Một tiếng hừ cuối cùng này mang theo uy áp như núi cao biển rộng, trực tiếp chèn ép xuống, khí thế cuồng mãnh đập thẳng vào mặt như sóng to gió lớn!
Mười hai người lập tức kinh hồn táng đảm, tựa như bất ngờ chìm vào địa ngục sâm la, toàn thân tê liệt, cả người rét lạnh, ngay cả linh hồn cũng vì thế mà run rẩy.
Lúc này bọn hắn mới giật mình: Vị Vân Tôn này, không chỉ là Vân Tôn trong Cửu Tôn, hắn còn là một cường giả cái thế mà đám người mình không thể địch nổi! Siêu cấp cao thủ có cảnh giới cao thâm đến mức bọn hắn chưa từng nghe qua!
Nếu hắn thật sự muốn giết đám người mình, quả nhiên là dễ dàng như giết gà!
Một người dẫn đầu ho khan một tiếng, nói:
- Kỳ thật bí mật của Thất Tinh Hồ này, nói trắng ra là không đáng nhắc tới. Vân Tôn đại nhân đã chủ động hỏi thăm, tất nhiên chúng ta sẽ trả lời đầy đủ.
Những người khác cũng đều cúi đầu.
Trong mắt Vân Dương lóe lên một tia băng hàn.
Trong thời khắc chiến loạn, những người này lại ẩn cư không hỏi thế sự ở đầy, thứ nhất tự nhiên là thanh tịnh, không muốn có người quấy rầy luyện công, một lòng truy cầu đại đạo. Nhưng chắc gì không có nhân tố tham sống sợ chết?
Bây giờ bị hắn uy hiếp sinh tử, quả nhiên đám người này lập tức lộ ra bản tính.
Trong lòng Vân Dương nổi lên ý khinh thường: Bằng tâm cảnh này, thế mà các ngươi cũng muốn truy cầu đại đạo? Nếu đạt được thành tựu thì đúng là chuyện cười.
- Linh khí ở Thất Tinh Hồ nồng đậm hơn nhiều so với những địa phương khác. Luyện công ở đây có hiệu quả làm ít công to, dù so với động thiên phúc địa trong truyền thuyết, cũng không kém hơn chút nào.
Người này hít vào một hơi, nói:
- Như ta, luyện công tu hành ở đây, huyền khí tích lũy được một ngày có thể so với tu luyện một tháng ở địa phương khác... Nên chúng ta ngựa nhớ chuồng không đi, quanh năm bế quan ở đây...
Vân Dương nhíu mày, nói:
- Ồ? Nơi đây thần kỳ như thế, có biết được nguyên nhân hay không?
Quan sát mấy người này, ngoài miệng Vân Dương truy hỏi, nhưng trong lòng tràn ngập bi thương cảm khái.
Các quốc gia bao quát cả Ngọc Đường, cũng không dựa vào người tu hành cao thâm làm trường thành, trước dó cũng chỉ có một Vân Tiêu Dao chống đỡ bên ngoài, nhưng lúc đó, Thiên Ngoại Vân Hầu Thất Bộ Sát Sinh Kiếm mới chỉ đạt tới cảnh giới Sơn cảnh thất trọng sơn, kém hơn rất nhiều so với rất nhiều cao thủ Sơn cảnh đỉnh phong, đại viên mãn của các nước khác!
Nhưng ai biết được, tại thời điểm con dân Ngọc Đường chịu cảnh sinh linh đồ thán, hàng trăm triệu nam nhi tre già măng mọc chiến tử nơi sa trường, tại thời điểm những người bình thường này cam tâm xả thân vì nước, chỉ dùng máu nóng và dũng cảm rong ruổi khắp chiến trường...
Ở cảnh nội Ngọc Đường quốc, ở nơi đây, rõ ràng có một số người có uy năng cường đại, lấy một chọi ngàn, lấy một diệt vạn, nhưng lại ẩn cư núi rừng, suốt ngày vui chơi nhàn nhã, tự giải trí, thỏa mãn bản thân!
Chiến hỏa tràn lan toàn bộ đại lục, bọn hắn làm sao có thể không biết?
Nếu bọn hắn biết tới Cửu Tôn, biết Vân Tôn, vậy không thể không biết tình thế bên ngoài.
Nhưng bọn hắn vẫn lựa chọn ẩn cư không ra.
Bọn hắn rõ ràng đã đạt đến Đạo cảnh, đẳng cấp vượt qua bậc thang cường giả!
Vân Dương chủ động báo ra danh tính của mình, bản ý muốn xem những người này có biết hay không.
Thậm chí Vân Dương đã hi vọng, những người này thật sự một lòng tu hành, hoàn toàn không hỏi thế sự!
Thế nhưng sự thật chứng minh, bọn hắn biết!
Bọn hắn biết tất cả mọi chuyện!
Chỉ là bọn hắn lựa chọn thờ ơ, lạnh nhạt với chiến hỏa ở Ngọc Đường, mặc kệ sinh linh đồ thán.
Thực tế như vậy khiến cho Vân Dương nổi lên một luồng khí nóng, suýt chút nữa đã không kiềm được xuất thủ đánh chết tất cả những tên này!
- Chúng ta cũng không biết nguyên nhân vì sao nơi này đặc biệt nồng đậm linh khí, thực tế chúng ta cũng từng dốc lòng điều tra, nhưng hoàn toàn không có thu hoạch, cũng không biết nhiều hơn Vân Tôn đại nhân.
Ngươi kia nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, đặc biệt cẩn thận bỏ từ lược chữ.
Thế nhưng mười hai người vẫn cảm giác được sát cơ mãnh liệt quanh quẩn trên thân Vân Dương, biết được vị Vân Tôn này đã động sát tâm, ai cũng đều là cảm thấy run rẩy, kinh hãi trong lòng.
- Chúng ta chỉ phát hiện điểm đặc biệt duy nhất... Linh khí xung quanh Thất Tinh Hồ đặc biệt nồng đậm, nhất là vào buổi chiều, ánh trăng càng sáng tỏ, còn có ánh sao dường như sáng chói dị thường, mà vào mỗi đêm trăng tròn, mức độ nồng đậm của linh khí còn tăng lên gấp đôi.
- Thực tế, qua từng ấy năm chúng ta đều tận sức tìm tòi nguồn gốc bí mật của Thất Tinh Hồ, nhưng thủy chung không được toại nguyện, không thể nào làm được.
Lão giả bên cạnh thở dài:
- Nếu như có thể sớm ngày tìm ra bí mật này, chúng ta đã không còn chuyên tâm, có lẽ đã rời khỏi nơi này, gia nhập chiến trường... Dù sao... Khụ khụ, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách... Khụ khụ, chúng ta... Cũng là con dân Ngọc Đường a...
Vân Dương hít vào một hơi thật sâu, suýt nữa đã bị tám chữ kia kích thích, ra tay đại khai sát giới.
Các ngươi cũng biết sự hưng vong của quốc gia đều là trách nhiệm của mọi người?
Thế nhưng các ngươi thật sự xứng đáng nói ra tám chữ này sao?!
Không chỉ mình Vân Dương, ngay cả Kế Linh Tê, sau khi nghe được lão giả kia nói ra câu này, cũng nhịn không được muốn nôn mửa.
Vân Dương thất vọng đứng lặng một hồi, rốt cuộc vô lực phất phất tay, nói:
- Thôi, các ngươi đều trở về đi. Tất cả đều mau biến đi...
Bỗng nhiên không còn nửa điểm hứng thú nói chuyện cùng những người này, chỉ muốn đám người trước mắt nhanh chóng biến mất.
Đám người như được đại xá, lập tức xoay người, chạy đi như bay.
Tên cuối cùng đi được vài bước, đột nhiên xoay người, mặt mũi tràn đầy sầu khổ nói ra:
- Vân Tôn đại nhân, chúng ta cũng không phải loại người hoàn toàn vô tình. Chỉ có điều, tu luyện xưa nay gập ghềnh gian khổ, giống như bơi ngược dòng thác, không tiến tất lùi. Thật vất vả có được hiệu quả tu hành bậc này, ai có thể thông suốt bỏ xuống được? Vân Tôn đại nhân chỉ trích chúng ta chưa từng xuất lực vì quốc gia, chúng ta cũng không phản bác, chỉ có áy náy... Nhưng Vân Tôn đại nhân cũng không biết...
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Cái gì? Ta không biết cái gì?!
Người kia thở dài một tiếng:
- Người nhà của ta... Cũng bị chết trong chiến loạn lần này... Lão phu tận mắt nhìn thấy thảm kịch nhưng vô lực ngăn cản... Ngày đó, gót sắt của đại quân Đông Huyền bước qua... Mặc dù lão phu có mấy phần bản sự, nhưng nhân lực cũng có lúc cạn, sức một mình khó có thể rung chuyển trăm vạn đại quân... Lão phu... Ngay cả người nhà của mình đều không gánh nổi, chớ nói chi...
Kế Linh Tê trợn to hai mắt, không thể tin được mà nói:
- Dùng thực lực Đạo cảnh của ngươi, vậy mà trơ mắt nhìn người nhà của mình bị tàn sát? Mặc kệ, hoàn toàn không để ý?!
Người kia thở dài:
- Lão phu chỉ lẻ loi một mình, cho dù bỏ mạng đánh cược một lần, lại có thể rung chuyển trăm vạn đại quân hay sao...
Kế Linh Tê phẫn nộ đỏ bừng cả gương mặt, thân thể mềm mại run rẩy:
- Ngươi... Ngươi còn là người hay không?!
Phải biết chiến lực của tu giả Sơn cảnh đỉnh phong đã đến giới hạn lẽ thường, nhưng vẫn kiêng kị chiến thuật biển người, một khi gặp phải đại quân vây quét, hi vọng sống sót là xa vời, mà chiến lực của Thiên cảnh tu giả so với Sơn cảnh tu giả đã cao hơn gấp mấy lần, vẫn không thể đối cứng với quân đội số lượng khổng lồ. Như ngày đó, mặc dù đám người Vân Tiêu Dao, Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi rực rỡ hào quang trong chiến dịch Thiết Cốt Quan, cuối cùng vẫn không cách nào nghịch chuyển chiến cuộc.
Thế nhưng thực lực của tu giả Đạo cảnh, đã là đỉnh phong đời này, uy năng vượt qua lẽ thường, cho dù đại quân vạn người xuất động vây quét, cũng không cách nào giết chết, đây là nguyên nhân nhiều vương triều thế gian dám truy sát Thiên cảnh tu giả, nhưng tuyệt đối không dám nhằm vào Đạo cảnh tu giả!
Nếu thật sự ép đến đường cùng, Đạo cảnh tu giả thậm chí có thể dùng sức một mình đồ sát vạn quân, đương nhiên, kết quả như vậy cũng sẽ khiến cho tên tu giả này kiệt quệ nguyên khí, sức cùng lực kiệt, thậm chí ngã xuống!
Thế nhưng một Đạo cảnh tu giả lại dứt khoát nói bản thân không dám đối diện đại quân, thậm chí ngay cả cứu giúp người nhà của mình cũng không dám, đây quả thật là làm trò cười cho thiên hạ!
Vân Dương nghe vậy cũng giật mình trừng to hai mắt, ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng nhìn kẻ đang cực lực giải thích trước mặt mình!
Một tu giả đã đạt đến tu vi Đạo cảnh, đến cấp độ đỉnh phong đời này, dĩ nhiên lại nói như vậy, nghĩ như vậy?!
Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng: Ngay cả người nhà của mình ta còn có thể nhẫn tâm thấy chết không cứu, nói gì đến cứu nước cứu dân? Ngươi nói với ta cái gì mà xuất lực vì nước... Chẳng phải quá tức cười hay sao?
Ở chỗ này, cách nói vì nước vì nhà, có nước có nhà, hoàn toàn vô nghĩa, khiến người ta chấn kinh, chấn kinh theo một ý nghĩa khác!
Kẻ này... Quả nhiên đã máu lạnh đến cực điểm.
Vân Dương ngạc nhiên một hồi, lập tức cười ha ha:
- Tu giả tu tâm, tâm cảnh chính là gông cùm xiềng xích mà tu giả khó vượt qua nhất, ngươi đã hối hận như thế, chắc hẳn trong đáy lòng luôn luôn khó chịu, cái gọi là tu đồ tiến lên, nhất định đã không còn hi vọng, tới đây, ta giúp ngươi đoàn tụ cùng người nhà của ngươi.
Không biết vì sao, bỗng nhiên, phút cuối cùng, Vân Dương không thể nào kiềm hãm sát cơ!
Một chưởng phong lôi chấn động, gọn gàng mà linh hoạt, một bàn tay đập cho kẻ luôn miệng nói bản thân bất lực này hóa thành tro bụi, bụi trần bay khắp trời.