Trong lòng hai người đã hạ quyết tâm, cướp đoạt là nhất định rồi, có điều mình phải cố gắng thành lập quan hệ tốt đẹp cùng cậu trai này trong lúc làm nhiệm vụ trước đã, phải cho hắn biết ai mới là người mình có thể dựa vào, ai mới thích hợp làm sư phụ hắn!
...
Sáng sớm hôm sau.
Trong ánh kim lấp loáng, Lãng Phiên Thiên trực tiếp dẫn theo Vân Dương cùng Sử Vô Trần bay lên trời, phía sau là Bất Lão Thần Tiên Tiêu Ngọc Thụ cùng Thiết Diện Sinh Tử Phán Cố Cửu Tiêu, cuối cùng là Phong Quá Hải chật vật đi theo.
Ở nơi Vân Dương cùng Sử Vô Trần không thấy được, tốc độ Phong Quá Hải rõ ràng không hề kém hơn Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu, quả nhiên tu vi cao siêu, thâm tàng bất lộ.
Có điều một lát sau, sáu người đã đi tới một ngọn núi lớn ngập trong biển mây.
Bốn phía đều là biển mây mờ mịt, ánh mắt không nhìn được xa, ba đại cao thủ vẫn không dám thất lễ, ngưng tụ thần thức toàn lực phóng thích, phương viên ngàn dặm lập tức không còn sinh linh, không chút dấu hiệu của sinh vật.
- Vân huynh đệ, thật có lỗi, chúng ta vẫn phải kiểm chứng lại tính chân thật của Linh Chi Mộ Địa, mong ngươi đừng trách.
Thái độ của Lãng Phiên Thiên vẫn hoà ái dễ gần như vậy, chỉ có điều ánh mắt ba người nhìn Vân Dương lại có vẻ thèm khát, khiến Vân Dương cũng phải rùng mình.
Ba người này không có sở thích đặc thù đấy chứ, sao lại có ánh mắt như vậy?
Ngay trước mắt mọi người, Vân Dương khoanh chân, toàn lực vận chuyển huyền khí tự thân, cố sức điều động thần thức.
Mà Lục Lục đã sớm sắp sẵn trận địa chờ đón quân địch trong không gian!
Lần này rõ ràng cần do bản thể Lục Lục ra tay mới có thể làm được, bất kể Lục Lục hay Vân Dương đều cực kỳ cẩn thận.
Mà đây cũng là bước cực kỳ then chốt trong toàn bộ kế hoạch của Vân Dương, có thể nói liên quan trực tiếp tới thành bại.
Dẫu sao Vân Dương cũng không ngờ giờ đã không chỉ Linh Chi Mộ Địa, Tử Cực Thiên Tinh, ngay bản thân hắn cũng bị đối phương thương nhớ, chỉ hận không thể trực tiếp bỏ núi, nuốt thẳng vào bụng!
...
Lãng Phiên Thiên đứng chắp tay đối diện với biển mây, phong thái thong dong, chí ít nhìn vẻ ngoài cực kỳ thoái mái thảnh thơi, nhưng thực chất hắn đã điều động toàn bộ tâm linh.
Thần thức như sương khói chú ý nhất cử nhất động của mọi người, không hề bỏ qua thứ gì.
Đúng vậy, hắn không chỉ giám thị Vân Dương mà quan sát toàn cục, với tu vi không cao của Vân Dương chắc chắn không gây nổi chuyện gì, chỉ có hai lựa chọn là thật hoặc giả, hay nên nói chỉ có hai con đường là sống hoặc chết.
Mà thứ Lãng Phiên Thiên cần quan sát là ngoại trừ Vân Dương cùng bản thân ra, những người khác có đáng tin cậy hay không.
Mặc dù theo mặt ngoài, lần này những người tới đây đều là thành viên trung thành của Thiên Hạ Thương Minh, nhưng nếu Linh Chi Mộ Địa là thật, ích lợi này quá lớn… Rất có thể làm dao động tâm chí ai đó.
Tiền tài còn lay động nhân tâm, huống hồ lợi ích khổng lồ như vậy!
Cho nên việc hắn muốn làm hiện giờ là phải bảo đảm những việc xảy ra tiếp theo không có sơ sót gì. Bóp chết tất cả những tai hoạ ngầm hay nguy hiểm có thể nảy sinh từ trong trứng nước!
Thần thức của Tiêu Ngọc Thụ cũng lặng lẽ toả ra, chỉ trong giây lát đã bao phủ một khu vực, tạo thành một vòm chắn thần thức, sau đó hắn lại dùng lực lượng thần trí của mình lặng né tiến vào thần thức Vân Dương.
Điểm này cho dù nhìn quanh Huyền Hoàng giới cũng không mấy ai làm được, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đây là sáng tạo dựa theo công pháp độc môn của Tiêu Ngọc Thụ, Thiên Biến Huyễn Thần, Huyễn Thần Thiên Biến, theo suy nghĩ mà biến hoá nên mới làm được điểm này. Đương nhiên hành động này cũng cực kỳ hao tổn, dẫu sao cũng là lấy thần thức bản thân bắt chước biến ảo thành thần thức của mục tiêu… Nhưng chuyện lúc này cực kỳ quan trọng, có hao tổn đến đâu cũng chỉ có thể cố gắng, bất chấp tổn thất!
Đây cũng do tu vi Vân Dương còn nông cạn, chỉ mới Tôn Giả, nếu đổi mục tiêu thành Sử Vô Trần, Tiêu Ngọc Thụ chưa chắc đã dám tuỳ tiện tiến vào thần thức của hắn, cần chuẩn bị càng kỹ càng, phòng ngừa hậu hoạn.
Còn Cố Cửu Tiêu lại không hề nhúc nhích, sức mạnh thần thức bản thân cũng như không phát ra, hoàn toàn không chút động tĩnh. Thật ra nguyên linh của hắn đã vô thanh vô tức xuất khiếu ly thể, dùng một loại lực lượng thần dị huyền diệu khó giải theo một phạm trù khác chú ý chấn động linh hồn của Vân Dương.
Ba bên cùng quan sát theo đủ các cách, không gì không chú ý. Chí ít theo hiểu biết của ba vị này, thế gian không có bất cứ ai tránh thoát khỏi sự theo dõi của ba người!
...
Lúc này huyền khí của Vân Dương đã vận hành tới cực hạn.
Lục Lục trong không gian thần thức cũng vung vẩy cành lá, dây leo chậm rãi lay động, từng luồng ý niệm mơ hồ cuồn cuộn truyền ra.
Chỉ thấy ánh đao lé lên, Vân Dương dùng đao cắt rách đầu ngón tay bản thân, máu tươi chảy ra, vẩy lên sương mù mênh mông bao phủ khắp ngọn núi.
Lực lượng Lục Lục theo đó vận chuyển, nhanh chóng đạt tới cực hạn.
Tiêu Ngọc Thụ sớm đã đem thần thức bao phủ xung quanh cảm ứng được đầu tiên. Khoảnh khắc này hắn như tiếp xúc với một luồng thần thức kỳ lạ, ngập tràn cảm giác không gì chống nổi, thâm sâu tới mức khó dò. Cùng lúc đó, luồng thần thức hắn biến ảo nguỵ trang lẫn trong thần thức của Vân Dương cũng bị luồng thần thức đặc dị này chạm vào, phân tách rõ ràng.
Sau đó một luồng dị lực sâu thăm thẳm trực tiếp hút lực lượng thần trí của bản thân vào hố đen vô biên...
Cảm giác này như bản thân lơ lửng giữa không trung lại đột nhiên mất đi khống chế, không cách nào khống chế thân thể bản thân!
Thậm chí Tiêu Ngọc Thụ còn đoán được, nếu thần trí của mình cứ rơi như vậy chắc chắn sẽ tan vỡ. Một khi chuyện này xảy ra, bản thân không còn thần thức sẽ biến thành một thi thể biết đi...
Tiêu Ngọc Thụ kinh hãi kêu lên một tiếng, cố thúc giục sức lực cả đời, gắng sức thu lại thần thức mình toả ra. Cuối cùng cũng may tu vi Vân Dương nông cạn, thần thức hắn bắt chước biến ảo chỉ là một phần nhỏ của bản thân, cũng thu hồi được thần thức lâm nguy, bảo tồn không mất. Mặc dù vậy, khi toàn bộ thần thức thu lại, toàn thân hắn mồ hôi lạnh chảy ra như thác nước, miệng mũi thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng, luồng thần thức khổng lồ kia rõ ràng truyền lại một cảm giác bất mãn...
Bất mãn...
Tiêu Ngọc Thụ càng nghĩ lại càng sợ!
Cái này… Cái này tính ra ít nhất cũng là một cường giả cấp bậc Thánh Nhân đỉnh cao bất mãn với ta… A a a!
Ta ta, ta nên làm gì đây...
Lãng Phiên Thiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén:
- Thế nào?
- Thần thức của ta… Thần thức của ta bị móc ra… Suýt nữa bị nuốt mất… May mà thoát được, may mà thoát được!
Tiêu Ngọc Thụ hai mắt đăm đăm, miệng lẩm bẩm.
- Vân Dương móc thần thức của ngươi ra?
Lãng Phiên Thiên nhíu mày.
- Tuyệt đối không phải!
Tiêu Ngọc Thụ khẳng định:
- Bản thân Vân Dương cũng không biết ta chui vào… Nguồn lực lượng này có cảm giác cực kỳ khó lường… Loại lực lượng này khiến ta có cảm giác… Có vẻ như… Có vẻ như…