- Không phải chứ?! Theo lệ thường mà tính, cùng lắm là bồi thường cho người mới phi thăng một chút linh khí, thường thường… phi thăng giả có thể khiến cây cối ba bốn trượng xung quanh hơi uể oải chút là thôi, thế mà hôm nay, trực tiếp hút khô một ngàn năm trăm dặm sơn lâm? Chuyện này… chuyện quái gì xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ người này tu luyện Tà Đạo pháp môn, chuyên môn thôn phệ sinh linh sinh tức?!
- Mà dù thế thì sao, có quan hệ gì với ta cơ chứ? Vẫn là tranh thủ rời đi mới là đúng đắn.
- Còn phải tìm hiểu xem lai lịch của người này là gì nữa. Chẹp chẹp, loại người này, nhất định gặp phiền phức lớn…
Bóng người trên không trung xoát cái liền biến mất.
Giờ phút này, trong không gian thần thức của Vân Dương, Lục Lục duỗi lưng một cái, phiến là càng thêm xanh biếc khỏe mạnh, sau đó lại tiếp tục ngủ say.
…
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Trong đầu hắn vẫn như một đoàn sương mù, không thể hiểu nổi chuyện xung quanh:
- Ta đường đường chính chính dùng con đường phi thăng tới Huyền Hoàng giới, sao lại trực tiếp ném ta tới đây? Chẳng lẽ không cần làm thủ tục nhập tịch? Chẳng lẽ không có người tiếp dẫn, an bài chuyện tiếp theo? Chẳng lẽ…
Trong lúc nhất thời, vô số nghi vấn hiện lên trong lòng hắn, tất cả đên nan giải.
Mãi cho đến nửa ngày sau, bụi bặm lắng xuống gần hết, Vân Dương mới ý thức được một điều: Bản thân thực sự bị ném tới đây.
Ừm, xác định không có bất kỳ người nào tới tiếp đãi.
- Con mẹ nó, dù gì bản công tử cũng là đệ nhất cao thủ dưới hạ giới… tại sao đến thế giới này mà lại không có ai nghênh tiếp? Thậm chí còn không nhìn thấy cả một người sống? Trực tiếp ném ta tại cái nơi ngàn dặm hoang vu không một bóng người này… rốt cục là muốn làm gì? Có ý gì?
Vân Dương nói nhỏ, đầy không vui, trạng thái thần hoàn khí túc vừa rồi lập tức không còn sót lại chút gì.
Thu thập tâm tình, ngẩng đầu nhìn thiên tượng để xác định phương hướng, lại đột nhiên nhìn thấy một điểm đen không ngừng phóng đại, tựa như lưu tinh trụy lạc rơi xuống, oanh một tiếng vang, điểm đen kia cường thế rơi vào một mảnh tro bụi khó khăn lắm mới lắng xuống được.
Lập tức…
- Phi phi phi phi phi…
Điểm đen rơi xuống kia, rõ ràng chính là một người, rơi vào trong tro bụi dày như vậy, đương nhiên là bị sặc, liên tục phì phì bụi từ trong miệng ra ngoài, thế nhưng phun ra hít vào lại càng không tự chủ mà hút thêm nhiều bụi, thanh âm mông lung tới cực điểm:
- Phi phi phi… cái thứ quái quỷ…
Theo thanh âm phàn nàn vang lên, người kia nỗ lực đứng dậy, Vân Dương đưa mắt nhìn qua, người này là một tên tiểu mập mạp nhìn rất linh lợi, nhìn có thể thấy tuổi tác không quá lớn.
Tiểu mập mạp có con mắt tròn trịa, cái mũi tròn trịa, cái miệng tròn trịa, lỗ tai tròn trịa, cái bụng cũng tròn trịa… nhìn qua cũng thấy mấy phần vui mắt.
Sau đó mới nhớ tới:
- Mẹ nó, thổi cái gì chứ, tại sao không cần nước…
Lời còn chưa dứt, cổ tay khẽ đảo một cái, một túi nước xuất hiện, đổ nước ra rửa mặt rửa mắt, sau đó lắc đầu như chó xù lông, từng giọt nước văng ra ngoài, sau đó mở to mắt nhìn bốn phía, đột nhiên hét thảm một tiếng:
- Mẹ ơi, tại sao lại thế này? Rừng rậm đâu?
Tiểu mập mạp kêu như chết cha chết mẹ, một bộ hồn bay phách lạc, trong đó càng nhiều là không thể tin nổi.
Tựa như bụi phấn vô biên vô tận trước mắt, tạo cho hắn chấn kinh cực lớn.
Sau đó, chỉ thấy tiểu mập mạp kia vung hai tay lên, một cỗ uy năng cường hoành quấy lên, lập tức cuốn vụi phấn trong mấy trăm trượng lại một chỗ, sau đó ném về nơi nào đó bên ngoài.
Một lúc lâu sau mới truyền tới một tiếng ầm vang, nơi nào đó lại dấy lên khói bụi ngập trời…
Tiểu mập mạp mới dọn sạch thân thể mình cũng không dừng lại, hếch cái mũi như chó săn, đi đi về về tuần tra quanh núi đá, tựa như đang tìm kiếm gì đó, vừa nhìn, cái mũi vừa điên cuồng ngửi, cứ đi hơn mười trượng là lại vung tay, đem tro bụi cuốn lại ném ra ngoài…
Gia hỏa này một đường vừa đi vừa ném, rốt cục tìm được vị trí Vân Dương đang lơ lửn, nhưng hắn cũng không cả nhìn lên, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, tỉ mỉ tìm kiếm bên dưới, sau một lát, đột nhiên sợ hãi kêu:
- Hoàng Thiên tại thượng a… ký hiệu của ta vẫn còn ở đây, rõ ràng nơi này là một mảnh rừng rậm a, thế nhưng… rừng đâu? Đi đâu rồi?
Vân Dương cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân hắn chừng ba bốn trượng, trên một tảng đá tròn trịa, trên tảng đá, có một con rùa siêu siêu vẹo vẹo không biết là dùng đao hay dùng kiếm để khắc thành… quả thực giống như đúc.
Con rùa kia cố sức duỗi cái cổ, rướn người lên, nhìn ra ngoài.
Mà giờ khắc này, tiểu mập mạp kia cũng nằm rạp trên đất, cật lực rướn cổ, nghiêng đầu nhìn một bên, giờ cả hai ở cạnh nhau, thực sự là giống như đúc, vậy giống như chủ, xứng đôi vừa lừa.
Vân Dương không nhịn được mà mỉm cười, con hàng này đúng là thú vị a!
Hắm mỉm cười một cái, tiểu mập mạp bên dưới lập tức kinh hãi.
Phù một tiếng, tiểu mập mạp nhảy dựng lên, lăn lộn trên không vài chục trượng, lúc này mới thất kinh ngẩng đầu lên, nhìn Vân Dương đang lơ lửng, kêu lên sợ hãi:
- Trời ạ, ở đây còn có một người… ngươi ngươi ngươi… ngươi là ai? Tại sao ngươi ở đây? Ngươi ngươi ngươi…. Ngươi là người hay quỷ? Ngươi ngươi ngươi ngươi… ở đây đã có chuyện gì xảy ra?
Vân Dương tức xạm mặt lại.
Nhìn thân thủ của tiểu mập mạp này, cũng đã là cao thủ hiếm có. Thế nhưng gia hỏa có tu vi như vậy, hắn đứng trên đỉnh đầu đối phương cả một buổi, lại sửng sốt không hề phát giác.
Nằm sấp dưới đần, chui tới chui lui nửa ngày trời, hồn nhiên không biết trên đỉnh đầu mình còn có một người sống sờ sờ… tính cảnh giác thế này, thực sự là tuyên cổ hiếm thấy!
Vân Dương cảm thán từ tận đáy lòng.
Trí thồng minh, tính cảnh giác như vậy, lại có thể sống sót ở Huyền Hoàng giới nguy cơ trùng trùng này, hơn nữa lại còn mập như vậy?
Vân Dương còn chưa kịp nói chuyện, tiểu mập mạp kia đã lập tức lui sau hơn mười trượng, cảnh giác nhìn hắn, đột nhiên khàn giọng kêu to:
- Ngươi là ai? Cánh rừng này đâu? Ngươi ngươi… lẽ nào lại như vậy? Vừa rồi có phải ngươi đã thấy ám hiệu của tiểu gia đúng không?
Không đợi Vân Dương đáp lời, đã hung tợn nói tiếp:
- Tặc tử to gan, thực sự là tặc tâm bất tử mà, đã như thế, hôm nay tiểu gia liều mạng với ngươi!
Một tiếng hổ gầm, bày ra tư thế liều mạng, bi phẫn nói:
- Tới đi tới đi, hôm nay tiểu gia quyết phải kéo theo cái đệm lưng như ngươi, thỏ gấp còn cắn người, tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi lại dám bắt nạt ta như thế! Còn có thiên lý không a…
Vân Dương nổi đầy hắc tuyến.
Con hàng này, nào chỉ kỳ quái, rõ ràng chính là có bệnh a!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu mập mạp không tiếp tục nói nhảm, đã hóa thành một đạo thiểm điện tròn trịa, nhảy lên áp sát, trong tay tung ra một cây roi dài kim quang lóng lánh, cường thế đột kích.
Vân Dương thấy tên mập mạp đánh tới, không chút bối rối, định thần nhìn lại, đã phát hiện trường tiên trong tay tiểu mập mạp không tầm thường, phía đầu roi còn có một viên cầu sáng long lanh, rõ ràng là một cây trường tiên đặc dị… Lưu Tinh Chùy!
Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, đột nhiên giương tay quát:
- Chậm đã!
Sưu!
Tiểu mập mạp như bị rắn cắn, lập tức lui lại mấy chục trượng, hét lớn một tiếng:
- Ngươi sợ? Biết sợ là tốt!
Lưu Tinh Chùy cũng theo hắn lui mà thu về, vèo một cái, suýt tự nện vào đầu mình.