Giang Lạc Lạc nghe vậy kinh ngạc hồi lâu, chỉ cảm thấy gương mặt đỏ bừng như lửa đốt.
Rõ ràng tậm nguyệt đột nhiên hoàn thành, nước mắt lại tuôn trào như suối.
Tên ngốc này rốt cuộc hiểu ra rồi!
Rốt cuộc mình cũng đợi được câu nói này, câu nói mà mình tha thiết ước mơ, nhất thời bỗng như nằm trong giấc mộng!
- Giang Lạc Lạc, ta không sợ điều gì nữa! Không để ý gì nữa! Sau này ngươi ở lại đây cũng tốt, về sư môn cũng được! Chỉ cần trong lòng ngươi không thay đổi, ngươi chính là vợ Lạc Đại Giang ta! Ngươi lưu lại nơi này, chờ Cửu Tôn phủ có căn cơ Thiên Vận, ta sẽ chính thức cưới ngươi! Nếu ngươi về sư môn cũng vậy, đợi đến khi Cửu Tôn phủ chúng ta thu được Thiên Vận kỳ, ta sẽ tới sư môn của ngươi cưới ngươi. Nếu sư môn của ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ cướp ngươi ra làm vợ ta!
Lạc Đại Giang hét lớn một tràng, âm thanh chán động tận chín tầng trời.
Giang Lạc Lạc nghẹn ngào khóc lớn.
- Ta biết ngươi nghe thấy!
Lạc Đại Giang cao giọng hét to:
- Ta đồng ý cưới ngươi, ta muốn cưới ngươi làm vợ!
Giang Lạc Lạc lấy tay che miệng, khoé môi nở một nụ cười ngọt ngào, nước mắt không kiềm nổi ào ào chảy xuống.
Lạc Đại Giang giọng nói hùng tráng:
- Ngay cả tình cảm bản thân cũng không dám thực tình đối mặt, ta có tư cách gì để thành cường giả! Từ nay trở đi ta sẽ chân thực đối mặt với tất cả mọi thứ trên cõi đời! Đầu tiên, chính là tình cảm của mình!
- Tất cả áp lực, tất cả ngăn cách, tất cả mưa gió, đều giao cho ta, hai vai ta sẽ gánh hết!
Giang Lạc Lạc che miệng muốn lao ra, nhào vào vòng tay ấy, nương tựa vào nhau.
Nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng rống to:
- Ta đi ngủ đây! Ngươi chờ ta đấy! Nay ta uống say nhưng lời ta nói không phải lời say!
Giang Lạc Lạc đang chạy tới dừng ngay ở cửa, nước mắt rơi không ngừng, bật cười:
- Đồ ngốc! Vẫn là thằng ngốc như trước!
Bóng người ngoài cửa quay người bước đi, không hề dừng lại.
Bên ngoài vẫn còn vang vọng tiếng ồn ào thiên hình vạn trạng của cửu tú kia, hỗn loạn như tiếng sói tru, còn có vài tên huýt sáo, thể hiện rõ bản tướng lưu manh.
- Mẹ nó! Lạc Đại Giang, ngươi trâu thật! Sao trước kia ta không nhận ra ngươi trâu bò thế?
- Lạc Đại Giang, ta sùng bái ngươi! Ngươi quá trâu! Tuyệt đối đừng thay đổi, ta coi trọng ngươi!
- Đại Giang, quá vênh váo! Quá bá đạo! Không hổ là huynh đệ của ta!
- Các huynh đệ ủng hộ ngươi!
- Thẳng thắn đêm nay vào động phòng luôn đi…
- Được! Ủng hộ!
- Bốp bốp bốp bốp!
- Ha ha ha ha...
Đổng Tề Thiên đứng trên đỉnh núi quan sát náo nhiệt bên dưới, lắng nghe những âm thanh này, gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười hiếm có.
- Mười tên tiểu tử này tâm tính qủa thật không tồi, một khi hiểu ra lập tức hành động. Nhưng vẫn là tiểu tử Vân Dương kia sắc bén nhất. Không hổ là người sáng lập môn phái, chỉ trong thời gian ngắn đã loại trừ tâm ma cho mười người, vừa như cảnh tỉnh, vừa như khai đường giảng đạo!
- Xem ra ta phải bỏ thêm chúc sức, tăng cường đặc huấn mới được.
...
Thiên Tàn Thập Tú nối đuôi nhau rời khỏi, bàn rượu vốn vây tròn chỉ còn lại một người.
Tiểu mập mạp, Tiền Đa Đa.
Đống thịt mỡ trên người Tiền Đa Đa run rẩy, có vẻ cực kỳ kích động, lẩm bẩm:
- Thiên Tàn Thập Tú được coi là đá mài đao cho thiên hạ, giờ sinh ra mục đích biến cả thiên hạ thành đá mài đao. Ta nên làm gì đây, ta thật sự không bằng bọn họ, ta không làm được gì ư?
- Hừ, ta cũng muốn tham gia đặc huấn!
- Ta thân là đại tổng quản Cửu Tôn phủ, đây là chức vị chỉ dưới một người mà trên vạn người, sao có thể rớt lại phía sau được? Bất luận ra sao cũng không thể rớt lại quá nhiều, ta phải đuổi theo bước chân bọn họ, cho dù không đuổi kịp Vân lão đại cũng không thể thua kém mười tên kia được, ai kém người ta chứ…
- Sáng sớm ngày mai ta cũng tham gia huấn luyên địa ngục.
- Nhưng, ta chỉ tham gia tới trưa… Con người cần có nghị lực, cũng phải làm theo khả năng, buổi chiều còn nhiều việc, giờ làm ăn kiếm tài nguyên mới là chức vị chính của ta…
Ánh mắt tiểu mập mạp đầy kiên nghị nói với bản thân:
- Mười người bọn họ đã coi tất cả tu giả trong thiên hạ đều là đá mài đao của mình, ta sẽ… sẽ coi tất cả nhưng người có thể kiếm tiền trong thiên hạ là đá mài đao! Ta muốn kiếm tiền nhiều hơn bất cứ ai…
- Ta không chỉ muốn thành đại cao thủ, còn muốn để Cửu Tôn phủ thay thế Đường gia, trở thành thế lực giàu có nhất!
- Ủng hộ, Tiền Đa Đa, ngươi làm được, ngươi có thể!
Theo thời gian trôi qua, nhân thủ trong Cửu Tôn phủ càng lúc càng nhiều.
Thời gian vừa qua, tiểu mập mạp không ngừng tiếp xúc với đám bán người, chỉ mua trẻ con nam nữ dưới mười tuổi đã hơn 3000 người!
Tính cả những người thu nhận lúc đầu, chỉ tính theo đầu người quy mô Cửu Tôn phủ đã gần vạn người.
Khiến Vân Dương vui mừng nhất là những đứa trẻ mua được tư chất còn rất không tệ.
Điều này mang ý nghĩa, tiền bỏ ra không hề lãng phí.
Ngay sau đó lại cho tiểu mập mạp thêm một lượng linh ngọc lớn:
- Lại đi mua! Nhất là… Những kẻ cung cấp đệ tử cho các đại môn phái, không cần tiếc tiền! Còn nữa, đừng quên liên lạc nắm giữ vị trí đám bán người này. Tránh cho tương lai khi hành động lại có kẻ trốn thoát. Phương diện tiền tài ngươi không cần lo lắng, đừng xót tiền!
Vân Dương dặn dò như vậy.
Câu cuối cùng của Vân Dương có vẻ vẽ rắn thêm chân, tiểu mập mạp đương nhiên không xót tiền!
Những khoản tiền kia bỏ ra, cho dù số lượng khổng lồ nhưng xét đến cùng chẳng qua để những tổ chức bán người kia bảo quản giúp một thời gian mà thôi… Đợi một thời gian ngắn nữa, sau khi thăm dò được nội tình đối phương, một khi hành động đương nhiên sẽ thu hồi lại toàn bộ! Thậm chí còn kiếm thêm khoản súc tích bao năm của những tổ chức này...
Nghĩ vậy, tiểu mập mạp cực kỳ nhiệt tình, không chút lạnh nhạt.
Một thời gian sau đó đều là hai người trong Thiên Tàn Thập Tú, mỗi ngày theo tiểu mập mạp huấn luyên nửa ngày, nửa ngày một đêm còn lại theo tiểu mập mạp ra ngoài buôn bán kiêm bảo tiêu cùng do thám.
Tỏng Cửu Tôn phủ, tất cả những hài tử đi vào đều nhận được công pháp cùng tài nguyên tu luyện nhất định.
Giờ trong tay Vân Dương không thiếu nhất chính là linh ngọc, mà muốn đặt cơ sở cho đám trẻ nhỏ chỉ cần tiêu hao một lượng linh ngọc hạ phẩm nhất định là đủ, không cần hao phí nhiều hơn. Nếu có đệ tử trổ hết tài năng như hạc giữa bầy gà mới có thể tiếp tục vun trồng.
Mà những đứa trẻ của Cửu Tôn phủ này, nhất là những đứa mua được từ tay đám bán người mặc dù bản tính khác nhau nhưng ai ai cũng biết cơ hội tu hành không dễ, một khi bỏ lỡ sẽ không bao giờ có trở lại.
Không chỉ thoát khỏi vận mệnh bi thảm vốn có, còn có cơ hội tu luyện, bất cứ ai cũng liều mạng tu luyện, chỉ sợ bị Cửu Tôn phủ đào thải.
cho dù sau đó được biết, cho dù có đào thải vẫn có thể nhận một khoản tiền trở về gia viên hoặc lựa chọn ở lại Cửu Tôn phủ làm tạp dịch. Nhưng… đã có cơ hội làm đệ tử chính quy môn phái, sao lại phải chịu thiệt làm tạp dịch?
Định luật cường giả vi tôn của Huyền Hoàng giới, cho dù trẻ lên ba cũng biết.