Năm năm trước, trong căn phòng cũ kĩ với bốn bức tường trắng xám đóng đầy bụi và mạng nhện. Một bóng hình nhỏ bé đang miệt mài bò trên nền đá, tay phải đang vẽ thứ gì đó một cách chăm chú.
Sẽ không một người tỉnh táo nào, cho dù ở ngay bên trong căn phòng này, có thể tin những gì trước mắt mình nhìn thấy là thực.
Cậu bé nhỏ gầy, dường như so với những đứa trẻ mười tuổi khác đều yếu ớt hơn rất nhiều. Có lẽ do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài? Hoặc phải lao động quá mức? Không, mặc dù trên người có vô số vết thương lớn nhỏ, nhưng nước da trắng có chút nhợt nhạt và đôi bàn tay khéo léo với các ngón dài thẳng tắp, không có vết chai sạn của người lao động, cũng không có cơ bắp, nước da bánh mật… Vậy hẳn là nguyên nhân đầu tiên.
Cậu bé với đôi mắt phượng xanh như ngọc lục bảo, trong suốt sáng ngời. Từng chi tiết trên gương mặt nhỏ nhắn đều có thể dùng từ “tinh xảo” để hình dung. Nhưng vì sao một cậu bé xinh đẹp như vậy, lại mang một biểu tình vô cảm, hờ hững, trong khi tay phải đang không ngừng rỉ máu?
Cậu ta lưu loát dùng máu của mình, do chính bản thân cắt ra từ động mạch ở cổ tay – cậu đã học rất nhiều thứ, dĩ nhiên hiểu việc này nguy hiểm thế nào, không do dự tiếp tục công việc đã bảy ngày nay vẫn chưa hoàn thành.
Phải. Đã bảy ngày, cậu cắt tay lấy máu, mỗi ngày đều chọn đúng thời điểm thích hợp nhất để trốn đến đây từng bước vẽ xuống…
Hỡi các vị Thần, xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện của tạo vật hèn mọn của Người.
Hỡi các vị Thần, xin hãy ban phát cho tạo vật thấp kém này ân huệ vĩ đại của Người
…
Đây là một nghi thức. Thứ cậu đang vẽ là một vòng tròn khổng lồ, lấp kín trên đó bằng hàng nghìn lời cầu nguyện, khẩn khoản, nài nỉ… cảm giác như tất cả đang van xin điều gì đó.
Nghi thức này là thứ cuối cùng, cũng là duy nhất mà những Bậc Thầy Ma pháp sư cách đây năm nghìn năm lưu giữ lại. Bọn họ khắc nó lên một khối đá cầm vừa lòng bàn tay, cực kỳ tầm thường. Do đó suốt năm nghìn năm nay, không ngừng có các trường phái nghiên cứu đưa ra nghi ngờ về hòn đá cũng như nghi thức khắc trên nó.
Nghi thức được viết bằng ngôn ngữ cổ xưa của Vương Quốc, ngoài ra có một ký hiệu nhỏ trong đó rất kỳ lạ. Trông như một loài hoa, cũng giống một con bướm… mà nhìn từ xa lại nghĩ là một ngọn lửa. Chú thích bên dưới bằng cổ ngữ Vương Quốc là “Thần ngữ”.
Chỉ với một từ như vậy, dĩ nhiên các nhà khoa học Ma pháp sư tài giỏi đến mấy cũng đành bó tay. Họ không thể lý giải. Nhưng ngoài ký hiệu, hay đúng hơn là “từ” đó ra, phần còn lại của nghi thức có thể dịch ra ngôn ngữ Vương Quốc hiện đại.
Nghi thức tên là “Lời cầu nguyện với những vị thần”. Sau đó là một loạt miêu tả chi tiết về nghi thức. Thông tin khắc trên tảng đá còn được yểm một tầng Ma pháp cấp 2 là [Nhiều lớp] – khiến cho vật được yểm phép có thể chứa đựng lượng thông tin gấp năm mươi lần khả năng vốn có của vật đó. Chỉ cần vật đó còn tồn tại, thông tin sẽ không bị ảnh hưởng gì của thời gian. Người nào muốn tiếp nhận thông tin chỉ cần kích hoạt pháp thuật [Nhiều lớp] cùng cấp lên vật phẩm, thông tin sẽ tự động truyền tải vào tâm trí người kích hoạt.
Cậu biết được những điều này vào một buổi học trong Trường học Ma Pháp và Công Nghệ Vương Quốc Baranotine. Dĩ nhiên vị nữ Ma pháp sư phụ trách giảng dạy chỉ là giới thiệu sơ qua nhằm khơi gợi tính tò mò và nhiệt huyết của những đứa trẻ thôi. Liệu cô ấy có ngờ tới học trò mình một ngày kia lại từ trong Thư viện Hoàng gia tìm hiểu về hòn đá mang nghi thức ấy?
Mà dù vậy, cũng không phải chuyện to tát gì. Bởi nghi thức kia căn bản đã được các nhà Ma pháp sư lừng danh thử qua, cũng không ngừng tìm tòi nghiên cứu. Tiếc là đến nay, đều nhận định nghi thức “Lời cầu nguyện với những vị Thần” thật sự không có tác dụng gì cả. Có lẽ nó mang tính hình thức, dùng trong một dịp lễ ăn mừng nào đó?
Tuy nhiên, nghi thức vô dụng này lại cực kỳ nguy hiểm. Mọi Ma pháp sư biết về nó, chắc chắn cũng biết việc nó đòi hỏi “người thực hiện phải một mình trong suốt quá trình, không ngừng dâng hiến toàn bộ sinh mạng cho Nghi thức”.
Một yêu cầu hết sức mông lung. Nhiều người nghĩ nó cần hiến tế sinh mệnh để hoàn thành, Vương Quốc có một luật cấm là “Ma pháp sư dưới bất kỳ hình thức nào hy sinh những người không tình nguyện và chưa hiểu rõ mình phải trả giá điều gì…”. Vì vậy hoạt động thử nghiệm nghi thức liền tiến hành trong bóng tối. Mọi người đều biết “vật hy sinh tình nguyện” đều là những người cùng khổ, thân phận thấp hèn nhất trong xã hội.
Ngay cả vậy, ngàn năm qua, nghi thức ấy vẫn trơ ra. Không chút tác dụng nào.
Nhưng giây phút thấy được “từ” kỳ lạ kia, Janica đã hoàn toàn bị thu hút. Cậu bé mười tuổi cảm thấy mình nhất định phải thử. Mặc dù hiển nhiên là bất kỳ cách nào bộ óc nhỏ bé của cậu nghĩ ra, thì hàng trăm Ma pháp sư Cao cấp khác trong suốt năm ngàn năm qua cũng đã thử cả triệu lần.
Bất chấp điều đó, cậu vẫn muốn thử.
Khi ấy, cậu nhóc đã nghĩ gì? Vì sao nhất định phải thử? - Nhìn tạo vật cực kỳ mỏng manh trước mặt mình, Người hơi nghi hoặc.
Y đang thầm lo lắng. Y và Người vốn đang xem một “vở kịch” ở vùng Không gian khác, trên một hành tinh khác. Nơi đó, “các diễn viên” đang không ngừng điên cuồng tấn công nhau bằng thứ vũ khí có thể xé nát Nguyên tử. Biến một đống lớn Nguyên tử thành Hư không. Nhưng tất nhiên rất nhanh liền có Nguyên tử khác tràn vào lấp đầy.
Bất quá, chưa xem xong, Người bỗng đến nơi này. Y lập tức đi theo. Dù gì, tất cả cũng chính là Người. Có điều, y chưa gieo “hạt giống” cho “vở kịch” ở Thế giới này! Năm ngàn năm trước y có ghé qua một lần, nhưng y nhận định Thế giới này lúc ấy chưa đủ “thú vị”, vả lại tạo vật nơi đây dám gộp chung y với Người thành một mà không ngừng kêu ca, than thở.
Bấy giờ, tâm tình y vừa chuyển xấu, ý niệm động một chút. Thế là Thời Gian và Sự Sống ở đây bị xoá mất…
Tuy ngay sau đó y đã động ý niệm sửa lại. Nhưng cảm thấy có thể thông qua việc này mà khiến nó trở nên “thú vị” hơn, nên vẫn chừa một chút khoảng trống. Mà tạo vật trước mặt này dường như cũng không liên quan tới khoảng trống kia? Y cũng chưa gieo xuống cái gì “thú vị” cả.
Hơi nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Người. Y thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Người chưa thấy nhàm chán, nhưng tạo vật này thì có gì thú vị nhỉ? Để xem nào…
Động ý niệm, y liền thấu triệt toàn bộ về tạo vật này. Tuy y không thấy nó có gì đặc biệt, còn rất nhiều tạo vật tình trạng thê thảm hơn nó… bàn về độ “thú vị” cũng hơn hẳn, nhưng tương lai nó lại chính là “diễn viên chính” của “vở kịch” ở Thế giới này!
Ngươi hỏi nó thử xem? – Người hỏi y. Ngẩn người trong nháy mắt, nhưng y dĩ nhiên lập tức thi hành mệnh lệnh của Người.
“Này nhóc…” – Một âm thanh nhẹ nhàng, ấm áp đến lạ thường vang lên ngay sau lưng cậu.
Cậu giật bắn mình. Quay phắt lại. A! Vì ngươi mà Nghi thức…
Cậu đứng hình. Não cậu đình chỉ mọi suy nghĩ. Dại ra nhìn “người” đang đứng trước mặt mình.
Y nhìn cậu không chớp mắt. Tạo vật nhỏ bé này vì muốn nhìn thấy Người mà suýt chút nữa chết vì mất máu, giờ đây y, với tư cách là “Tạo vật đầu tiên của Người”, mang bề ngoài y hệt Người đến trước mặt cậu. Việc cậu ngây ngốc như thế cũng không có gì lạ. Ít nhất y không cần động ý niệm điều chỉnh tinh thần đối với cậu như đã từng làm đối với rất nhiều các tạo vật khác.
Ngươi quên thu lại “danh dự” ta ban cho ngươi – Người thấy y như vậy thì khẽ mỉm cười thích thú. Không phải lúc nào cũng có dịp bắt lỗi y nha!
Y lập tức hiểu ra. Thì ra là vậy! Chẳng trách… - sau đó y thu lại “danh dự” của Người ban cho. Thứ này từ khi được ban, đối với bản thể của y liền hoà nhập trở thành một. Cho nên y ít khi nhớ tới nó đối với các tạo vật khác ảnh hưởng lớn cỡ nào.
Y nhớ có một Thế giới gọi “danh dự” này là “Vinh quang”. Gọi thế nào cũng được, giờ nó là của y. Chính Người đã cho y khi gọi y là “Tạo vật đầu tiên của Người”.
Cậu đã ngẩn ngơ rất lâu rồi. Nước dãi cũng bắt đầu chảy xuống sàn. Bỗng nhiên cậu cảm thấy tỉnh táo lại một chút… Tại sao mình chắc chắn đang trong trạng thái kích động khủng khiếp, nhưng lại không run rẩy, nhảy cẫng lên hoặc trực tiếp phát điên?
- Là vì ta dùng ý niệm xoa dịu tất cả của ngươi – y nhịn không được lên tiếng. Nếu y không làm vậy, chỉ sợ tương lai y mới thoáng thấy kia liền xảy ra, “diễn viên chính” trực tiếp hoá điên rồi chết. Vậy thì “vở kịch” ở đây cũng xong luôn.
“Tất cả của ngươi” là sao? – cậu mấp máy môi định hỏi, “người” kia đã trả lời trước khi từ ngữ kịp thoát ra khỏi miệng cậu:
- Là cốt lõi của ngươi, là Sự Tồn Tại của ngươi. Ta đã trấn an nó nên giờ chúng ta mới có thể trao đổi bình thường đây.
Khoé miệng cậu không nhịn được mà co rút. Ngài có thể trực tiếp đọc suy nghĩ của tôi rồi trả lời… này, cũng khó tính là “trao đổi bình thường” đi?
Ý thức được những gì mình mới nghĩ trong lòng đối phương có thể nghe toàn bộ, mà ngữ khí kia lại khiến cậu có vẻ như đang… trả treo lại y. Cậu liền hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn y.
“Phụt!” – một âm thanh ngắn ngủi vang lên. Toàn thân y chấn động. Người vậy mà phì cười, cũng rất lâu rồi chưa có tạo vật nào làm người phì cười cả.
- Ngươi không thấy bộ dáng này của nó giống ngươi lúc “Khởi đầu” sao? Khi đó ngươi cũng thường xuyên nhìn ta đầy lo sợ như vậy.
Y hiểu Người đây là muốn xuất hiện cho cậu ta thấy được, cũng như muốn nói thành lời cho cậu ta cùng nghe. Y liền đứng sang một bên, nhường chỗ cho Người.
Cậu còn chưa kịp sắp xếp lại đầu óc đang cực kỳ bấn loạn của mình, đã nghe một tiếng phì cười nho nhỏ, không hiểu sao cảm giác như từng tế bào trên người mình run lên dữ dội vì vui sướng. Sau đó nháy mắt cậu bình tĩnh lại, trong lòng thừa biết đây là đối phương lại dùng “ý niệm” trấn an “sự tồn tại” của mình…
Nhưng mà, “trấn an tất cả của mình”… - nhớ lại lời nói của “người” kia, cậu cảm thấy ấm áp vô cùng. Giống như cả người sắp tan thành nước.
Nghe “người” vừa mới phì cười kia nói chuyện, cậu âm thầm nghĩ có lẽ là bọn họ…
- Tuyệt đối không phải! Ngài ấy là “Duy nhất” và cũng là “Tất cả”! Đừng so sánh Ngài với bất kỳ điều gì, bởi vì như vậy là phạm thượng, báng bổ…
- Được rồi, không cần nổi nóng. Từ “báng bổ” ngươi là nghe đám tạo vật ở chỗ lúc nãy nói nhỉ? Quả nhiên Ý Thức mà ta tạo ra cũng rất thú vị!
Cậu hoàn toàn không biết nên nói gì.
Những bí ẩn vĩ đại nhất của Vũ trụ, sự bắt đầu của vạn vật,… những triết lý siêu việt nhất, vậy mà chớp mắt một cái, cách cậu hai bước chân về phía trước… là câu trả lời cho tất cả các câu hỏi. Cậu thở dài. Nếu không có can thiệp của “người” đó, hoàn toàn không nghi ngờ cậu đã liên tục chết đi sống lại vì sốc.
Ngẩng đầu nhìn Người, cậu khô khốc hô lên một tiếng, “Thần…” Ngài là Thần thống trị Thế giới này sao? Mà… nếu vị kia không phải Thần thì sao hai Ngài lại nhìn y như nhau thế?
Cả y và Người đều nháy mắt đứng hình. Người cho dù xoá sạch mọi thứ, quay ngược về trước khi “Khởi đầu”, trước khi tạo ra y để sửa đổi y… cũng nhất định không nói cái lý do “Vì lúc đầu ta không để ý” ra đâu! Làm vậy khác nào tổn thương y! Hay giờ mình thật sự làm vậy nhỉ?
Mà y thì đang lo lắng chuyện khác, đó là sợ Người nổi giận vì y dám mang bề ngoài của Người! Dù tất cả đều biết Người là “Duy nhất” cũng là “Tất cả”, trong khi Sự Tồn Tại như y căn bản chỉ như một ý nghĩ của Người… nhưng vẫn có tạo vật vì bề ngoài mà hiểu nhầm!
Mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế tâm trí của mình, nhưng cậu đành chào thua. Mặc nó bay nhảy, tưởng tượng ra một loạt các trường hợp giải thích cho vấn đề này. Có khi nào hai người là song sinh? Nhưng chỉ có một Ngai Vị…
- A! Không không phải! Người là Thần theo định nghĩa của Thế giới các ngươi đó, còn ta là “Tạo vật đầu tiên của Thần”. Cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể gộp chung lại được! Không có bất kỳ thứ gì ngang hàng với Người cả, biết chưa?
Y bắn một loạt pháo liên thanh. Nếu không vì Người còn đang nhìn cậu nhóc chằm chằm, y nhất định đã sửa hoàn toàn đầu óc cậu, không, y sẽ xoá khoảng Không gian này luôn để phòng ngừa sự… kỳ quặc này lây lan qua Thế giới khác.
Người nhìn nhìn cậu. Đôi mắt bạch kim lấp lánh đầy tràn hứng thú, khoé miệng cong lên thành một nụ cười hoàn hảo. Người đang rất vui vẻ.
- Phải. Đúng như lời “Tạo vật tôn quý đầu tiên của ta” đã nói. Và ta tạo ra y trong ý niệm muốn một người bạn. Vì vậy, ta dùng chính thân mình làm mẫu tạo ra y.
Khi lời Người chấm dứt, cả Thế giới dường như sắp vỡ nát, vì mọi thứ đều rung lắc dữ dội!
- Bình tĩnh… - Người nhìn về phía y, dịu giọng nhắc nhở. Nụ cười thật tươi vẫn giữ trên môi, thậm chí ý cười trong ánh mắt càng thêm sâu đậm. Người động ý niệm quay ngược Thời Gian về trước khi y kích động lên khiến cho Thế giới run rẩy, trực tiếp dùng ý niệm trấn an y. Dĩ nhiên cả cậu và y đều được ý niệm của Người bảo vệ, không bị việc quay ngược Thời Gian của Người tác động.
À… giờ thì cậu đã hiểu. Khẽ gật đầu. Rồi cậu lại thở một hơi thật dài. Toàn thân thả lỏng đến mức tưởng chừng có thể ngã lăn ra bất tỉnh.
- Thần… Ngài có thật… “Rác rưởi” như tôi lại có thể thành công mang lời cầu nguyện đến tai Ngài…
Nghe những lời càng ngày càng nhỏ của cậu, trong lời nói còn chen vào hơi thở bi thương nồng đậm. Người nháy mắt mất hứng, giọng nói chậm rãi, giai điệu bình thản:
- Không. Cái thứ ngươi vẽ là vô nghĩa. Ta nếu muốn liền ở khắp mọi nơi, mọi thời điểm. Nếu không muốn thì không ở đâu cả dù bất kỳ lúc nào, ngay cả Hư vô cũng chỉ là một ý niệm mà thôi. Cho nên căn bản thứ này không tác dụng. Mà dù có nghe lời cầu nguyện của ngươi, ta cũng sẽ không quan tâm. Trừ khi, nó khiến ta thấy thú vị. Hôm nay ta đến đây, là vì nổi lên hứng thú nhất thời, nghĩ ngươi thú vị… nhìn xem, ngươi vẽ thứ này lâu như vậy rồi, nhưng không nhận ra ngày đầu tiên ngươi đã vẽ sai một nét này.
Vừa dứt lời, chỗ rìa tít ngoài cùng của vòng tròn Nghi lễ vĩ đại sáng lên. Ngay lập tức Janica thấy được nét sai kia.
Hắn đờ đẫn một lúc rồi chìm vào trầm mặc. Không nghĩ tới mình thế nhưng dù hoàn thành được Vòng tròn Ma pháp, đánh đổi tính mạng… cũng chỉ là vô ích. Vì ngay từ đầu, mình sai ngay từ đầu...
Người đã hoàn toàn mất hứng. Nhìn nhìn y, ngươi ở lại gieo “hạt giống” cho “vở kịch” ở Thế giới này. Ta trở về xem “vở kịch” còn dang dở lúc nãy. Xong việc ngươi hãy đến cùng ta.
Phân phó xong, Người biến mất.
Cậu giật mình hoảng hốt, nhìn qua y bằng đôi mắt rực lửa, quá nhiều kỳ vọng, mong đợi lớn lao, cũng có quá nhiều bi thương… - nhưng y chỉ có thể thở dài. Ánh mắt ấy không phải là duy nhất, từng có, đang có và sẽ có rất nhiều những tạo vật mang đôi mắt đó… Các tạo vật này chưa từng, và sẽ không bao giờ là “Duy nhất”.
“Chỉ có Ta đồng thời là “Duy nhất” và “Tất cả”, cùng Ngươi là “Duy nhất”, hỡi tạo vật tôn quý đầu tiên của ta” – Đó là ý niệm của Người, vậy thì hãy để y, cùng với “danh dự” Người ban cho… tiếp tục soạn những “vở kịch” hay cho Người nào.