Lúc này vố số thần thức dao động trong phương viên ngàn dặm trên Yến Tử sơn, cơ hồ hợp thành một tấm lưới ngưng tụ như thật, dưới tình huống như vậy chỉ cần hai tên Không Cướp Trời xuất hiện chắc chắn không chỗ che thân.
Thậm chí có ba bốn mươi cao thủ Thánh Giả mai phục từng phương vị.
Vì giờ mọi người đều biết một việc, hai kẻ kia đã không còn là giặc cướp đơn thuần nữa!
Hai tên đó giờ đã là mỏ vàng, mỏ tinh kim!
Chỉ cần bắt được hai người bọn chúng, tiền của chúng cướp được trước đây đương nhiên cũng rơi vào tay người bắt!
Thế nhưng vài ngày liền vẫn không chút động tĩnh, hai tên Không Cướp Trời như đã biến mất...
Nhưng mọi người cũng chẳng hề nóng ruột, đều là người tu hành cấp cao, trong lòng tự có tính toán, đều có định lực.
Nhất là mọi người đã sớm dự kiến, hai tên Không Cướp Trời cướp được nhiều vật tư như vậy chắc chắn sẽ phải tiêu thụ, mà hai tên này chỉ cần ra tay mọi người sẽ lập tức phát hiện ra tung tích.
Thậm chí tra rõ nguồn gốc, sẽ tìm hiểu được càng nhiều thứ.
Toàn bộ chợ đen đều đã bị chúng ta nắm trong tay.
Xem ngươi đi đâu được?
Cho dù là chợ đen giang hồ xung quanh cũng đều bị nắm trong lòng bàn tay, không hề có ngoại lệ.
...
Vân Dương cùng Sử Vô Trần mặc dù không biết bố trí của những người này nhưng trong lòng cũng đã tính toán. Hai người bọn họ hiện giờ đường hoàng tới khu vực chợ đen.
Sử Vô Trần lúc này vẫn không hiểu Vân Dương có dự định gì, chỉ mơ mơ màng màng đi theo.
Dọc đường vẫn khổ sở suy nghĩ, nhiều hàng hoá như vậy, dưới tình huống giám thị nghiêm ngặt như vậy, cho dù bán một phần cũng khó hơn lên trời, huống hồ bán hét?
Chuyện này không thể nào.
- Vân Tôn, thời gian vừa qua thực lực ngươi hình như tăng trưởng rất nhanh!
Sử Vô Trần suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra vấn đề này liền nhắc nhở:
- Có điều con đường tu luyện phải chú trọng làm gì chắc đó. Chỉ có nền tảng vững chắc mới có thể đi xa được.
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Vân Dương có hạn nhưng nhãn lực kinh nghiệm kiến thức cùng chứng kiến thực chiến, làm sao Sử Vô Trần không nhận ra kinh nghiệm chiến đấu của Vân Dương đang tiến bộ với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Cho dù gặp người tu hành với tu vi thực lực cao cường hơn, Vân Tôn đại nhân giờ cũng có thể đối phó thuận buồm xuôi gió, chẳng khác gì hạ bút thành văn.
Càng đáng sợ hơn là theo mức độ chiến đấu tăng cường, tu vi bản thân Vân Dương cũng tăng trưởng với tốc độ mắt thường thấy được!
Chuyện này vừa hợp tình hợp lý vừa không hợp tình hợp lý!
Sao lại có chuyện mâu thuẫn như vậy? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, thực chiến vốn là con đường tiến bộ nhanh nhất của tu giả, không có thứ hai. Bất luận ứng dụng hay củng cố tu vi cảnh giới, tinh luyện huyền khí bản thân, ma luyện kinh nghiệm tâm cảnh, thậm chí lấy chiến dưỡng chiến kích thích bản thân tăng trưởng đều có thể làm ít lợi nhiều.
Cho nên Vân Dương sau hàng loạt trận chiến, tu vi tăng trưởng cũng là hợp tình hợp lý!
Thế nhưng Vân Dương tinh tiến quá nhiều, tiến bộ quá lớn, mức độ cao tới mức khiến Sử Vô Trần khó lòng tin nổi. Lấy tốc độ tiến bộ của tu giả bình thường làm ví dụ, sau khi thực chiến tinh tiến một chút đã là rất hiếm có. người thiên phú dị bẩm tiến bộ sẽ nhiều hơn, nhưng tăng một cảnh giới nhỏ đã là cực hạn. Cùng lắm thì tích luỹ đã tới giới hạn, đột phá bình cảnh vốn đang gặp phải, nhảy tới đỉnh phong của cảnh giới mới, tuyệt đối không thể vượt rào liên tục được!
Thế nhưng Vân Dương lại phá vỡ quan điểm cố định này, quả thật vượt rào liên tục, quá không hợp tình hợp lý, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Theo Sử Vô Trần, thiên phú của Vân Dương đương nhiên rất cao, nhưng cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được. Hắn nghi ngờ Vân Dương đang dùng một phương pháp chỉ chú trọng tăng cường thực lực mà bỏ qua căn cơ bản thân. Làm vậy là bỏ gốc lấy ngọn, quá mức ngu xuẩn!
Xét thấy điểm này, Sử Vô Trần không thể không lên tiếng.
Nhất định phải nhắc nhở.
- Ta hiểu. Ta sẽ chú ý.
Vân Dương cũng nhận lời nhắc của Sử Vô Trần, không hề ngang ngược.
Lầu cao vạn trượng cũng phải xâ từ đất bằng, nếu cơ sở không tốt, tu vi đột nhiên tăng mạnh đâu thể đi xa trên đường tu luyện?
Có điều những trận chiến trong thời gian vừa qua quả thật khiến Vân Dương có cảm thụ khác với quá khứ, đây có lẽ là cảm giác xuất phát từ áp lực nặng nề, tính mệnh đứng trên ranh giới sinh tử trong trận chém giết.
Đối diện với máu tươi, tiếp xúc với tử vong!
Loại áp lực nặng nề này khiến cho tu vi bất cứ người tu luyện nào chịu đựng nổi như mở đường thoát nước, tăng trưởng điên cuồng!
Mặc dù biết tình hình bản thân khác với những kẻ khác, nhưng… Sử Vô Trần lại không biết. Huống hồ cho dù nội tình bản thân tốt đến đâu cũng phải chú trọng mới đúng.
Sử Vô Trần bản thân cũng hiểu cảm giác này, tu vi hắn đã đạt tới cấp hai. Hắn đã không chỉ một lần trải qua việc như vậy nên mới có thể dùng thân phận người từng trải chỉ điểm Vân Dương.
Theo hiểu biết của Sử Vô Trần, tiến cảnh như vậy dẫu nhanh nhưng thường cần cách một quãng thời gian phải nghỉ vài ngày để ổn định lại và khôi phục. Như vậy mới có thể tiêu hoá hết toàn bộ kinh nghiệm chiến đấu tích luỹ thời gian trước, dung nhập bản thân.
Nếu không làm vậy, ngược lại sẽ để lại khuyết điểm, cho dù nhanh nhưng không ổn.
Mà hiện giờ Vân Dương đã chiến đấu liên tục hơn một tháng mới dừng lại nghỉ ngơi, điều chỉnh.
Theo Sử Vô Trần, thời gian này quá dài, rất có khả năng để lại tai hoạ ngầm...
- Ta có thể thấy đao pháp của ngươi đang có biến hoá diễn dịch vi diệu.
Sử Vô Trần tư ftuwf hồi tưởng lại, hắn cố gắng tìm kiếm biến hoá trên người Vân Dương. Kể từ khi gia nhập môn phái, lợi ích bản thân đã gắn liền cùng Vân Dương.
Vân Dương có khoẻ, mình mới sống tốt được!
Vân Dương càng viên mãn, càng hoàn mỹ, càng mạnh, đi càng xa, Sử Vô Trần càng vui vẻ.
Vì như vậy cũng tức là hai người bọn họ có thể sống càng lâu hơn trong giang hồ hiểm ác này. Con đường tu luyện khó khăn, gặp được người đồng hành cũng là chuyện tốt khó gặp.
- Đúng, sau khi chiến đấu cùng ngươi hôm đó, ta đột nhiên hiểu ra một vấn đề. Vấn đề này trước khi phi thăng ta chưa từng tiếp xúc, cũng không hề động nghĩ tới.
Vân Dương nhẹ nhàng đi tới, nói:
- Ngươi trở thành kiếm khách, lại đơn thương độc mã đi tới cảnh giới này, ta nghĩ chắc ngoại trừ kiếm ra ngươi không còn gi khác?
Sử Vô Trần kinh ngạc nói:
- Ngươi đã nhìn ra?
- Ừ, chính vì vậy ta liên tưởng tới bản thân, liên tưởng tới một vấn đề liên quan mật thiết tới mình. Đó chính là đao, đao của ta làm sao mới có thể tiến thêm một bước.
Vân Dương nói:
- trước khi phi thăng, thực lực ta chấn nhiếp cả thiên hạ, không ai địch nổi, lại khiến ta giậm chân tại chỗ, coi là mình đã bước tới cực hạn của đao đạo, trong thời gian ngắn không còn đường tiến bộ nữa. Song thời gian vừa qua ta lại phát hiện, trước kia mình chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nghĩ giới hạn của đất trời chỉ là miệng giếng kia thôi. Sau khi giao chiến với ngươi ta đã quyết định, phải tạo ra một con đường!:
Sử Vô Trần nói:
- Thật ra...
- Đừng nói.
Vân Dương cười nhạt:
- Ta thật sự muốn tự mình tạo một con đường, không muốn bắt chước bất cứ ai?