Thổ Tôn và Thủy Tôn, đều tháo xuống mặt nạ, Thổ Tôn vẫn là bộ dáng Đại hoàng tử Ngọc Đường Vân Dương nhìn thấy trong bức tranh, mà Thủy Tôn là một nữ tử xinh đẹp với tư thế hiên ngang, chỉ khi ngẫu nhiên liếc nhìn Thổ Tôn, mới mơ hồ thể hiện ra ôn nhu động lòng người.
Còn có Kim Tôn và Mộc Tôn, chỉ là khuôn mặt mông lung, như ẩn như hiện.
Ngược lại, Hỏa Tôn cũng tháo xuống mặt nạ, Vân Túy Nguyệt không gặp đã lâu đang ngồi bên cạnh hắn, chàng chàng thiếp thiếp, hai người đều cười hạnh phúc. Bên kia, Phong Tôn và Nguyệt Như Lan cũng ngồi chung một chỗ, cười cười nâng chén mời chính mình, mở miệng nói:
- Vân Dương, tiểu tử ngươi đạo hạnh không cạn a, một cái Tiểu Bạch ca, cứ thế dụ dỗ được muội muội của ta, ta cũng nói cho ngươi, nếu chăm sóc cho nàng không tốt, ta bảo đảm không đánh chết ngươi, nhưng sẽ đánh ngươi mỗi ngày ít nhất tám lần, đây tuyệt đối không phải ta nói đùa!
Mà Lôi Tôn bên cạnh Phong Tôn cũng hợp thời xen vào nói:
- Nói hay lắm, muội muội của ngươi cũng chính là muội muội của ta, lúc ngươi dạy dỗ lão Cửu, vạn lần phải nhớ kêu ta, ta giúp ngươi dạy dỗ hắn!
- Còn có ta nữa!
Hỏa Tôn cười to:
- Hỏa thừa phong thế, phong trợ hỏa uy - Lửa thuận thế gió, gió trợ oai lửa, lúc ngươi ra tay làm sao có thể thiếu ta!
Phong Tôn cao giọng cười to, gương mặt đắc ý, Nguyệt Như Lan oán trách nhìn hắn mà nói:
- Hừ, ngươi đắc ý chưa, Vân Dương người ta đối xử tốt với Linh Tê nhiều không biết bao nhiêu, nào giống một số người, vừa đi là đi một mạch, xa ngàn dặm không chút tin tức, không có chút lương tâm, không có chút trách nhiệm gì, bỏ mặc ta và muội muội của hắn đi tìm khắp đại lục, chịu nhiều đau khổ, thiếu chút nữa chết đi vẫn không chịu xuất hiện, bây giờ ngược lại có mặt mũi chỉ trích người khác, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ xem, làm người cười chê a!
- Nếu như ngươi đối tốt với ta hơn được nửa phần ân cần của Vân Dương dành cho Linh Tê mà nói, ta nằm mơ đều có thể cười! Hừ...
Nguyệt Như Lan chưa nói hết câu, Phong Tôn sớm đã đỏ mặt xấu hổ, đắc ý mới nãy thoáng cái đã không sót lại chút gì.
Tương tự, bị khơi lên chuyện thương tâm còn có Vân Túy Nguyệt, cũng hừ một tiếng, liếc nhìn Hỏa Tôn, Hỏa Tôn cũng lập tức một đầu đầy mồ hôi lạnh, liên tục xin tha, rốt cuộc không dám nhắc lại chuyện liên thủ với Phong Tôn, phong hỏa liên thủ, vân vân và mây mây.
Các huynh đệ còn lại đều buồn cười, vốn là cố nén, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười vang một trận.
Huyết Tôn nhìn Vân Dương, nhẹ giọng hỏi:
- Lão cha hắn...
Sắc mặt Vân Dương nhất thời ảm đảm.
Huyết Tôn cũng lập tức một mặt đau buồn, hiển nhiên đã đoán được chuyện gì, thật lâu sau, vẫn là Thổ Tôn lên tiếng đề nghị:
- Chúng ta cùng nhau kính lão gia tử một chén.
Các huynh đệ đồng thời nâng chén.
Lúc này, không biết là ai nói một câu:
- Đã mời rượu lão, sao không trực tiếp mời lão đi ra?
Trong khoảnh khắc, một ông lão gương mặt đầy nếp nhăn đã xuất hiện ở cửa, gương mặt hiền lành mỉm cười, các huynh đệ đồng thời kinh hỉ gọi to:
- Lão cha!
Vân Dương lại càng hạnh phúc ngập nước mắt, hắn nhìn lão cha xa cách đã lâu, há miệng cười khúc khích, nhất thời không biết nói gì.
Hồi lâu sau, hắn mới tìm được cơ hội nói ra:
- Các ca ca, Tứ Quý Lâu kia...
Các huynh đệ đồng thời cười to:
- Biết sớm rồi, đang đợi ngươi đến khoe thành tích đây, chịu đựng lâu như vậy, cũng thật là làm khó ngươi, nhưng nếu như ngươi không thể tiêu diệt Tứ Quý Lâu, mấy ca ca sao có thể bỏ qua cho ngươi, sớm đã đánh tiểu tử ngươi tám lần rồi.
Vân Dương cười ha ha, nước mắt ào ào chảy ra, đột nhiên hét to một tiếng:
- Các ngươi còn muốn đánh ta, phải là ta đánh mấy tên hỗn đản các ngươi mới đúng!
Các huynh đệ nghiêng đầu, cười cười mà nhìn hắn, cả đám cùng ôm tay, giễu cợt nói:
- Tốt! Ngươi muốn đánh sao? Chúng ta thành toàn cho ngươi!
Lập tức chính là những ánh mắt không có ý tốt, cười hắc hắc không ngừng:
- Chút nguyện vọng ấy, chúng ta rất là tình nguyện giúp ngươi, cầu còn không được đây.
Vân Dương xoay chuyển ánh mắt, xoay người mà chạy, vừa cười vừa chạy trốn, không bao lâu đã bị đám huynh đệ cùng nhau tóm lấy, chợt mấy người giống như là la hán xếp trận, cùng nhau đè lên, Vân Dương vừa cười vừa cầu xin tha thứ, lại vừa hạnh phúc chảy nước mắt.
…
Kế Linh Tê ở một bên, nhìn thấy trên gương mặt mặt say ngủ của Vân Dương đột nhiên tràn đầy ý cười, cười giống như một tên ngốc thiếu nhị hóa, chỉ thấy trong đôi mắt lại không ngừng trào ra nước mắt, trong miệng cũng thì thào lẩm bẩm:
- Thật tốt... Thật tốt...
Kế Linh Tê nghe vậy, thân thể mềm mại không khỏi chấn động, ngẩn ngơ nhìn Vân Dương một hồi lâu, lại ôn nhu giúp hắn lau đi nước mắt, thở dài sâu thẳm một tiếng.
Ngươi đang gặp lại các huynh đệ trong giấc mộng đây a?
Một phen này tỉnh mộng, hoàn thành được nguyện vọng, chấp niệm tích lũy trong lòng ngươi mấy năm qua, cũng nên tan hết a?
Chỉ mong rằng, về sau ngươi có thể sống thoải mái hơn...
...
Sáng sớm hôm sau.
Vân Dương tỉnh giấc, chỉ cảm thấy thần khí sung túc, toàn thân trên dưới tràn đầy lực lượng, tinh thần sung mãn, dường như đầu óc cũng tỉnh táo khác thường, trạng thái vẹn toàn.
Hắn híp mắt, nhớ lại giấc mơ từng chút một, lại không nhịn được hơi cong khóe miệng.
Thế nhưng, hắn vẫn nhớ rất kỹ, khi mọi người sắp tan cuộc, bản thân đã hỏi một câu theo bản năng.
- Các ca ca, chúng ta có thể tụ họp cùng nhau lần nữa không?
Các huynh đệ cùng cười ha ha, xoay người rời đi trong tiếng cười lớn, biến mất trong mây mù mông lung.
Vấn đề này không có đáp án.
Nhưng Vân Dương cũng không khó chịu.
Rơi lệ trong mơ, cười tỉnh lại.
Có lẽ, tất cả những điều này, xem như một loại viên mãn a.
Kế Linh Tê nghe được Vân Dương thì thào lẩm bẩm như nói mê, lập tức lại nhìn thấy Vân Dương tỉnh dậy.
Kế Linh Tê tò mò hỏi:
- Vừa rồi ngươi nghĩ cái gì?
Vân Dương cười không đáp.
Cuối cùng, bóng dáng các huynh đệ đều biến mất trong mây mù, nhưng thanh âm của bọn hắn, lại truyền đến rõ ràng từng chữ một. Đám người cùng nhau vỗ tay, cùng nhau cao giọng ngâm vang.
Hoàng Thiên Hậu Thổ mở Càn Khôn,
Thủy Hỏa Ngũ Hành chấn quần luân,
Phong khởi Vân lành lăng thiên hạ,
Phù diêu Cửu trọng tọa Chí Tôn!
...
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, trong nháy mắt một chữ cuối cùng truyền đến, toàn bộ mộng cảnh rơi vào tĩnh lặng vô cùng.
...
Vân Dương cầm ra rất nhiều thịt rượu từ trong chiếc nhẫn, liên tục tám ngày sau đó đều ở trong miếu này.
Ăn no rồi uống say, lại ngủ, tỉnh dậy hoạt động một hồi, lại ăn, lại uống.
Tám ngày ròng rã, ngoại trừ một ít lần trò chuyện cùng Kế Linh Tê, những thứ khác hắn đều không làm.
Không luyện công, Không nghĩ sự tình, không phân tích quốc thế Ngọc Đường, cũng không để ý tới chiến sự đối ngoại.
Ở trên Thiên Huyền Nhai này ngăn cách hoàn toàn với nhân thế, thật thoải mái, không buồn không lo, không chút mệt mỏi trải qua tám ngày ròng rã.
Chỉ duy nhất một ngày đầu tiên, hắn mơ một giấc mộng dài.
Những lúc khác, thật sự chỉ là đi ngủ.
Ngay cả những suy nghĩ lung tung muốn chúng trở thành giấc mơ cũng đều không có.
Không biết có phải may mắn hay không nữa, tóm lại, chất lượng giấc ngủ trong tám ngày này, cao đến bất ngờ.
Thậm chí Kế Linh Tê cũng cảm giác được dường như Vân Dương đã mập hơn chút ít...
Kỳ thật mập ra một chút cũng là chuyện có thể hiểu được, dù sao tình trạng mấy ngày nay, Vân Dương gần như là khôi phục lại trạng thái nổi danh
“Thùng cơm”
trước kia!
Tám ngày sau.
Vân Dương chỉnh đốn gọn gàng Cửu Tôn miếu một lần cuối cùng, lại vòng quanh Cửu Tôn miếu, lần nữa bố trí một trận thế bí ẩn.
Hắn đứng trước cửa miếu, tư thái lỗi lạc, ngừng chân một hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, cười ha ha, xoay người mà đi, cũng không quay đầu nhìn lại.
Hắn cười, nắm lấy tay Kế Linh Tê, toàn thân thoái mái đi xuống núi, thủy chung chưa từng quay đầu nhìn lại.
Ngược lại, Kế Linh Tê đi xa được hơn mười trượng liền nhịn không được quay đầu, đã thấy Cửu Tôn miếu kia, triệt để biến mất trong mây mù, hoàn toàn không thấy nữa.