Sử Vô Trần mặc dù là tu giả thánh cấp nhưng trước đó chưa từng tiếp xúc với Tử Cực Thiên Tinh. Mấy ngày nay ngoại trừ lo lắng cho mình cũng chỉ có lo lắng Vân Dương xảy ra chuyện, hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.
Ngày đó Vân Dương lấy mười viên ra bán cũng chỉ nhìn thoáng qua, không xem xét kỹ.
Nhưng… Hai ngày nay đống Tử Cực Thiên Tinh kia vẫn luôn trong tay mình, nếu không phải bày ngay trên bàn cùng cảm giác càng ngày càng quen thuộc...
“Chẳng lẽ ngày đó lão đại bày trận dùng 108 viên năng lượng kết tinh kia đều là Tử Cực Thiên Tinh?”
Sử Vô Trần suy nghĩ, càng lúc càng cảm thấy rất có khả năng, càng nghĩ càng thấy đúng.
Nói như vậy...
Những gì lão đại nói không phải tất cả đều là giả, ít nhất cũng chín giả, nhiều lắm là một thật...
Cái gì mà một lần chỉ mang được mười viên… Ngươi mang nhiều tới mức bày cả trận được...
Sử Vô Trần hai mắt ngây ngẩn, đột nhiên nghĩ tới tận 108 viên Tử Cực Thiên Tinh đặt trong đại trận hộ sơn của môn phái nhà mình, bị Vân Dương tiện tay ném ra như phế phẩm...
“Cạch” một tiếng, Sử Vô Trần hạnh phúc hôn mê bất tỉnh.
Trước khi bất tỉnh chỉ nghe Vân Dương cự tuyệt:
- ... Không được… Chỉ tự mình xây dựng môn phái mới xem như ngưng tụ khí vận, nếu nhờ các ngươi giúp đỡ lại vậy đâu ngưng tụ khí vận được.
- Kể cả các loại vật tư chúng ta giao dịch sau này cũng không thể lấy không, nhất định phải do song phương trao đổi. Chuyện này nhất định phải lập thành quy củ, không ai được tự ý thay đổi.
Lãng Phiên Thiên cười ha hả nói:
- Được được, tất cả theo lời Vân huynh ngươi. Nhưng sau này cướp bóc gì ngươi cứ tới đây thủ tiêu tang vật. Nơi này của chúng ta mua bán chợ đen, ta hứa hẹn với Vân huynh, sau này bất luận ngươi cướp cái gì, chúng ta đều mua, mua theo giá ổn thoả nhất!
Nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ: Chỉ hai tiểu tử này thì cướp được gì đáng tiền? Hơn nữa thực lực yếu như vậy, vạn nhất gặp kẻ khó chơi chẳng phải bị người ta xử lý mất ư?
Vạn nhất chết mất, con đường này của bọn họ chẳng phải cũng đứt đoạn? Hai người này tuyệt đối không thể chết, nếu không lấy ai trao đổi?
Bên trong Linh Chi Mộ Địa kia còn nhiều đồ tốt chưa lấy như vậy mà!
Bên cạnh, Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu hai mắt bừng sáng, mở miệng:
- Không sao, cái tên Không Cướp Trời này khiến chúng ta cảm thấy rất bá khí, rất hợp với ngươi. Sau này ngươi cứ tiếp tục đại nghiệp cướp bóc phát triển môn phái mạnh mẽ, lớn mạnh thế lực bản thân. Bên chúng ta thân là minh hữu sẽ hộ giá hộ tống ngươi!
- Đúng đúng đúng, chẳng phải chỉ là cướp bóc à… Người tung hoành trong giang hồ, ai chẳng bị cướp 180 lần, không thế sao gọi là người giang hồ? Yên tâm, chỉ cần trong tay ngươi có hàng, cứ gọi chúng ta, muốn gì từ chúng ta cứ nói, giao dịch công bằng, lợi người lợi mình, giúp người trợ mình!
- Ừm, đúng, không lấy không, sợ có kẻ để ý đến. Mà làm vậy còn trễ nải sự trưởng thành của môn phái các ngươi nữa chứ… Quy củ này rất thích hợp.
Phong Quá Hải trầm ngâm nói:
- Không bằng dứt khoát phái một người đóng tại môn phái Vân Dương, tuỳ thời tiếp nhận vật tư, để giao dịch giữa hai bên chúng ta càng thuận tiện nhanh gọn, vậy chẳng tốt hơn sao?
Hắn lén lút đánh mắt với Lãng Phiên Thiên.
Lãng Phiên Thiên ngầm hiểu nói:
- Nhưng như vậy sợ rằng phải lưu trú tại môn phái của Vân huynh trong thời gian dài… Nếu vậy… không biết ai đồng ý tới?
- Ta tới!
Phong Quá Hải, Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu đồng thời nói.
Đồng thanh.
Ba người lập tức nhìn nhau, ánh mắt lấp loáng ánh lửa.
Đây là cơ hội tốt cỡ nào?
Đồ tốt gì phải thấy trước đã.
Nhà ở ven hồ trước hưởng trăng, hướng dương đón nắng ngay xuân về!
Chuyện này… Đây là một cơ duyên lớn theo nghĩa khác, mọi người tuổi tác cũng không nhỏ đều rất cần!
Lãng Phiên Thiên liếc mắt nhìn đám người, mẹ nó, nếu không phải lão tử là phó minh chủ, ta cũng muốn đi!
Ba tên cáo già các ngươi tưởng ta không biết chắc? Muốn phát tài riêng à?
Làm sao khiến để các ngươi toại nguyện cho được!
- Các ngươi đi tất đi.
Lãng Phiên Thiên trực tiếp đánh nhịp.
Nếu hai người đi còn có thể thông đồng, nhưng ba người… ha ha...
Hai hộ pháp, một chưởng quầy, lập trường cũng bất đồng.
- Sau ta sẽ phái hai người tới thay phiên tiếp ứng cho các ngươi.
Lãng Phiên Thiên ngẫm lại vẫn không yên lòng, lại bồi một câu.
Phong Quá Hải trầm ngâm trong chốt lát rồi nói:
- Chỉ sợ vẫn không đủ, chuyện này e rằng phó minh chủ đại nhân còn phải suy nghĩ thêm. Sau này bên chúng ta vận chuyển… tiếp nhận hàng hoá. Con đường này… sợ rằng… chỉ sợ sớm muộn cũng bị người ta để ý phát hiện. Đến lúc đó lực lượng bên này quá yếu…
Lãng Phiên Thiên tán thưởng nhìn qph một chút:
- Lão phong quả nhiên mưu tính sâu xa, suy tính chu đáo. Như vậy đi, sau khi bản toạ trở về sẽ có lời với minh chủ, bản toạ tự thân dẫn Bát Đại Kim Cương tới đây, toạ trấn thành Đông Dạ.
Hắn khẽ thở dài:
- Chuyện này liên quan trọng đại, quan hệ tới tương lai thiên thu vạn tái của Thiên Hạ Thương Minh, bản toạ có vất vả đôi chút cũng là việc nên làm.
Ba người cùng nhìn sang.
Không hổ phó minh chủ, tâm tư thâm trầm mà vẫn quang minh chính đại.
Lời này như thể hy sinh nhiều thứ lắm...
Có điều chuyện sau này có ra sao, ngươi về rồi dẫn ai tới cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta. Dẫu sao chúng ta chỉ phụ trách an toàn cho Vân Dương là đủ, mưa dầm mới thấm được đất.
Về phần phó minh chủ đại nhân ngài cuối cùng có chạy được tới đây không… Phải xen bản sự của ngươi.
Dẫu sao có tới sáu phó minh chủ cùng cấp với ngươi.
Mọi chuyện đã thương lượng xong, tiếp đó là áp dụng cụ thể, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lãng Phiên Thiên quay đầu lại, lúc này mới để ý:
- Ồ! Sao… Sao tên này lại ngất rồi? Ngất lúc nào vậy?
Vân Dương nhìn thoáng qua Sử Vô Trần dưới đất, không khỏi bĩu môi.
Hắn ngất xỉu đã nửa khác rồi mà tứ đại cao thủ các ngươi giờ mới phát hiện ra. Giờ ta cũng phải buồn thay cho Kiếm Tôn, thật chẳng ai để ý tới sự tôn tại của hắn….
Trước mặt bao người, Vân Dương cùng Sử Vô Trần lôi tất cả những thứ cướp bóc được, đổ từ nhẫn không gian ra.
Trước đó Vân Dương đã sớm yêu cầu một kho hàng lớn, giờ chỉ nhìn những món đồ góp gió thành bão.
Nhìn đống vật tư càng lúc càng chất cao, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng lộn xộn.
Sau đó một kho đầy, hai kho cũng đầy, đến kho thứ ba...
Bốn người Lãng Phiên Thiên, Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu, Phong Quá Hải đứng xem, khoé miệng run rẩy không ngừng.
Hai người này không hổ ngoại hiệu không Không Cướp Trời!