Trận mắng này mắng tới hôn thiên địa ám, nhật nguyệt vô quang. Từ ngữ khó nghe, mắng không kiêng nể, mỗi người đứng đây nghe được lời này đều có chung một cảm giác: nếu ta bị mắng như thế trước mặt công chúng, hòa thượng cũng phải nổi sát tâm!
Chỉ vào mũi người khác mà mắng ầm lên thế... Con mẹ nó là ai phách lối như vậy?!
Thanh Vân phường vốn náo nhiệt đột nhiên im lặng như tờ.
Lúc này, ngay cả tiếng kim rơi cũng chói tai lạ thường.
Mọi người biết bên này xảy ra chuyện, từng tên ngó dáo dáo hướng về bên này.
- Chuyện gì vậy?
- Không biết. Nghe nói là công tử đại gia tộc nào đó đang mắng người.
- Mắng ai?
- Nghe nói là mắng người phủ thái tử cùng vị chưởng quỹ Vạn Bảo lâu kia...
- A a a, có đánh nhau không?
- Tránh đường, tránh đường, cho ta vào xem...
...
Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn giận tới run cả người.
Hai người bốn mắt như muốn phun lửa, mũi thở hồng hộc, nhìn Đông Thiên Lãnh gắt gao, trong lòng cùng chung một ý nghĩ: hôm nay phải tháo tên hỗn đản này thành tám khối!
Đồng thời, trong lòng họ cũng cùng có chung một nghi vấn: rốt cục chuyện quái gì xảy ra vậy?
Gia hỏa này đột nhiên phát điên? Ăn nhằm thứ gì sao?
- Đông công tử...
Vân Túy Nguyệt ngượng nghịu nói:
- Bớt giận, kỳ thực chuyện này cũng không có gì lớn... Lại nói, sao ngươi cần phải nổi giận vì chuyện nhỏ nhặt này đâu?
Đông Thiên Lãnh hừ một tiếng:
- Nguyệt tỷ ngươi đừng quản chuyện này, ngươi đã gọi ta một tiếng đệ đệ, như vậy bất kể như thế nào, đừng hòng có ai có thể đứng trước mặt ta ép tỷ làm chuyện tỷ không muốn làm!
Vân Túy Nguyệt cười khổ:
- Thế nhưng...
- Không có thế nhưng gì cả!
Đông Thiên Lãnh bá đạo vung tay:
- Mấy tên này tự cho là đúng đến quen rồi, ta không nói, bọn hắn lại cho rằng mình có mặt mũi rất lớn... Hôm nay ta phải cho chúng biết, có một số chuyện là không thể làm, có một số người là không thể dây!
- Đông công tử!
Sắc mặt Thủy Nguyệt Hàn lạnh như thép tôi, ánh mắt sắc bén:
- Thủy mỗ kính ngươi là người Đông thị gia tộc, vậy cũng mong ngươi nói chuyện tôn trọng một chút!
- Ta tôn trọng cái con mẹ ngươi!
Đông Thiên Lãnh nổi trận lôi đình:
- Con mẹ nó ngươi xông vào phòng ta, lại còn ép tỷ tỷ ta uống rượu, con mẹ nó thế là ngươi tôn trọng ta hả?
- Tỷ tỷ ngươi?
Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn đồng thời ngây người.
Lúc nãy cảm xúc có chút kích động nên họ cũng không để ý. Nhưng, từ lúc nào Vân Túy Nguyệt thành tỷ tỷ của Đông Thiên Lãnh? Rốt cục là chuyện quái gì vậy?
- Đương nhiên là tỷ tỷ của ta!
Đông Thiên Lãnh vừa có chút hạ hỏa lại nổi giận phừng phừng:
- Cái này mà còn phải hỏi? Đây không phải tỷ tỷ ta, chẳng nhẽ còn là bà nội ngươi?!
Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn tức đến đỉnh đầu bốc khói.
Đồng thời, một ý nghĩ hiện lên trong đầu:
- Chẳng nhẽ Thanh Vân phường này... Thực tế là sản nghiệp của Đông gia? Hoặc là, Đông gia đứng sau bảo hộ?
Chuyện này, không thế a?
- Tỷ tỷ của Đông Thiên Lãnh... Chính là tỷ tỷ của cả hai chúng ta.
Một thanh âm lạnh lùng khác vang lên, thoáng cái đã ép lửa giận sắp phát tác của hai người Thủy Nguyệt Hàn xuống.
Đám người tách ra, hai tên thanh niên áo xanh chậm rãi đi tới.
Ánh xanh, nón xanh, đai lưng xanh, vỏ kiếm xanh, giày xanh, nón xanh... Trên nón xanh còn cắm một cành trúc xanh biếc!
Từ trên xuống dưới tông xuyệt tông một sắc xuân.
Hơn nữa, hai người kia cũng rất gầy, vóc dáng cao gầy, nếu chỉ liếc mắt một cái sẽ khiến người có cảm giác: đây là hai cây trúc xanh biếc, chập chờn bước vào từ bên ngoài.
Hai người họ chính là Xuân gia Xuân Vãn Phong cùng Hạ gia Hạ Băng Xuyên.
Hai người lắc lư đi tới, mang theo hộ vệ, trực tiếp đứng trước mặt Đông Thiên Lãnh, hai người cùng hất hàm, bốn mắt trừng lớn nhìn Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn:
- Thế nào, không phục?
Thủy Nguyệt Hàn có cảm giác ức vạn đầu thảo nê mã đang chạy ầm ầm trong đầu.
Hôm nay... Rốt cục chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Kế hoạch vốn rất thuận lợi, thế mà hôm nay đột nhiên xuất hiện biến cố lớn như vậy? Ba tên hoàn khố này, không phải mấy ngày trước vẫn đứng bên hắn sao?
Nói thế nào đi nữa, đều là người theo hắn xem náo nhiệt...
Sao hôm nay... Tập thể nổi điên rồi?
Hắn biết, vấn đề chủ yếu là trên người Đông Thiên Lãnh. Còn Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên thuần túy xuất hiện là để áp trận cho Đông Thiên Lãnh!
Phó Nguyên Sơn tức đến bụng phình lên như bụng cóc, khuôn mặt kìm chế đến phát vàng.
- Nguyên la là tỷ tỷ của Đông công tử.
Thủy Nguyệt Hàn đem lửa giận ngập trần ép xuống, cơ hồ thiếu chút ép tới phun máu:
- Như vậy, hôm nay đúng là Thủy mỗ đã mạo muội...
Hắn cũng coi như là người cầm được buông cũng được, một giây trước lửa giận thao thiên, một giây sau gương mặt đã lại tươi cười:
- Thủy mỗ xin lỗi, hôm nay thật không phải!
Trong đám người phía sau, thanh âm sâu kín của Vân Dương truyền đến:
- Nói xin lỗi là biện pháp tốt a... Lấy danh tiếng xin lỗi, ngày ngày đến quấy rầy, tựa như vị chường quỹ Phó Nguyên Sơn kia vậy, không đâu lại càng thêm danh chính ngôn thuận... Ý kiến hay, ý kiến hay a...
Hắn âm dương quái khí nói:
- Nếu không, ví như Phó chưởng quỹ, trước kia cũng chưa từng tới Thanh Vân phường... Bây giờ ngày đến tám lần, có thể thấy được tác dụng của lý do xin lỗi a...
Vân Dương tránh sau lưng Đông Thiên Lãnh, nhưng lại vận Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, thanh âm quỷ dị truyền ra, ấy vậy mà nghe kỹ lại thấy nguồn gốc từ sau lưng Xuân Vãn Phong truyền tới.
Thủy Nguyệt Hàn đột nhiên quay đầu, nhìn về hai tên thị vệ sau lưng Xuân Vãn Phong, trong mắt như muốn phun lửa.
Câu nói này... Quả là thân lại chi bút! Nói một cái liền chọc đúng chỗ hiểm!
Đông Thiên Lãnh vốn thấy đối phương có ý rút lui, cũng thầm cảm thấy có chút hìa lòng, nhưng đột nhiên nghe được câu nói này, hắn liền rõ ràng ý nghĩa trong đó, nhất thời lửa giận bốc lên ba ngàn trường, hắn tiến lên một bước, bộp một tiếng, tiếng bộp thanh thúy vang đội.
Một bàn tay trực tiếp “tiếp xúc thân mật” với má Phó Nguyên Sơn, Đông Thiên Lãnh lại chỉ mũi mắng:
- Con mẹ nó, ta rốt cục hiểu rõ, tên quái dị nhà ngươi sao mỗi ngày đều đến xin lỗi, hóa ra là có ý định này...ông nội ngươi, buôn bán gian trá thành tánh! Suýt chút nữa lừa gạt ta...
Phó Nguyên Sơn tức đến cả người run run, hắn không nghĩ đến tên Đông Thiên Lãnh này lại cả gan động thủ trước mặt mọi người, cho đến lúc hối hận thì đã lĩnh một cái tát vang dội, đầu váng mắt hoa.
- Ngươi cũng muốn ý đồ ngày ngày đến xin lỗi?
Đông Thiên Lãnh đã đi đến trước mặt Thủy Nguyệt Hàn, nhấc tay quất tới.
Nhưng Thủy Nguyệt Hàn đã sớm chuẩn bị, há có thể để hắn đánh trúng? Lại nói hắn cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ, tay phải vừa nhấc liền tóm được cổ tay Đông Thiên Lãnh, lạnh băng nói:
- Đông công tử, chớ khinh người quá đáng, đến lúc đó mọi người đều khó coi!
Đông Thiên Lãnh chỉ cảm thấy trên tay như đeo vòng sắt, vòng sắt càng lúc càng hẹp lại, chốc lát khiến hắn đau đớn không chịu nổi, cộng thêm trong lòng vốn tức giận, gầm thét lên:
- Dám đánh ta! Con mẹ nó ngươi dám dánh ta?!
Lại gầm thét một tiếng:
- Bắt lại toàn bộ cho ta!
Xuân Vãn Phong cngf Hạ Băng Xuyên đồng thời thét lên một tiếng:
- Động thủ!
Tất cả hộ vệ của Xuân thị gia tộc và Hạ thị gia tộc đi theo hai người đồng thời xuất thủ!
Oanh một tiếng, một mặt tường đổ sập.
Người có thể được đại gia tộc chọn ra làm thiếp thân hộ vệ, hơn nữa chỉ có hai tên, há lại là người có thân thủ xoàng xĩnh?
Mới vừa động thủ, Thủy Nguyệt Hàn không thể không trầm mặt lùi lại. Mấy người Thủy Nguyệt Hàn mang theo tới, cũng đồng thời nghênh chiến.
Trong đám đông hỗn loạn tưng bừng, cánh tay giấu trong tay áo của Vân Dương vô thanh vô tức khẽ động.
Phốc một tiếng.
Một tên hộ vệ Xuân thị chỉ cảm thấy trên đùi buốt lạnh, cúi đầu xem xét, thế mà đã máu me đầm đìa, trên đùi có thêm mội cái hố, không kịp suy nghĩ, hét lớn một tiếng:
- Cẩn thận, đối phương muốn hạ tử thủ!
Thuận tay đem trường kiếm trong bao rút ra, hét lớn một tiếng, kiếm trong tay chém xuống.
Một tên hộ vệ mà Phó Nguyên Sơn mang đến bị một kiếm chẻ đôi, kéo từ đỉnh đầu cho mãi tới eo!
Máu tươi nóng hổi bắn tung tóe.
Mọi người vốn xô xô đẩy đẩy, ai cũng không có ý định đánh giết thực sự,tên hộ vệ căn bản không nghĩ tới đối phương đột nhiên hạ sát thủ, hoàn toàn không có phòng bị, trực tiếp bị chẻ thành hai nửa!
Mùi máu tươi tràn ngập đại sảnh.
Phó Nguyên Sơn cuồng nộ, hét lớn một tiếng:
- Giết!
Hai tay mở ra, tiếng gió gào rít vang lên, Phó Nguyên Sơn giết về phía bốn tên hộ vệ của ba vị công tử.
Ánh mắt Vân Dương sáng lên, hai tay thu về phía sau, ngón tay trong tay áo lại có chút giật giật.
Thiên Ý Chi Đao âm thầm xuất kích.
Phốc phốc...
Trong hỗn chiến, trên ngực hai tên hộ vệ của Thủy Nguyệt Hàn đồng thởi nở rộ huyết hoa, không kịp giãy chết ngã xuống đất. Vết thương rất nhỏ nhưng lạ đủ chỉ mạng, máu tươi phun ra thành dòng như núi lửa phun trào, thậm chí bắn tới trần nhà, quỷ dị khủng bố.
Người người trong sảnh đều dính đầy máu tươi!
Lập tức toàn bộ Thanh Vân phường loạn thành một cục.
- Giết người giết người...
Tiếng kêu sợ hãi thất thanh vang lên.
Hai tên thủ hạ bị hạ một cách khó hiểu, Thủy Nguyệt Hàn cũng đỏ mắt.
- Khinh người quá đáng!
Ống tay áo khẽ phất lên, đem trường đao của một vị hộ vệ Xuân thị đẩy ra, bịch một tiếng, chưởng chưởng đối xứng. Vị hộ vệ lục trọng kia sắc mặt biến thành trắng bệch, lảo đảo lui lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Thủy Nguyệt Hàn lại vẫn lù lù bất động, đứng giữa đám người tựa như hạc giữa bầy gà, thế mà lăng không bay lên, đánh tới Đông Thiên Lãnh.
- Dừng ta!
Vân Dương rốt cục nhảy lên mặt bàn, hét lớn:
- Chẳng lẽ các ngươi nhất định phải làm lớn chuyện sao?
Hiện tại tình thế mới hơi chút kịch liệt, kỳ thực mọi người cũng mới bắt đầu, vừa nghe câu nói này, lập tức như được hắt một bát nước lạnh, đầu óc cũng trở nên thành tỉnh.
Thủy Nguyệt Hàn vừa muốn chộp Đông Thiên Lãnh vào tay, đột nhiên nhớ tới: nếu thực bắt Đông Thiên Lãnh hoặc làm hắn bị thương... Như vậy chuyện này càng thêm khó giải quyết.
Nghĩ vậy hắn lập tức dừng lại, thu tay, lùi bước.
Mà bên kia, Phó Nguyên Sơn cũng có chút thanh tỉnh, cố nén nộ khí, cùng một tên hộ vệ đối chưởng, mượn lực lui lại.
- Dừng tay!
Xuân Vãn Phong cũng tỉnh ngộ: nếu ở Thiên Đường thành này mà nháo lên với phủ thái tử, mấy người bọn hắn thật khó mà chiếm được tiện nghi.
- Đều dừng lai cả đi!
Người kêu tiếng này là Vân Túy Nguyệt, nét mặt đau khổ, cơ hồ muốn khóc tại chỗ:
- Đừng đánh nữa... Sau này, Thanh Vân phường chúng ta xem như xong...
- Nguyệt tỷ...
Đông Thiên Lãnh hổ thẹn cúi đầu.
Trong lúc nói chuyện, nhân mã các bên đều dừng lại, nhưng trên mặt đất đã nhiền thêm ba bộ thi thể, một người là tủy tùng Phó Nguyên Sơn, hai người khác là hộ vệ của Thủy Nguyệt Hàn.
Mà bên phía tam đại gia tộc, cũng có người bị thương, một tên trên đùi có một cái động xuyên thấu, một tên sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu ròng ròng, còn có người trên vai có vết thương.
Mà Hạ Băng Xuyên, không biết từ lúc nào tai phải đã có thêm một cái lỗ! Hắn nổi trận lôi đình điên cuồng gào thét:
- Con mẹ nó, ai chém lỗ tai của ta! Ai chém lỗ tai của ta...
Mấy tên hộ vệ cũng kinh ngạc: công tử vẫn luôn núp ở phía sau, sao tai lại bị chém ra một cái lỗ?
Trong thời gian ngắn, vậy mà để xảy ra chuyện lớn như vậy...
Cả Đông Thiên Lãnh và Thủy Nguyệt Hàn đều cảm thấy một trận kinh ngạc!
Cái này... Cũng quá nhanh đi!
- Ai...
Một tiếng thờ dài từ trên cao truyền xuống.
Đám người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vị công tử áo tím, đang đứng trên bàn, vè mặt không đành lòng nhìn mặt đất, thương tiếc nói:
- Các vị... Chỉ là một chút xô sát vì thể diện... Tội gì gây chuyện đến mức này?!
Đông Thiên Lãnh cùng Thủy Nguyệt Hàn đều có chút hối hận trong lòng.
Chuyện này coi như làm lớn rồi.
Xảy ra án mạng a.
Lúc trước... Ai có thể nghĩ tới tới kính một chén rượu, kết quả laih thành chết ba người? Ngay cả vị công tử ca Hạ Băng Xuyên này cũng thiếu chút biết thành độc nhĩ...
Quả thực nằm mơ cũng không nghĩ ra.
Vân Dương đứng trên bàn, lớn tiếng nói:
- Bản công tử tự giới thiệu một chút, bản công tử chính là Vân Hầu chi tử, Vân Dương...
Sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, hiển nhiên bị hù dọa không nhẹ, nhưng vẫn nghiêm mặt, cố lấy dũng khí nói:
- Các vị, có thể... Nghe lời khuyên của ta hay không? Nơi này dù sao cũng là Thiên Đường thành, là nơi dưới chân thiên tử...
- Để xảy ra chuyện này...
Vân Dương đau lòng nhức óc nói:
- Sau này.... Mọi người sao có thể cùng nhau vui đùa sung sướng a...