẻ” lên mặt.

“An Tử Mặc, mẹ cậu trông thật xinh nha!”

“An Tử Mặc, mẹ cậu là tiên nữ sao?”

Mấy bạn nhỏ bên cạnh ríu rít nói chuyện không ngừng, An Tử Mặc đen mặt chạy ra khỏi lớp, tới trước mặt An Tưởng.

Thấy thằng nhóc ra, An Tưởng lập tức ngồi xuống, nói chuyện với cậu qua song cửa.

“Mặc Mặc, hôm nay con đi học thế nào?” An Tưởng vừa hỏi vừa quan sát cậu. Thằng nhóc này sạch sẽ như lúc mới ra khỏi cửa, khuôn mặt bầu bĩnh không có một vết thương, thoạt nhìn không có vết tích bị bắt nạt. Trái tim treo cao cả ngày của cô cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

“Sao mẹ đến sớm thế?” An Tử Mặc nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy mấy bạn nhỏ cùng lớp không biết từ lúc nào đã tụ tập trộm xem, lén lút cứ như sợ bị phát hiện.

“Mẹ lo lắng cho con nên hai giờ trước đã tới rồi.”

Hai giờ trước……

Hô hấp An Tử Mặc chững lại, biểu cảm trở nên cổ quái.

“Không sao đâu, Mặc Mặc đi chơi cùng các bạn đi, mẹ ở chỗ này chờ con.” An Tưởng xoa nhẹ đôi chân bị nhức do ngồi xổm quá lâu, tươi cười vẫy vẫy tay, “Đi thôi đi thôi.”

“……” Trọng điểm không phải là cái này.

An Tử Mặc tiến lên vài bước, ngẩng đầu lên, hơi hạ giọng: “Về sau mẹ không cần tới, tan học con sẽ tự trở về.” Ở đây cách nhà có vài bước, hoàn toàn không cần người đưa đón, lại càng không phải tới đây chờ cậu tan học.

An Tưởng lập tức từ chối, “Như vậy sao được, nhỡ đâu con bị bắt cóc thì sao?”

“Các bạn nhỏ về lớp thôi nào. Chúng ta chuẩn bị tan học.”

An Tử Mặc nhìn cô thêm một cái sau đó xoay người chạy về lớp.

Còn 10 phút nữa là tan học, ngoài cửa ngày càng có thêm nhiều phụ huynh. Theo tiếng chuông vang lên thì các bạn nhỏ xếp thành hàng dài, xếp hàng đi từ trong ra.

An Tưởng gấp không chờ nổi nhận lấy cặp sách của An Tử Mặc, đang định rời đi thì đột nhiên cảm nhận được cặp mắt cực kỳ hâm mộ. Cô nhìn lại về hướng đó. Trong không khí vui sướng vì được tan học thì có hai bạn nhỏ ngồi xổm chơi xếp gỗ, vẻ mặt hâm mộ cũng lộ ra vài phần cô đơn.

An Tưởng mím môi, đi đến trước mặt cô giáo, “Chào cô. Tôi muốn hỏi một chút, khi nào phụ huynh của Bùi Ngôn cùng Bùi Nặc đến đón hai đứa nó?”

Cô giáo nói: “Bình thường bọn chúng đều chờ anh trai tới đây đón, nếu là thứ sáu thì tài xế sẽ tới đón.”

Cấp ba tan học muộn, hai đứa nhỏ thường xuyên phải ở lại nhà trẻ một lúc lâu.

Bọn họ đã sớm chờ thành thói quen. Nhưng khi thấy các bạn khác được phụ huynh đón về thì cũng không nhịn được hâm mộ bọn họ.

An Tưởng rũ mắt trầm tư, nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Bùi Dĩ Chu.

“Alo.”

Âm thanh trong microphone được truyền đến rất nhỏ, bên trong còn có tiếng người khác nói chuyện. Rất rõ ràng, Bùi Dĩ Chu đang bận việc.

An Tưởng không dong dài, vội vàng nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Nhưng tôi muốn hỏi anh một chút, có cần tôi đón thêm mấy đứa Ngôn Ngôn về nhà không?”

“Hả?”

“Tôi đang ở nhà trẻ đón Mặc Mặc, hai đứa nhỏ vẫn ngồi ở một góc chờ, thoạt nhìn rất đáng thương.” An Tưởng nói, không khỏi nhìn qua hai anh em sinh đôi.

Nặc Nặc đang ngồi khóc nức nở, Ngôn Ngôn ôm Nặc Nặc an ủi cô bé. Hình ảnh trông vừa đáng yêu lại vừa đau lòng.

“Được, thế cô đưa điện thoại cho cô giáo đi.”

An Tưởng đưa điện thoại đến trước mặt cô giáo. Hai người nói chuyện với nhau vài câu, sau đó thì ngắt điện thoại.

“Bùi Ngôn, Bùi Nặc, hai con tới đây.” Cô giáo vẫy vẫy tay, hai bạn nhỏ tung tăng chạy tới.

Cô giáo khom lưng nói với bọn họ: “Mẹ Tử Mặc định đưa các con cùng nhau về nhà, các con có đồng ý không? Hay là muốn ở đây tiếp tục chờ anh trai?”

Hai đôi mắt mở lớn cùng dừng trên người An Tưởng.

Ánh mắt Bùi Ngôn lập lòe, sau đó nhìn thấy An Tử Mặc đang làm vẻ mặt giễu cợt. Cậu khẽ cắn môi đang định từ chối thì thấy Bùi Nặc nhảy cao lên, chạy vào trong lớp lấy cặp nhỏ của mình ra.

Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt nhìn về phía An Tưởng vô cùng vui sướng.

Bùi Ngôn sao có thể nhẫn tâm để em gái mình đau lòng được. Vì vậy cậu rầu rĩ không vui về lớp lấy cặp sách vẫy tay chào tạm biệt cô giáo.

“Chị ơi, Nặc Nặc có thể nắm tay tay chị không?”

Ánh mặt trời ôn nhu phủ lên gương mặt cô bé. Cô bé buộc tóc hai bím, đôi mắt ươn ướt, vẻ mặt chờ mong.

“Có thể nha.” An Tưởng hào phóng đưa tay mình lại gần.

Bùi Nặc gấp không chờ nổi túm chặt lấy, nhấp môi cười thỏa mãn.

Bàn tay An Tưởng rất nhỏ, lòng bàn tay lại ấm áp, làn da mịn màng tinh tế, trên người còn có mùi hương ngọt ngào dễ ngửi. Bùi Nặc không nhịn được lấy mặt mình cọ cọ vào lòng bàn tay cô, dán chặt vào đó.

“Thế em có thể nắm bên này không?”

Bùi Ngôn thấy em gái sung sướng cũng có chút động tâm.

“Được nha ~” An Tưởng lại đồng ý.

Bùi Ngôn chạy chậm đến cầm lấy tay phải của cô, một lớn hai nhỏ ba người đi song song thành một hàng.

“Bà mẹ này trẻ thật nhỉ……”

“Hai bạn nhỏ kia cũng thật đáng yêu, trông lại còn giống nhau nữa, chắc là thai long phượng……”

Hai cô gái trẻ tuổi đi qua An Tưởng nói thầm với nhau, thường liếc mắt trộm nhìn hai anh em Bùi Ngôn Bùi Nặc.

Mặt trời chiếu nắng qua tán cây tạo thành những vệt loang lổ trên mặt đất.

Nhìn ba người giống như là một gia đình ba người hoàn mỹ, hài hòa lại đẹp đẽ.

An Tử Mặc bị bỏ lại một mình, cậu nắm quai cặp sách đi chậm rì rì đằng sau.

Trong lòng cậu có chút không thoải mái, nhưng cũng không hiểu sao lại khó chịu. Như có một cái gì đó nghẹn ở ngực làm cả người cậu đều cảm thấy bực bội bất an, vẻ mặt ngày càng đen đi.

[Tay chị mềm ghê, rất có hương vị của mẹ.]

[Nếu mình là con của chị thì tốt rồi.]

[Hì hì hì, cho An Tử Mặc làm cô nhi đi.]

An Tử Mặc dừng chân lại, ánh mắt nhìn chăm chú Bùi Ngôn như ẩn chứa sóng to gió lớn.

Hai bàn tay cậu dần nắm chặt thành quyền, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cắn răng chạy vọt qua chỗ An Tưởng đang dắt tay Bùi Ngôn.

Bùi Ngôn bị đâm vào lảo đảo hai cái rồi ngã uỵch ở chỗ bậc thang.

Cậu ngơ ngác nhìn bàn tay bị xước da, lại ngơ ngác nhìn An Tử Mặc đang kiêu căng ngạo mạn cách đó không xa, lại nhớ lại hôm nay mình bị bắt nạt như thế nào. Cuối cùng cậu không nhịn nổi nữa mà òa khóc lên.

“A nha, Ngôn Ngôn không khóc nào.” An Tưởng luống cuống tay chân bế Bùi Ngôn từ dưới đất lên, nhíu mày nhìn về phía An Tử Mặc, “Mặc Mặc, con không thể cố ý đâm vào người khác như vậy.”

An Tử Mặc không nói gì. Cậu càng cảm thấy tức giận và khó chịu hơn, xoay người đi nhanh về phía trước, ném mấy người ở phía sau.

“Mặc Mặc, con về đây!!”

An Tử Mặc không dừng lại, Bùi Ngôn còn đang khóc.

An Tưởng đau đầu, vội bế Bùi Ngôn lên, nắm tay Bùi Nặc đuổi theo An Tử Mặc.

“An Tử Mặc, con như vậy là không ngoan đâu.” An Tưởng thở hồng hộc chắn trước người An Tử Mặc, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nham hiểm hung ác của cậu bé, “Đang êm đang đẹp, sao con lại làm thế?”

An Tử Mặc ngẩng đầu trừng cô, không nói gì đi thẳng vào khu chung cư.

“Chị ơi, tay, tay em đau đau.” Bùi Ngôn khóc hu hu duỗi tay cho An Tưởng xem, bộ dáng vô cùng tủi thân.

An Tưởng kéo bàn tay nhỏ của cậu qua, nhìn kỹ thì cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là bị trầy da một xíu thôi, đến máu còn không chảy.

“Không sao đâu, tí về chị dán băng dán cho em nha!”

“Em đau đau, chị giúp em thổi thổi.”

Bùi Ngôn nắm lấy cơ hội làm nũng.

Bùi Nặc nhìn mà chướng mắt, đột nhiên nói: “Bùi Ngôn, anh đừng giả vờ nữa. Trước kia anh đập chảy máu đầu anh còn chưa làm ra vẻ như vậy đâu đấy!”

Sắc mặt Bùi Ngôn thay đổi, nhìn về phía em gái mình: “Nặc Nặc, sao em lại nói anh như vậy?”

“Em chỉ nói sự thật thôi.” Cô bé chu môi, hai cánh tay mũm mĩm khoanh trước ngực, “Còn đòi thổi thổi, đúng là ghê tởm nha.”

Bùi Nặc ghét bỏ hừ hừ vài cái, sau đó đuổi theo An Tử Mặc.

Cô bé chạy rất nhanh. Vài giây sau thì đuổi kịp An Tử Mặc.

“Mặc Mặc, cậu ghen hả?” Bùi Nặc nghiêng đầu nhỏ, lông mi chớp chóp.

An Tử Mặc nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái rồi ghét bỏ kéo khoảng cách với cô.

Bùi Nặc không để ý chút nào, tiếp tục dán qua: “Cậu đừng ghen nha. Tuy rằng tớ rất thích chị Tưởng Tưởng, nhưng tớ cùng anh tớ cũng chỉ có thể gọi chị ấy là chị thôi. Chỉ có cậu mới được gọi chị ấy là mẹ.”

An Tử Mặc hung ác: “Tôi không ghen, cậu câm miệng.”

“Được rồi được rồi.” Bùi Nặc giống như người lớn vỗ vỗ đầu nhỏ của An Tử Mặc, âm thanh mềm mại, “Thế mai tớ không nắm tay chị Tưởng Tưởng nữa được không? Để cho cậu kéo nha.”

“Câm miệng.”

“Vì thế cậu đừng ghen, cũng đừng tức giận với Ngôn Ngôn. Ngôn Ngôn cũng chỉ là một đứa bé thôi, còn chưa hiểu gì cả.”

Âm thanh của cô bé non nớt nhưng ngữ khí lại nghiêm túc. Hình ảnh này làm người ta buồn cười.

Vốn dĩ An Tử Mặc còn đang khó chịu, nhưng nhìn thấy hình ảnh này, đột nhiên cậu cảm thấy thoải mái, phụt cười.

Bùi Nặc nghiêng đầu nhỏ qua, tò mò hỏi: “Mặc Mặc, cậu cười hả?”

An Tử Mặc thu ý cười lại, trở về khuôn mặt vô cảm như cũ, quay đầu đi không cho cô bé nhìn thấy vẻ mặt của mình, lạnh lùng nói: “Không cười.”

“Tớ có thể nắm tay cậu không?”

“Không thể.”

“Nhưng tớ cũng nhường tay tay của chị Tưởng Tưởng cho cậu nắm rồi.”

An Tử Mặc trừng mắt, “Không cần cậu nhường. Vốn dĩ đó là tay của mẹ tôi.”

Cô bé gặm đầu ngón tay, vẻ mặt mất mát: “Nhưng nếu cậu không dắt tớ, bỏ lại tớ phía sau thì làm sao bây giờ?”

“Kệ cậu.”

Trẻ con đúng là phiền muốn chết, cứ ríu ra ríu rít không ngừng.

An Tử Mặc nhàn nhạt nhìn khuôn mặt cô đơn của cô bé, mím môi đặt cặp sách của mình lên tay cô.

Bùi Nặc sửng sốt, sau đó tươi cười, “Mặc Mặc, cậu đồng ý cho tớ nắm sao?”

An Tử Mặc cười nhạt, đi chậm về phía trước, sau đó mở miệng: “Là cặp sách của tôi xen vào việc của người khác. Cậu nhớ phải cảm ơn nó đấy!”

“Thế…… Thế cảm ơn cặp sách của Mặc Mặc!” Bùi Nặc nắm chặt quai cặp sách của An Tử Mặc, tung tăng nhảy nhót đi sau cậu như cái đuôi nhỏ.