- Ta nhớ rõ… không phải Vân Túy Nguyệt là đại tỷ Thanh Vân phường a? Sao…
- Ngươi có điều không biết.
Đông Thiên Lãnh dương dương đắc ý, lại mang theo một bộ làm bộ làm tịch nói:
- Trong đó có bí mật! Có vấn đề a!
Hắn liếc mắt nhìn Vân Dương, trên mặt như viết rõ mấy chữ: muốn nghe a? Muốn nghe liền mau cầu ta a…
Hắn thích nhất là nói nửa câu dử mồi để nhử người tò mò, ha ha…
- Buồn ngủ quá.
Trong chốc lát, Vân Dương lại lộ ra vẻ mặt ủ rũ:
- Đột nhiên ta muốn đi ngủ….
- …
Đông Thiên Lãnh nghẹn họng nhìn trân trối.
“đại ca, sao ngài sao không xuất bài theo lẽ thường a?”
- Ngươi đi đi…
Vân Dương nằm nhoài trên ghế, con mắt nhắm dần lại:
- Nhớ kỹ, sau này mà có chuyện….
- Ta không đi.
Đông Thiên Lãnh khóc không ra nước mắt.
“lão đại ngài cũng quá nhỏ nhen a, ta chỉ đùa một chút, ngài liền tức giận.”
- Ta nói cho ngài nghe a lão đại…
- Không nghe.
Vân Dương ngáp ngắn ngáp dài:
- Oa, ta rất buồn ngủ… ngươi đi đi, sau này không cần tới đây nữa, ta không biết ngươi…
- Lão đại!
Đông Thiên Lãnh làm bộ khổ cực quỳ xuống:
- Van cầu người, cho ta kể với ngài chuyện này đi mà…
Hắn hối hận tát mình một bạt tai:
- Đông Thiên Lãnh, ngươi sao không đổi được cái tật miệng phạm tiện này a…
Vân Dương uể oải mở hai một con mắt:
- Không cần ta cầu xin ngươi nữa?
- Ta thề với trời!
Đông Thiên Lãnh trang nghiêm tuyên thệ:
- Sau này nhất định không khiến lão đại cầu xin ta! Nếu như có một lần, liền trực tiếp biến ta thành tiện thần!
- Ừm, vậy ngươi nói đi.
Vân Dương thở dài, ra chiều không quá nguyện ý.
- Chuyện này rất ly kỳ, ha ha ha ha…
Đông Thiên Lãnh vậy mà trong nháy mát đã điều chỉnh lại cảm xúc, mặt mày hớn ha hớn hở nói:
- Nói đi nói lại, chuyện này vẫn là do ta… oa ha ha ha, buồn cười chết ta mất!
Vân Dương nhìn hắn, không còn lời để nói với tên tiện thần này.
- Ha ha ha… lúc ấy ta cược thắng, lão tử cao hứng, bèn mời ba tên vương bát đản này đi Thanh Vân phường uống rượu!
Đông Thiên Lãnh phấn khởi trần trề:
- Đến nơi đó mới phát hiện, thực sự là nơi ăn chơi không tồi a, các tiêu cô nương xinh đẹp, đồ ăn vặt thì ngon tuyệt! Hoàn cảnh lại ưu nhã, rất thích hợp với những công tử văn nhã như ta…
- Trong lúc chờ điểm tâm cùng rượu được đưa lên, chúng ta cùng xem ca múa… đột nhiên có một người bắt đầu kêu lên… giọng hắn ai ái như tiếng vịt đực…
Đông Thiên Lãnh lắc lắc cổ:
- Lúc ấy ta nghe được giọng kêu này, liền nghĩ ngay tới thái giám trong truyền thuyết, bèn muốn lột quần hắn để xem…
Vân Dương thở dài.
Còn có thể nói như vậy a?
- Người nói, có người kêu to? Giọng như vịt đực? Hắn kêu cái gì? Ngươi chắc là giọng hắn như vịt đực chứ?
Vân Dương thầm ghi lại đặc điểm “giọng như vịt đực”.
- Tuyệt đối không sai, con hàng này nói: nha, đây không phải là Thu công tử sao?
Đông Thiên Lãnh tiếp tục kể:
- Hóa ra tên này tìm Thu Vân Sơn…
Vân Dương vẫn nằm lười nhác trên ghế, nhưng tinh thần đã sớm tập trung hết sức.
Muốn điều tra âm mưu nhằm vào Thanh Vân phường cùng với Vân Túy Nguyệt, vậy liền bắt đầu từ cái giọng đặc biệt này.
- Gia hỏa này kẹp chân đi tới, lão từ cách xa mấy mét đã cảm thấy mùi vị xú uế phát ra từ người hắn… hẳn là thái giám trong cung a.
Đông Thiên Lãnh cau mũi, lại nói:
- Bên cạnh hắn còn có một tên trung niên, dáng người cao lớn tiêu sái, còn như biết tên Thu Vân Sơn kia từ trước, họ Thu gọi hắn… cái gì, Mễ chưởng quỹ… con mẹ nó, trên đời còn có họ Mễ a… chậc chậc…
- Hiển nhiên bọn hắn đã sớm quen biết. Mấy người kia liền gọi một bàn rượu, đặt ngay cạnh bàn chúng ta. Sau đó ta liền thấy bên kia bắt đầu đấu rượu, đấu được một lúc thì tên họ Mễ kia bắt đầu thở dài, nói theo đuổi Vân Túy Nguyệt nhiều năm mà vân không thành công. Cồn nói cái gì mà nỗi khổ tương tư…
Đông Thiên Lãnh nói tiếp:
- Ta ở một bên mà nghe, cũng đều tự hỏi… có khó như vậy a? Sau đó, Thu Vân Sơn liền tỏ vẻ khinh bỉ người ta, nói, hắn mà coi trọng cô nương nào, tối đa chỉ cần nửa tháng…
- Người kia cự lại, kếu họ Thu đừng có khoác lác… với Vân Túy Nguyệt này, đừng nói nửa tháng, coi như ngươi trong nửa năm có thể theo đuổi được, hắn nguyện ý cởi hết, chạy từ thành đông tới thành tây Thiên Đường thành…
Vân Dương nghe đến đó, thở dài.
Đây chính là một cái bẫy, cái bẫy may đo nhắm vào mấy tên thế gia tử đệ này, mấy tên nhị thế tổ không phải tinh anh trọng điểm.
Không thể không nói, cái bãy này tuy thô sơ, nhưng tuyệt có hiệu quả.
Đối với mấy tên nhị thế tổ này mà nói, thú vui lớn nhất của họ chính là đánh bạc cùng chơi gái… dùng cái này để cược, chẳng phải gãi đúng chỗ ngứa a.
Quả nhiên, nghe thấy Đông Thiên Lãnh tiếp tục nói:
- Lúc ấy hai mắt Thu Vân Sơn sáng lên, nói: ngươi nói thật sao?! Hiển nhiên là hắn động tâm… đừng nói hắn, coi như là ta cũng động tâm… con mẹ nó, theo đuổi nữ nhân, sau đó còn có thể nhìn người khác khỏa thân chạy quanh thành… con mẹ nó, quá kích thích…
- Sau đó người kia liền nói: Thu thiếu, ta không nói giỡn, khuyên ngươi chớ nên trêu chọc nữ nhân kia, với bộ dáng của ngươi, tuyệt không đùa được với đối phương đâu.
- Thu Vân Sơn liền nói: nếu ta không theo đuổi được, ngươi muốn ta là gì thì ta làm cái đó! Sau đó ép người ta vỗ tay lập thệ…
Vân Dương im lặng thở dài.
Mấy tên nhị thế tổ là là người xấu a? Rất rõ, bọn hắn không phải người xấu. Nhưng, hoàn cảnh sinh sống khiến bọn hắn từ nhỏ đã khiến bọn hắn quá đơn giản, rất dễ rơi vào cái bẫy của người khác, trở thành đao kiếm để người ta sử dụng!
Dùng tính cách của bọn hắn, để làm một số chuyện không muốn người biết!
Một gia tộc, nhất là gia tộc truyền thừa cả ngàn năm, nhất định sẽ có thiên tài thiên tư tung hoành, cũng nhất định có lực lương trung kiên âm thầm phát triển. Nhưng, cũng nhất định có mấy tay thiếu gia ăn chơi cùng loại với Thu Vân Sơn và Đông Thiên Lãnh này.
Đây cũng không phải do giáo dục không tốt, mà là điều tất yếu phải có trong sự phát triền của các đại gia tộc.
Mấy tên gia hỏa này nếu gây chuyện, chọc phải người không nên dây vào, chỉ cần không phải chuyện nghiêm trọng, như vậy đứng ra xin lỗi, lại phạt cấm túc một trận, thế là ổn. Coi như thực sự quá nghiêm trọng, trực tiếp ném ra để người ta giết, thế cũng không đau lòng.
Nhưng có một số lúc, đệ tử tinh anh không tiện xuất hiện gây chuyện, liền có thể lợi dụng mấy tên hoàn khố này chọc ra một cái cớ, lại thêm chút hành động, có thể Thu hoạch được những lợi ích bất ngờ.
Đây cũng là điều không thể thiếu.
Nói cho cùng chính là một câu, lúc cần phân rõ phải trái thì chúng ta phân rõ phải trái, lúc cần cường ngạnh không nói lý, ta liền cường ngạch không nói lý… đây chính là một loại đạo lý sinh tồn.
- Sau đó bọn hắn liền bắt đầu đánh cược, Thu Vân Sơn muốn trong vòng một tháng theo đuổi được Vân Túy Nguyệt, họ Mễ kia thuyết phục một chút, cuối cùng định thành đánh cược ba tháng…ba người chúng ta liền làm người làm chứng, ván cược coi như thành lập, ba người chúng ta áp 500 huyền thạch đặt cược…
Đông Thiên Lãnh cười trên nỗi đau của người khác.
Vân Dương cũng im lặng: chuyện như vậy, các ngươi còn đánh cược…
- Sau đó Thu Vân Sơn liền bắt đầu hành động. Nhưng Vân Túy Nguyệt này quả là khó chơi… không dễ dùng sức mạnh, gia hỏa kia như là chó cắn con nhím, ngoạm chỗ nào cũng làm bản thân bị thương…
Đông Thiên Lãnh cười hắc hắc:
- Hắn mấy ngày liên tục đến Thanh Vân phường gặp mặt, lại không có chút Thu hoạch, Vân Túy Nguyệt càng không xuất hiện gặp hắn! Ngay cả nhờ người nói giúp cũng không có Thu hoạch… Thu Vân Sơn vô kế khả thi, họ Mễ kia nói: dạng nữ tử như vậy, thật đáng để hảo hảo bảo hộ.
- Dù là lấy về nhà cũng được a, nữ tử băng thanh ngọc khiết, nếu có thể tìm người làm mối lấy về nhà cũng được…
Đông Thiên Lãnh nói:
- Họ Mễ này lại tự hỏi muốn tìm ai làm mối mới tốt, sau đó lại nhắc nhở Thu Vân Sơn, con hàng này nghe xúi bẩy liền tìm quan hệ khắp nơi, muốn nạp Vân Túy Nguyệt làm thiếp… sau đó, thế mà còn tìm không ít người đến…
Trên mặt Đông Thiên Lãnh mang theo vẻ sợ hãi thán phục:
- Quan hệ của Thu gia cũng đủ sâu a…
Vân Dương nghe đến đây, đã có thể đem những chuyện tiếp theo suy đoán.
Nói đến đây, cơ bản không cần nói thêm gì nữa.
Đối phương sớm đã nghiêm cứu tính cách quan hệ của Thu Vân Sơn một cách triệt để, khiến Thu Vân Sơn từng bước từng bước rơi vào trong thòng lọng. Khiến cho gia hỏa này đâm lao phải theo lao, sau đó thôi động quan hệ các phương, thực hiện ý đồ thăm dò…
Từ trên xuống dưới, toàn bộ đều tạo áp lực tới Thanh Vân phường.
Sau đó, dưới áp lực đè nặng, Thanh Vân phường tất nhiên sẽ tựa như một tấm khăn mặt thấm đầy nước, ép càng mạnh, nước bên trong chảy ra càng nhiều…
Hơn nữa cuối cùng có một ngày, sẽ ép toàn bộ nước trong đó ra.
Đây chính là mục đích cuối cùng của bọn họ!
Hiện tại Thu Vân Sơn sắp thành lại bại, tất cả áp lực biến mất. Nhưng thực tế mục đích của bọn hắn đã đạt đến một nửa!
Ít nhất, bọn hắn đã đem hắn thành mục tiêu chân chính, cũng chính là thành công lôi kéo Vân Dương vào trong chuyện này, hơn nữa còn không thể thoát thân nổi!
Chỉ cần đối phương tiếp tục gây chuyện với Thanh Vân phường, nhưng vậy hắn liền không thể thoát than. Nếu không thể thoát thân, sớm muộn có một ngày, với sự cường đại và nghiêm mật của tổ chức, sẽ kéo được hắn ra ánh sáng!
Đây là một kết quả tất yếu!
Bởi hắn vô luận như thế nào cũng không thể ngồi yên bỏ mặc người yêu của ngũ ca bị người khi dễ. Mặc dù đối phương hiện tại cũng không biết điểm này…
Nhưng vấn đề trong đó, cũng đã rất rõ ràng.
Từ trong lời kể của Đông Thiên Lãnh, Vân Dương lọc kỹ được hai người.
Một cái là gia hỏa có giọng vịt đực, đi đường khép nép, có thể là một tên thái giám. Một tên họ Mễ, được xưng là Mễ chưởng quỹ.
Hai người kia nhất điinh là thành viên trọng yếu trong kế hoạch này.
Cộng với tên phụ tá phủ thái tử thủy nguyệt hàn, cùng với chưởng quỹ vạn bảo lâu phó nguyên sơn… hiện tại mục tiêu của Vân Dương hắn, ít nhất đã có bốn người!
Chi tiết về giọng vịt đực với tướng mạo tên họ Mễ kia, hiện tại hắn có thể hỏi Đông Thiên Lãnh, nhưng nếu vậy… cũng không phù hợp lắm.
Nhãn châu Vân Dương xoay động, lập tức tức giận không vui:
- Không cần nói nữa, xam như ta đã hiểu thấu, Đông Thiên Lãnh, ngươi mở miệng một tiếng lão đại, ngậm miệng lại kêu thần tượng… thế mà mời người khác đi Thanh Vân phường uống rượu chơi đùa, vậy mà không mời ta?!
Đông Thiên Lãnh đang nói chuyện hứng khởi, bọt nước bắn tứ tung, đột nhiên thấy Vân Dương sầm mặt, lập tức sững sờ:
- Lão đại, ngươi cũng muốn đi?
Vân Dương trợn mắt một cái:
- Ta không đi! Không có ai mời ta, ta đi làm cái gì?
- Ta mời! Ta mời ngài! Thành tâm thành ý mời ngài!
Đông Thiên Lãnh vỗ vô ngực:
- Hay là hiện tại chúng ta đi luôn?
- Đã chậm…
Vân Dương uể oải nói:
- Trước hết mời người khác, sau đó ta nhắc mời mời ta, mặt mũi này ta gánh không nổi a… ngươi đi đi.
Lần này Đông Thiên Lãnh vô cùng thống khoái quỳ xuống:
- Là tiểu đệ sai, lão đại, van ngươi, để ta mời ngươi một bữa đi. Nếu ngươi không đi, ta sẽ không đứng dậy a!
Vân Dương tức sạm mặt: con hàng này thế mà có thể tổng kết ra kinh nghiệm đối phó ta?