- Thế nhưng ngươi còn chưa đấu với ta, làm sao ta tin được ngươi thật sự mạnh hơn ta?
Vân Dương nói:
- Vạn nhất ngươi chỉ phô trương thanh thế thì sao? Tưởng Tử Cực Thiên Tinh của ta dễ cầm à, chỉ nói mấy câu đã muốn lấy đi, điều kiện của ngươi có thành ý quá nhỉ!
Sử Vô Trần nổi giận:
- Sử Vô Trần ta thân nam nhi đầy huyết tính, việc gì phải nói điêu lừa gạt nhà ngươi? Ngươi hỏi thăm chút đi, Tam Thu Kiếm Khách Sử Vô Trần là ai, chưa từng nói không giữ lời!
Vân Dương nhẹ nhàng nói:
- Nam nhân huyết tính sẽ không đi lừa đảo ư? Trên thế gian này kẻ giả danh lừa bịp rất nhiều. Mà này, ngươi nổi danh lắm sao, sao ta chưa từng nghe tên Sử Vô Trần? Còn nữa, ngươi thật sự là Sử Vô Trần ư?
Sử Vô Trần tức tới mức tóc tai dựng đứng, hai mắt trợn tròn nói:
- Xem ra ngươi thật sự muốn đánh một trận rồi?
Vân Dương nhún vai nói:
- Ngươi còn chưa chịu đánh cuộc, việc gì ta phải đánh với ngươi? Ta chỉ để ý tới chuyện đánh cược, ngươi là ai, điều kiện của ngươi ra sao, hay ngươi có gì gì khác ta không quan tâm!
Đánh thì không đánh, lại gặp chuyện uỷ khuất như vậy, tên trước mặt nói năng còn khiến người ta tức chết, Sử Vô Trần chỉ muốn sụp đổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn sao?
Lời này vừa thốt lên, Sử Vô Trần đột nhiên cảm thấy tình thế có dấu hiệu đảo ngược.
Chẳng phải mình tới hỏi tội hay sao?
Sao giờ lại…
Sao giờ lại thành ra như vậy?
- Ngươi thua, làm thủ hạ cho ta. Ngươi thắng, ngươi muốn gì ta cho đấy.
Vân Dương nói:
- Đánh cược chỉ đơn giản như vậy, chẳng lẽ nãy giờ ngươi nghe không hiểu sao?
Sử Vô Trần lập tức nắm trường kiếm lên tay, giận dữ nói:
- Được, cược!
Vân Dương nói:
- Đợi đã, ngươi nói cược là được à? Tiền đặt cược của ngươi đâu, chúng ta ở đây, môn phái ở đây, cho dù người chạy tông môn vẫn còn lại. Thế nhưng ngươi thì sao? Vạn nhất ngươi thua cuộc lại không chịu nhận…Lần trước có tên kiếm khách tên là Liêu Hữu Yên cũng lừa ta như vậy, kiếm khách đều không thể tin nổi…
Sử Vô Trần hít một hơi thật sâu:
- Đặt cược trước giờ đều bị thiên quy hạn chế, thắng thua có trời cao chứng giám, có chơi có chịu, không ai dám trái. Ngươi nói năng bùa bãi càn quấy hung hăng như vậy là đang cố tình trêu chọc ta phải không?
- Được được được, lời nói như gió thổi, có hối hận cũng trễ rồi.
Vân Dương chậm rãi rút đao nói:
- Sử Vô Trần, ngươi chính là thuộc hạ đầu tiên của Cửu Tôn phủ ta!
Sử Vô Trần giận quá hoá cười:
- Lúc đầu ta còn có ý nhân hậu không muốn làm ngươi bị thương nhưng ngươi đã nói vậy hôm nay không cho ngươi một bài học cả đời khó quên không được rồi. Con đường tu hành không có chỗ cho kẻ ăn may, nói năng bừa bãi hoang đường!
Đấu khẩu sắc bén đến đây không còn đường cứu vãn nữa, hai người kẻ tay đao người tay kiếm, giằng co cách xa năm trượng, chiến sự hết sức căng thẳng.
Sử Vô Trần vận chuyển huyền khí trong cơ thể, cảm giác huyền khsi trong người như con sông lớn dạt dào, mặc dù chưa rộng lớn mênh mông liên miên không dứt như lúc toàn thịnh, nhưng cũng đủ tự tin đấu một trận, chí ít sau khi chiến đấu vết thương cũ sẽ không tái phát.
Trận đánh này chỉ cần không sử dụng uy năng vượt quá Tôn Giả cấp bốn sẽ không việc gì, nghĩ vậy cũng thầm yên tâm.
Với thần niệm cường đại tới đẳng cấp Thánh Giả, nhanh chóng đánh giá tu vi thật sự của Vân Dương chỉ mới Tôn Giả cấp ba, mặc dù kinh ngạc Vân Dương tuổi nhỏ như vậy đã có tu vi cao siêu, rất đáng quý, nhưng trận đánh này bất luận ra sao cũng không thể thắng nổi bản thân!
Luận tu vi, bản thân mình phát huy được có hạn nhưng vẫn là Tôn Giả cấp bốn, vượt xa đối phương. Luận thần thức mình còn là cấp bậc Thánh Giả, có thể nhìn thấu hư thực của đối phương, còn cả kinh nghiệm, lịch duyệt, kiến thức vân vân… Với tuổi tác của đối phương, lấy gì so sánh với mình!
Trận đánh này xét theo bất cứ phương diện nào, thắng cũng nhất định là mình!
Sử Vô Trần thậm chí đã nghĩ sau khi thắng được Vân Dương, chế ngự hắn xong nhất định phải dạy bảo thanh niên này một phen. Điều kiện trước khi cam kết vẫn có thể thực hiện, dẫu sao người ta bỏ ra Tử Cực Thiên Tinh, mình vừa đánh người vừa lấy bảo vật, nói thì dễ mà nghe thì khó, kiếm khách luôn có tôn nghiêm với tiết tháo của kiếm khách…
Chỉ thấy thân hình Sử Vô Trần ưỡn thẳng, kiếm trong tay phát ra một tiếng keng trong trẻo, khoảnh khắc này hắn như cao thêm hai cái đầu, hiển thị phong thái sắc bén, hàn quang lấp loáng!
Trong mắt, hai luồng sáng sắc bén loé lên như thực chất, mũi kiếm phun ra kiếm mang sắc bén dài chừng ba thước.
Giờ khắc này, người của hắn, tim của hắn, thần trí hắn, kiếm của hắn, tất cả dung hợp làm một, không có bất cứ tạp chất nào!
Ta chính là kiếm, kiếm chính là ta.
Đối mặt với uy thế bùng phát của Sử Vô Trần, trong lòng Vân Dương chấn động, một suy nghĩ mơ hồ lướt qua trong đầu, như có thứ gì đó rất quan trọng chợt loé lên, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại tuột mất. Vân Dương cố ý nghĩ kỹ lại, nắm lấy hình ảnh loé lên này, chỉ tiếc giờ phút này không cho hắn quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì kiếm của đối phương đã hoá thành một luồng sáng bổ ngang thiên địa, quân lâm thiên hạ.
Ánh sáng mới loé lên, kiếng mang đã tới mi tâm.
Thế công của Sử Vô Trần cực kỳ nhanh chóng, là người nhanh nhất Vân Dương từng gặp, không có kẻ thứ hai!
Cho dù Lăng Tiêu Tuý mình gặp tại Thiên Huyền đại lục, một kiếm đỉnh phong cũng chưa chắc nhanh hơn kiếm người này!
Kiếm này cực kỳ nhanh chóng, nhanh tới mức Vân Dương không kịp làm ra bất cứ động tác né tránh nào, dường như chỉ có đường trúng kiếm!
Ngay khi mũi kiếm kia sắp trúng mục tiêu, toàn bộ thân thể Vân Dương lại đột nhiên phù một tiếng, hoá thành một khối mây mù.
Kiếm quang như điện ngược lại lao thẳng qua mây mù, nhìn như trúng mục tiêu, thực chất lại hoàn toàn không kết quả gì!
Sử Vô Trần âm thầm kinh hãi.
Thế này là sao?
Đây là bí thuật kỳ quái gì vậy, sao quỷ dị như vậy?
Sử Vô Trần còn chưa hết kinh ngạc lại cảm giác một luồng đao phong sắc bén hung hãn đánh từ sau tới, thế tới mạnh không thể đỡ!
Chiêu thức ác liệt như vậy ngược lại khiến Sử Vô Trần không còn kinh ngạc nữa. Chỉ thấy hắn không quay đầu, tuỳ ý lắc người một cái, ba luồng tàn ảnh bắn ra như điện, tiếp đó ba luồng kiếm quang đột nhiên bùng lên đánh ngược lại phía Vân Dương.
Vân Dương thấy thủ đoạn ứng đối của Sử Vô Trần cũng phải kinh hãi.
Vị kiếm khách Tam Thu này kiếm pháp cao minh, không những tuân thủ nghiêm ngặt đạo nghĩa của bản thân, bộ dáng trông còn có vẻ khá thành thật, nhưng một khi thực sự chiến đấu phản ứng lại cực kỳ nhanh chóng. Bất luận phản ứng, ra chiêu, ứng đối, biến hoá, tất cả đều như hạ bút thành văn, thuận buồm xuôi gió.
Đây quả thật là bản năng chiến đấu, còn là thứ bản năng đã khắc sâu trong lòng!
Đây… đây là kinh nghiệm chiến đấu được tôi rèn qua thiên chuy bách luyện.
Thân thể Vân Dương xoay tròn, hoá thành làn gió, đao trong tay lại nhắm thẳng vào đầu, không chút lưu tình bổ xuống Sử Vô Trần phía dưới.
Hắn không sử dụng Thiên Ý Đao Pháp.
Sử Vô Trần thấy thủ đoạn ứng đối của Vân Dương cũng không khỏi kinh ngạc lần nữa, lại vẫn tuy kinh nhưng không loạn, ngược lại lần theo chỗ trống lượn ra ngoài, tiếp đó thân thể gập lại, ngửa mặt trở về, kiếm quang hoá thành một tấm màn ánh sáng, đổ xuống liên tục như thác nước.
Giờ hắn đã hiểu đối phương có bí pháp quỷ dị, có vẻ như chỉ dùng chiêu kiếm đơn thuần khó lòng làm đối phương bị thương cho nên thay đổi sách lược, chuyển thành tấn công phạm vi lớn, thăm dò cực hạn bí pháp của Vân Dương!
Không ngờ thân hình Vân Dương dù mới tụ hợp nhưng ngay trước mắt hắn lại hoá thành một đám mây, vẫn không chịu chút tổn thương sau đòn tấn công của hắn, tiếp đó mây mù tụ tập, lại vung đao chém về phía đầu mình!
Sử Vô Trần xuất chiêu kết quả sai với dự liệu, suýt nữa trúng đòn, cuối cùng nhờ kinh nghiệm đối địch cực kỳ phong phú, nhanh chóng xoay người trốn thoát. Mặc dù hình tượng chật vật nhưng cuối cùng không bị thương, hắn gầm lên một tiếng:
- Được lắm thằng nhóc, toàn dùng loại chiêu thức tà ma ngoại đạo này đối địch, quả nhiên vô sỉ!
Cảm giác uỷ khuất xộc thẳng lên đầu.
Thằng nhóc này là cái quỷ gì?
Thân thể lúc tan lúc hợp thế này, làm sao đánh thắng được đây?