- Thiên Hạ Thương Minh chúng ta dẫu thân trong giang hồ, nghề nghiệp chủ yếu vẫn là làm ăn, làm ăn xưa nay lấy chữ tín làm gốc, hoà khí sinh tài, cho dù đối tượng giao dịch có bao nhiêu hàng tốt, nhưng nếu không thủ tín, làm ăn cũng khó.
Phong Quá Hải nhìn Vân Dương, gằn từng chữ.
Xem ra rất tức tối.
Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu ở bên cạnh Phong Quá Hải cũng im lặng.
Trong lòng ba người đều cực kỳ phiền muộn, nhất là thời gian vừa qua phải lo lắng chờ đợi, tâm trạng quả thật sắp hỏng đến nơi.
Cho dù với nhãn lực lịch duyệt kiến thức của họ cũng chưa từng thấy kẻ nào như vậy.
Làn trước trịnh trọng để lại lời như vậy, biểu thị có hàng tốt, cần chuẩn bị sớm.
Thiên Hạ Thương Minh sao không biết lần này tiến vào rất có thể sẽ mang đồ tốt mà mình luôn ao ước ra.
Cho nên lần này chỉ hết hai ngày, Thiên Hạ Thương Minh dùng hết khả năng, triệu tập tìm kiếm đào móc với tốc độ chưa từng có, lật tung vài kho hàng lớn của Thiên Hạ Thương Minh, bới ra vô số đồ tốt, để các cao thủ hộ tống tới.
Đến nơi này đương nhiên là liên hệ trước với Vân Dương, dù sao lần này phe mình mang theo đồ tốt số lượng khổng lồ, đủ để khiến tuyệt đại đa số thế lực ngấp nghé.
Trước đó Không Cướp Trời, Hắc Bạch song Sát, Yến Quá Bạt mao thanh thế cực lớn, được xưng cướp bóc vô số tài phú. Phần tài sản đó với một tu giả nào đó quả thật chỉ có thể ngưỡng nhìn, nhưng nếu dưới mắt các cường giả cấp cao cùng các tông môn thượng tầng cùng lắm chỉ thoáng động tâm. Nếu không vì sao trước đó khi bọn Vân Dương xuất thủ lại chỉ có tu giả giả từ Thánh Giả đối phương trở xuống tới vây bắt.
Thế nhưng lần này Thiên Hạ Thương Minh hộ tụ rất nhiều đồ tốt, đã không thể dùng giá trịnh bình thường để đánh giá nổi, ước chừng cẩn thận phải gấp trăm lần tổng giá trị bọn Vân Dương cướp bóc được. Vô luận chất lượng hay số lượng đều nhiều tới kinh người, chấn động tâm can!
Thiên Hạ Thương Minh mặc dù là môn phái có Thiên Vận Kỳ trung phẩm, nhưng hành động này cực kỳ bí ẩn, chỉ có ba người Phong Quá Hải Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu đồng hành, quá trình trong đó cực kỳ nguy hiểm, khó lòng bình an. Nhất là lúc này đang thời điểm vi diệu chuẩn bị tranh chấp Thiên Vận Kỳ, một khi đánh mất rất có thể dẫn tới kết cục Thiên Hạ Thương Minh thua không gượng dậy nổi!
Nhưng ai mà ngờ được, ngay lúc nguy cấp như thế nhưng tên này coi như không có chuyện gì, đi bế quan!
Bế quan thì cũng thôi vì đại trận hộ sơn của Cửu Tôn phủ coi như cho ba người Phong Quá Hải một kinh hỉ khác. Đám người Phong Quá Hải đều là kẻ biết hàng, theo bọn họ ước đoán, đại trận hộ sơn Cửu Tôn phủ ít nhất có thể gánh chịu công kích của cường giả Thánh Hoàng trở lên, quả thật đại thủ bút, quả thực cao minh!
Thế nhưng ai mà ngờ nổi… Lần này Vân Dương bế quan trực tiếp kéo dài nửa tháng!
Thời gian này thật quá dài.
Bởi vì ngày đầu tiên ba người đến lại trùng hợp là ngày đầu tiên tên này bế quan!
Chờ tới mấy ngày gần đây, tâm cảnh ba người đã nào chỉ trông mòn con mắt, quả thật là trông ngóng tới mù mắt!
Ba người mang theo đại lượng bảo vật đủ chấn kinh toàn bộ Huyền Hoàng giới cứ thế thủ từng ngày một tại vùng núi hoang, cảm giác cực kỳ dày vò, mặc dù được bảo hộ cực kỳ vững chắc cũng khó lòng an tâm cho nổi.
Dù sao nhiều đồ tốt trân quý như vậy cất trong túi mình, đợi thêm một khắc cũng có thể dẫn phát hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Còn chưa nói tới giang hồ Huyền Hoàng giới thời gian gần đây cực kỳ hỗn loạn, tổng bộ Thương Minh lại không ngừng thúc giục...
Giục tới mức đỉnh đầu hai người chồng chất đầy cục u.
Bọn hắn cũng hiểu được lo lắng của bên bản bộ. Chuyện này cần giữ bí mật tuyệt đối, ba người mặc dù đều coi là cao thủ, nhưng so với những thứ đồ áp tải, thực lực cả ba quả không đáng chú ý!
Lại thêm một việc… Thiên Hạ Thương Minh, đã xưng là “minh” cũng mang ẩn ý không phải bền chắc như thép. Ý nghĩ ban đầu rấ chu đáo, đám người Phong Quá Hải chứng kiến Vân Dương mở ra Linh Chi Mộ Địa, tự cảm thấy lần giao dịch này mặc dù có nguy hiểm nhưng quá trình giao dịch chỉ rất ngắn, riêng điểm này đã thu nguy cơ xuống mức rất nhỏ. Nhưng giờ thời gian giao dịch lại kéo giãn ra quá nhiều, gia tăng nghiêm trọng mức độ nguy hiểm của lần giao dịch này!
Cho nên nửa tháng nay ba người Phong Quá Hải vừa sốt ruột vừa nôn nóng, vừa nơm bớp lo sợ kinh hồn táng đảm, tư vị khó lòng diễn tả nổi!
Giờ Vân Dương rốt cuộc cũng đi ra, tảng đá trong lòng ba người cũng buông xuống, thế nhưng chứng kiến dáng vẻ xuân phong đắc ý của đối phương, ba người chưa xông tới trực tiếp hành hung tên này một hồi đã thấy công phu hàm dưỡng của bản thân thật không tệ, vượt qua ước định của mình.
Vân Dương nhếch miệng, vẻ mặt đồng ý nói:
- Ta hiểu ý Phong lão, Thiên Hạ Thương Minh đương nhiên nên lấy chữ tín làm gốc, hoà khí sinh tài. Đây cũng là nguyên nhân ta chọn hợp tác cùng Thiên Hạ Thương Minh mà.
- Nếu không phải vì chuyện đó… giờ ta đã đánh cho ngươi một trận rồi!
Vân Dương cười khan một tiếng:
- Phong lão thật hài hước, ha ha, quả thật hài hước!
Phong Quá Hải hừ một tiếng, hữu khí vô lực nói:
- Vân Thủ Tôn định đứng ngoài cửa sơn môn bàn chuyện làm ăn à?
- Đâu có đâu có, mời vào mời vào, mời vào. Khách quý lâm môn mà!
Vân Dương dùng thái độ nhiệt tình tới cực điểm mời cả ba vào như mời thần tài.
Nói đúng ra thì thân phận đối phương giờ quả thật là thần tài, danh xứng với thực.
Chỉ riêng giai đoạn hiện tại, Vân Dương, Lục Lục, thậm chí toàn bộ Cửu Tôn phủ cần tiêu hao bao nhiêu thiên tài địa bảo, thậm chí trong thời gian tương đối dài tới, tất cả đều dựa vào những người này!
Sau khi đám người Phong Quá Hải đi vào lại càng kinh hãi.
- Cửu Tôn phủ này của ngươi đã có quy mô đơn giản rồi, không chỉ đại trận hộ sơn bất phàm, khí phái bên trong càng thêm phi thường.
Nhãn lực ba người Phong Quá Hải cao minh cỡ nào, đương nhiên nhận ra khí tượng đặc biệt trong sơn môn Cửu Tôn phủ.
Vừa bước vào đã chứng kiến trong Cửu Tôn phủ linh khí sâu dày, khí vận cuồn cuộn, nào giống quang cảnh môn phái mới thành lập?
Chí ít so với lần đầu đến xem đã hoàn toàn khác biệt.
- Đâu có đâu có, bản phái quy mô chỉ đơn giản, đâu lọt pháp nhãn người có tài, còn sớm lắm.
Vân Dương lắc đầu, có vẻ coi thường nói.
Lời này của hắn quả thật xuất phát từ bản tâm, không phải giả bộ.
Theo Vân Dương, chỉ đến lúc Cửu Tôn chính thức quy vị mới thật sự là Cửu Tôn phủ tái hiện.
Chút trình độ trước mắt đã tính là gì?
- Khiêm tốn quá độ chính là đắc ý đấy!
Cố Cửu Tiêu hừ một tiếng, liếc mắt nói.
- Không dám không dám… Chẳng hay lần này ba vị tiền bối tới đây mang theo thứ tốt gì? Không ngại để ta mở mang tầm mắt chứ?
Vân Dương hàn huyên đôi chút rồi đi thẳng vào chủ đề, mặt mũi đầy vẻ gấp gáp.
- Hừ.
Phong Quá Hải trầm giọng nói:
- Lần trước Vân Tôn nói linh ngọc thượng phẩm còn thiếu bao nhiêu?
Vân Dương nói:
- Hả? Chẳng lẽ ta chưa nói rõ sao? Linh ngọc thượng phẩm không thiếu, ít nhất cũng hơn hạn cuối nhiều rồi. Thiếu là thiên tài địa bảo cùng kỳ trân dị thiết, chẳng lẽ lần này quý minh chỉ tìm được linh ngọc thượng phẩm?
Gương mặt Vân Dương lập tức lộ vẻ u sầu lo âu.
Phong Quá Hải thản nhiên nói:
- Lời dặn lần trước của Vân Tôn vẫn còn văng vẳng bên tai, trước khi giao dịch lại lão hủ cũng phải xác nhận lại vấn đề này. Lần này bổn minh chuẩn bị ba món thiên tài địa bảo cùng… mười loại kỳ kim. Mặc dù số lượng không nhiều nhưng mỗi gốc thiên tài địa bảo đều là trân phẩm hiếm thấy trong thiên hạ, giá trị liên thành, có tiền cũng không mua được. Mỗi loại kỳ trân dị thiết cũng là thứ tốt chỉ lưu truyền trong truyền thuyết.
Hắn nói khẽ:
- Vân huynh đệ, lão hủ xác nhận lại lần cuối, đây không phải chuyện đùa. Nếu vật phẩm ngươi lấy ra giao dịch không đạt tới mong đợi của chúng ta… Ngươi hiểu ý lão hủ rồi đấy.